9
Tui phát hiện... vào một buổi chiều.
Buổi chiều có nắng lửng lơ, có tiếng chim kêu dội về từ bờ tre phía sau làng, và có tui – đứng sau tấm liếp của nhà ông Tuấn, tay còn cầm tàu lá chuối vừa cắt để gói bánh cho mợ.
Bân đang ở đó.
Ảnh không thấy tui, nhưng tui thấy ảnh. Ảnh ngồi ngay chái bếp, đối diện ông Tuấn. Hai người không nói gì. Chỉ nhìn nhau. Rất lâu.
Rồi ông Tuấn vươn tay ra, đặt nhẹ lên tay Bân – như một cái siết, một lời thừa nhận.
Và Bân... không rút tay về.
⸻
Tui quay lưng bỏ đi. Tim như ai cào. Không khóc. Chỉ thấy hai chân mềm nhũn như nước.
"Vậy là... trong tim anh không phải là em nữa rồi."
Không có phản bội nào rõ ràng. Không có ôm ấp. Không có hứa hẹn.
Chỉ có một ánh nhìn, một cái chạm tay – cũng đủ để giết chết lòng tin của một đứa con gái quê như tui.
⸻
Tối đó, mợ về muộn. Vừa bước vô đã thấy tui ngồi co ro dưới bếp, mắt hoe hoe, tay còn ôm bó lá chuối chưa kịp cắt hết.
– Đình, em sao vậy?
Tui lắc đầu, cười gượng:
– Em mệt chút hà. Không sao.
Nhưng mợ nhìn là biết. Mợ không hỏi gì thêm. Chỉ ngồi xuống bên, nhẹ vuốt tóc tui, rồi nói:
– Tui ghét thấy em buồn lắm, Đình à. Nhất là vì đàn ông.
Tui siết tay lại. Không dám nhìn mợ. Tui sợ mợ biết. Mợ mà biết... chắc đau lòng lắm.
⸻
Sáng hôm sau, mợ gọi tui lên phòng, đưa một chiếc khăn tay nhỏ:
– Lau mắt. Đừng để ai thấy em khóc, nghe chưa?
Tui bối rối:
– Mợ...
– Là Bân đúng không?
Tui cứng họng.
– Mợ đoán được từ hôm nó bắt đầu nhận sách ông Tuấn gửi. Tui không lên tiếng vì nghĩ... em sẽ hiểu. Nhưng không ngờ... em lại yêu nó thiệt.
– Em... không biết nữa, chỉ biết...ở gần anh Bân, em cảm thấy được yêu...được che chở.
– Em ngốc. Em hiền quá. Hiền tới mức để người ta chạm tim em rồi đi thẳng.
Mợ đứng dậy, cười – một nụ cười không vui:
– Ông Tuấn là anh tui. Tui biết tính ảnh. Im lặng, ít nói, mà thương ai thì thương hết lòng. Nhưng tui không ngờ... ảnh lại chọn đúng người mà em thương.
– Mợ...
– Tui không giận ảnh. Nhưng tui giận Bân. Tui giận cái cách nó làm em đau, mà vẫn bình thản điềm nhiên.
Tui nắm tay mợ, run run:
– Mợ đừng nói với ai. Đừng làm lớn chuyện. em...em không chịu nổi đâu mợ...
Mợ nhìn tui rất lâu. Rồi gật đầu.
– Được. Tui im. Nhưng em phải hứa với tui... là từ giờ đừng nhìn nó nữa.
Tui không đáp. Chỉ cúi đầu. Giọt nước mắt rớt xuống tay áo, thấm lạnh.
⸻
Tối đó, Bân tới nhà.
Tui trốn trong buồng. Mợ ra tiếp.
– Bân, anh về đi. Đình nó không có tiếp anh được nữa đâu.
– Em ấy sao rồi?
– Nó ổn. Chỉ là... không còn chỗ trong tim để giữ ai lưng chừng như anh nữa.
– Mợ hiểu lầm rồi. Em và ông Tuấn...
– Anh đừng nói. Đừng giải thích. Có khi... không phải hiểu lầm.
Bân im lặng. Một lúc sau, ảnh quay đi. Bóng lưng nghiêng về phía hoàng hôn.
⸻
Tui nghe tiếng chân ảnh xa dần, lòng trống rỗng. Mợ bước vào, ngồi xuống bên tui. Không nói gì.
Chỉ siết nhẹ tay tui một cái.
Một cái siết... giống như lời hứa rằng, dù cả thế giới quay lưng, thì ít nhất... mợ vẫn ở đây.
⸻
"Có những mối duyên, đến rất êm. Nhưng đi... thì cào xước cả tim gan."
– Kim Mẫn Đình –
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro