Chương 86 Chút nước luộc

Chương 86
Edit: Quả Xanh
Tác giả: Tây Tây Đặc

Trần Ngưỡng vung mạnh nạng, người phụ nữ lập tức bị đập vào bức tường cạnh cầu thang, sau một tiếng "Đùng" chói tai, ả ta bò dậy và lao về phía anh lần nữa.

Cứ như không biết đau ấy.

Trong lúc giao đấu điện thoại của Trần Ngưỡng rơi xuống sảnh ở tầng một, ánh sáng đèn pin chiếu thẳng lên, toàn bộ hành lang bị một vầng sáng mờ nhạt soi rõ.

Trần Ngưỡng đứng ở bậc thang, không gian chật chội nguy hiểm, tay chân đều duỗi không được, anh đành phải chạy xuống lầu.

Cùng lúc đó, cây nạng ngược gió quật mạnh ra sau.

Không đánh trúng.

Trần Ngưỡng có dự cảm không lành, anh còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đã truyền đến một trận đau nhói, da thịt bị xé rách, máu tươi chảy ra.

Anh vừa xoay người lại đã bị phác gục xuống sàn, người phụ nữ đè trên người anh có sức lực mạnh đến kinh khủng, giống như bốn năm người nam nhân trưởng thành cộng lại.

Đệch.

Phía sau lưng ướt sũng chảy rất nhiều máu, miệng vết thương đang vỡ ra, Trần Ngưỡng cắn chặt răng, liều mạng ấn chiếc nạng vào cổ họng của người phụ nữ.

Những đường gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên, các khớp xương thì nhô cao như muốn chọc thủng khỏi lớp da.

Người đàn bà điên này dường như không có lối suy nghĩ của con người, không biết đau không biết trốn, cũng không có chiến thuật, dù cổ họng sắp bị chọc thủng, ả ta vẫn nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt đỏ như máu, cơ thể gầy guộc của ả ta áp xuống, hai tay duỗi ra như cương thi.

Giống như là trẻ con đang đánh nhau.

Người phụ nữ muốn tóm lấy chàng trai trẻ trước mặt, đưa vào trong miệng, cắn cho đến chết mới thôi.

Trong đầu ả chỉ có duy nhất một suy nghĩ đáng sợ như thế.

Đôi tay nắm chặt cây gậy của Trần Ngưỡng ướt đẫm mồ hôi, ngón tay trơn trượt, sẽ mất sức bất cứ lúc nào.

Bởi vì dùng sức quá độ, toàn bộ khuôn mặt và cổ của anh có chút sung huyết.

Trần Ngưỡng nhớ tới đêm đầu tiên tới đây, người phụ nữ điên này đã cào bị thương mua bàn tay của Tiền Hán, vết thương không nghiêm trọng, cũng không cùng cấp độ với vết thương trên lưng anh.

Hiện tại sao lại……

Không được rồi, ngón tay Trần Ngưỡng trượt trên nạng, bị người phụ nữ đè lên, hơi thở cực kỳ hôi thối xông vào lỗ mũi anh, mười ngón tay vặn vẹo bẩn thỉu chỉ còn cách anh nữa tấc.

Không thể tiếp tục như vậy, cần thiết nghĩ cách thay đổi cục diện, vết thương phía sau lưng làm Trần Ngưỡng có chút chóng mặt, anh dùng sức cắn chặt đầu lưỡi làm  chính mình tỉnh táo.

Nửa người dưới bị ép tới mức không thể nhấc nổi chân, chỉ có thể cử động phần thân trên.

Trần Ngưỡng không chút cho dự buông tay phải cầm gậy, lực tác động lên cổ họng người phụ nữ lập tức giảm đi một nửa.

Người phụ nữ thể hiện sự phấn khích như một đứa trẻ thắng trận, ngay khi hai bàn tay của ả chạm vào nhau, khuỷu tay phải của Trần Ngưỡng đã đập mạnh vào thái dương của ả ta.

Một khắc đó cực kỳ bạo lực.

Đôi tay đang bóp cổ Trần Ngưỡng khựng lại trong giây lát, anh nhân cơ hội nhảy ra xa, tấm lưng chảy đầm đìa máu dựa vào tường, tay trái cầm gậy đã tê dại, còn đang không ngừng run rẩy.

Người phụ nữ điên không lập tức tấn công, ả ta nhìn vào nơi Trần Ngưỡng đã nằm lúc nãy, nơi đó có một vũng máu.

Trần Ngưỡng tưởng rằng ả ta sẽ nằm xuống liếm, không ngờ đối phương cứ như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu lắm, điên cuồng dùng chân dẫm lên, vẻ mặt nổi điên.

Người phụ nữ này từng bị đàn ông trẻ tuổi làm tổn thương, cho nên vô cùng chán ghét, Trần Ngưỡng lau mồ hôi trên tay, nắm chặt nạng, là người điên hay là quái vật cũng như nhau, anh không thể đối đầu trực tiếp với đối phương được.

Trần Ngưỡng hít sâu mấy hơi, đại não đang chạy nhanh hoạt động, anh dùng khóe mắt nhìn khắp rồi thoáng ngưng ở một chỗ, giọng điệu thân thiện hỏi: “Ở đầu cầu thang là hài tử của cô sao?”

Động tác dùng chân dẫm lên vũng máu của nữ nhân khựng lại.

Trần Ngưỡng kiềm chế tiếng tim đập đang gia tốc, khen nói: “Đôi mắt vừa to vừa đẹp.”

Người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ao nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng.

“Cười rộ lên nhất định rất đáng yêu.” Trần Ngưỡng không né tránh cũng không công kích, anh lộ ra biểu tình chân thành lại ôn hòa.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng ước chừng mười giây, cụp mắt xuống từng bước một đi lên lầu, rồi dừng lại ở đầu cầu thang, hai cánh tay dị dạng buôn thõng bên người, khuôn mặt xấu xí tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên hai tròng mắt kia, cuối cùng dùng tay che lại.

“Ầm……”

Bên ngoài hạ mưa to tầm tã, bên trong nhà trọ thì truyền khắp tiếng khóc thê lương của người đàn bà điên.

Trần Ngưỡng cầm lấy chiếc dù đỏ đi xuống lầu nhặt di động, anh cố gắng chịu đựng vết thương trên lưng, đang chuẩn bị đi lên lầu hai thì bức màn dẫn đến cửa sau của nhà trọ bị vén lên, một bóng người bước vào.

Người đến là cô Kiều đã biến mất vào ban ngày, chị ta đối diện với Trần Ngưỡng, trên người cả hai đều có mùi máu tanh nồng nặc.

Giống như hai người lính vừa từ chiến trường bước xuống.

Trên vai cô Kiều bị xé mất một mảnh vải, để lộ ra những vết xước máu kinh khủng, trên cổ còn có mấy vết thương đã ngừng chảy máu, giống như là bị móng tay đào ra.

Trên mắt trái của chị ta còn có một vết máu dữ tợn, khuôn mặt quyến rũ làm nhiều tên đàn ông không thể chối từ bị phá tướng.

Trần Ngưỡng nhìn cô Kiều hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Chiếc dù màu đỏ trong tay cô Kiều nghiêng đi, đỉnh dù  hướng lên lầu hai chỉ chỉ.

Trần Ngưỡng há hốc mồm vì kinh ngạc, lúc trước Triều Giản nói cho anh biết, kỹ năng sinh tồn của cô Kiều tốt hơn anh nhiều, nhưng giờ chị ta lại bị nữ nhân điên hành thành như vậy. Giờ anh mới biết mình sáng suốt như thế nào khi sử dụng hai nhãn cầu trên cầu thang để chuyển hướng chú ý của đối phương đi.

“Góa phụ Chu nói cô ta chỉ chuyên tấn công nam thanh niên?” Trần Ngưỡng phát hiện có chỗ không đúng, “Tại sao lại đột nhiên hung hãn công kích với phụ nữ?”

Cô Kiều thu dù lại: “Tôi cướp đồ của ả ta.”

Trần Ngưỡng cảm thấy có một vệt máu chảy từ lưng xuống rãnh mông, có hơi ngứa, anh lấy mu bàn tay cọ cọ, vô tình tác động đến cơ chỗ vết thương, khiến anh "rít" lên vì đau.

Cô Kiều đi vòng ra sau, nhìn về phía lưng Trần Ngưỡng: “Lưng của cậu có đường cong thật là đẹp.” Chị ta lại nói, “Eo cũng là loại eo tốt nữa.”

“Đáng tiếc.” Cô Kiều thở dài.

Sắc mặt Trần Ngưỡng co quắp, chị gái này không có nhắc tới vết thương của anh, cũng không hỏi anh cầm trong tay chiếc dù đỏ là từ đâu tới, điểm chú ý của chị ta rất kỳ quái.

Tiếng khóc ở đầu cầu thang vẫn không ngừng, mưa cũng tiếp tục rơi không dứt.

Cô Kiều ở trong sảnh ngồi xuống, chị ta không chờ Trần Ngưỡng sắp xếp xong các vấn đề muốn hỏi, thì đã lười biếng nói cho anh biết hành tung của mình.

Cô Kiều khi nói chuyện có giọng điệu riêng của chính mình, nói chuyện đứng đắn cũng giống như đang tán tỉnh, âm cuối của mỗi từ đều như treo một cái móc nhỏ, chị ta nói rất cặn kẽ, từ trận mưa tối qua đến khi vừa rồi trở về nhà trọ, tất cả mọi chuyện đã xảy ra đều được trải ra trước mặt Trần Ngưỡng.

Sao khi Trần Ngưỡng nghe xong, trong đầu tràn đầy câu hỏi, cả đám cứ nhảy lên nhảy xuống, câu nào nhảy cao nhất anh liền lấy ra hỏi.

“Hồi sáng tôi cùng mọi người lên tầng hai... Những căn phòng đó đều trống rỗng, không thấy vũng máu trên giường cũng không có tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh... Chỉ thấy mạng nhện và bụi bặm.”

“Có lẽ lầu hai ban ngày và ban đêm là hai không gian khác biệt.” Cô Kiều dùng một tay chống cằm, “Nói không chừng bây giờ cậu đi lên, còn có thể đụng phải góa phụ Chu đang gặm xác chết đó.”

Trần Ngưỡng không nói hai lời đi lên lầu.

Cô Kiều liếc nhìn vết thương trên lưng của chàng trai trẻ, nó dài khoảng 12-13 centimet, da thịt bị xé mở đang không ngừng chảy máu, khi bước đi, máu loãng từ vạt áo chảy xuống.

Ý chí thật sự rất mạnh, cô Kiều nhìn chàng trai trẻ đi lên lầu, lại nhìn người đi xuống lầu.

Cô Kiều nhìn ra đáp án từ khuôn mặt của chàng trai trẻ, đôi mắt đỏ hoe vì mỏi mệt khẽ híp lại, cô hỏi: “Tình hình ở lầu hai vẫn giống như những gì cậu thấy sáng nay?”

Trần Ngưỡng gật đầu.

Người đàn bà điên ở cầu thang không khóc cũng không cử động, dường như đối phương đang ở chế độ chờ, anh tìm khắp các phòng không hề bị cản trở, nhưng không thấy cảnh tượng mà cô Kiều mô tả.

Điểm thời gian bất thường nhắc nhở anh rằng thị trấn này đang hướng tới một tình huống không thể đảo ngược.

Cũng có khả năng đi về phía trung điểm, đang quay trở lại thời điểm ban đầu.

Cô Kiều gõ lạch cạch lên mặt bàn, lớp sơn đỏ trên móng tay vẫn còn nguyên vẹn.

Trần Ngưỡng kể cho cô Kiều nghe về diễn biến của đêm qua và trong ngày, anh cho đối phương thời gian sắp xếp lại, lúc sau mới hỏi: “Cô cướp thứ gì của bà điên?”

Động tác gõ bàn của Kiều dừng lại: “Thứ tốt.”

Trần Ngưỡng hỏi lại lần nữa là thứ gì.

Cô Kiều tiến đến ghé sát tai anh thổi ra một hơi: “Cậu hôn tôi đi, rồi tôi cho cậu xem.”

Trần Ngưỡng: “……”

Bà chị này không mang theo ví nhỏ, trên người chỉ có hai cái túi, cho nên thứ trộm được chắc chắn không lớn.

Cô Kiều mặc cho Trần Ngưỡng quét khắp người, chị ta dùng ngón tay chấm máu ở lưng rồi quẹt một đường lên trên mặt anh, rõ ràng là một hành động ngả ngớn đến đường đột, nhưng lại tạo cho người ta ảo thân mật và ấm áp.

“Ở đây chỉ có tôi và cậu...Cậu hôn tôi những người khác cũng sẽ không biết.”

Trần Ngưỡng thấy vô ngữ hết sức: “Quấy rối cũng phải coi trường hợp chứ.”

Cô Kiều rất có hứng thú nhìn anh: “Vậy thì khi nào tôi mới có thể quấy rối cậu?”

Trần Ngưỡng ném ra con át chủ bài: “Lúc nào cũng không thể, tôi là gay.”

“Hửm?” Cô Kiều cười nói, “Cậu cũng không xx được phụ nữ à?”

Trần Ngưỡng vì nhất lao vĩnh dật, mặt không đỏ tim không đập gật đầu cái rụp.

“Thế thì tiếc thật đó.” Nụ cười mập mờ của cô Kiều tiểu  chợt tắt, uể oải nói, “Đi thôi, chúng ta lên lầu hai.”

Trần Ngưỡng híp mắt, bà chị này nhìn như tâm tính tùy ý, thực ra có tiết tấu của riêng mình, giỏi và thích nắm giữ cảm xúc của người khác.

Cô Kiều đi lên tầng hai, Trần Ngưỡng theo ở phía sau, vết thương trên lưng của anh cần được xử lý, nhưng vị trí đó không dễ băng bó, phải vòng từ phía dưới nách mới được, chỉ có thể đợi lát nữa về phòng nhờ Triều Giản hỗ trợ.

“Cậu từng vì tình yêu mà khốn khổ hả?” Bà chị đi phía trước đột nhiên hỏi.

Trần Ngưỡng sửng sốt: “Không có.”

Cô Kiều cười khẽ, không quay đầu lại nói: “Kỳ quái thật... Nữ quỷ trong căn gác nhỏ bị tình yêu làm tổn thương, cho nên người có thể tiến vào ảo cảnh đều là người có tình yêu chân thành và chấp niệm sâu nặng.”

Trần Ngưỡng không nghe rõ hỏi: “Cô Kiều, cô vừa nói gì thế?”

“À, không có gì.” Cô Kiều ấn vết thương ở vai, cử động khớp cánh tay vài cái, ngữ khí có chút bực nói, “Tôi muốn hút thuốc.”

Ở đầu thang lầu, người đàn bà điên che tròng mắt đang hừ hừ cái gì đó.

Cô Kiều vừa lên tới thì trạng thái của người đàn bà điên lập tức không tốt, trông như một con mèo hoang xù hết cả lông lên.

Thấy người phụ nữ điên sắp phát cuồng, cô Kiều vội ném một thứ gì đó qua: “Trả cho cô này.”

Trần Ngưỡng tập trung nhìn kỹ thì thấy đó là một hòn đá vỡ.

Có chút quen mắt.

Trần Ngưỡng hạ giọng hỏi cô Kiều: “Thứ cô cướp đó hả?”

Cô Kiều nói: “Tối hôm qua tôi đi theo ả đến miếu thổ địa, thấy ả rất quý trọng một đống mảnh vỡ của tượng đá nên cướp lấy một khối, ả ta thấy thế thì đột nhiên nổi điên... Cứ như biến thành một người khác, đuổi theo đánh tôi.”

Trần Ngưỡng hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó chỉ số thông minh của ả ta đột nhiên tăng lên không ít, không đuổi theo đánh tôi nữa mà lại trở về miếu thổ địa, kết quả phát hiện mấy mảnh vỡ khác cũng biến mất, nên càng phát cuồng, đột biến thành quái vật luôn.” Cô Kiều dùng dù vẽ một vòng tròn lên trên sàn, “Sau lại, khi tôi thấy trời mưa, liền biết ả ta ở trong nhà trọ che tròng mắt.”

Cô Kiều xí một tiếng: “Cũng không biết ai tìm đường chết...lấy hết phần tượng đá còn lại nữa.”

Trần Ngưỡng khụ khụ hai tiếng: “Nó ở trong ba lô của tôi.”

Cô Kiều: “……”

Chị ta nhìn cái nạng trong tay Trần Ngưỡng, trên mặt chợt hiện lên vẻ cổ quái, hai giây sau liền liếc ra chỗ khác.

Toàn bộ lực chú ý của Trần Ngưỡng đều đặt ở trên người người phụ nữ điên, anh phát hiện đối phương đang vuốt ve mảnh tượng vỡ, động tác mềm nhẹ đến  kỳ lạ, như sợ dùng lực quá mạnh sẽ làm nó đau.

Sáng nay khi nhìn thấy những mảnh tượng vỡ trong miếu thổ địa, Trần Ngưỡng còn tự hỏi bị vỡ thành như vậy là loại tượng đá nào.

Bây giờ anh nhìn người phụ nữ điên đang vuốt ve mảnh tượng vỡ, từ khóe mắt liếc thấy hai tròng mắt to trên tường, lại nghĩ đến trẻ con, tới giờ thì anh cũng hiểu ra rồi.

Trần Ngưỡng nghĩ ra một kế.

Hơn một giờ sau, cả đám người làm nhiệm vụ ngồi trong sân đối mặt với một đống tượng đá lớn nhỏ.

Trong không trung dường như có một khung hình lơ lửng  ——

【 Người chơi đã khởi động nhiệm vụ ẩn, sửa chữa bức tượng đá, hoàn thành ước nguyện của người phụ nữ bị điên. 】

Hương Tử Mộ gần như một mình phụ trách công việc này, bất kể cô đứng yên hay là động, đều có loại trạng thái tĩnh lặng, đơn bạc đến mức giống như hình nộm.

Ai có thể nghĩ đến cô còn biết loại kỹ thuật này.

Trần Ngưỡng không ở trong sân, anh ngồi ở trên giường, đưa lưng về phía Triều Giản, thân trên để trần.

“May mà có mang theo gậy, nếu không thì…… Ưm, nhẹ chút.” Trần Ngưỡng thở gấp một hơi.

Thiếu niên sau lưng không nói một lời.

Trần Ngưỡng lau mồ hôi trên trán, từ lúc anh trở về tới giờ, đối phương vẫn luôn như vậy.

“Tôi bị người đàn bà điên hành thành như vậy, làm cậu thất vọng rồi hả?” Trần Ngưỡng thử hỏi.

Đáp lại anh là tiếng hộp thuốc đóng mạnh lại.

Trần Ngưỡng ngửi được khí tức nguy hiểm đầy hung hãn không ngừng phát ra từ trên người thiếu niên, sống lưng anh cứng đờ, an tĩnh ngồi không mở miệng nữa.

Bầu không khí trong phòng ngột ngạt trước nay chưa từng thấy.

Lúc Triều Giản giúp Trần Ngưỡng quấn băng gạc, anh sẽ giơ hai tay lên, để đối phương dễ giúp anh băng bó hơn.

Trần Ngưỡng không biết rằng, khi anh làm ra động tác kia, người ở phía sau dùng cặp mắt đỏ tươi nhìn xương bướm của mình, ngẩn ngơ hồi lâu.

Trong trí nhớ của Trần Ngưỡng, anh chưa bao giờ cởi áo ra ngắm lưng trước gương, cho nên anh không biết trên xương bướm của mình có một dấu vết.

Nói chính xác thì đó là một vết sẹo, giống như bị răng dùng cắn ra, hơn nữa còn là vết gặm cắn sau nhiều lần lưu lại.

Đã cũ, mang theo một ít dấu vết vuốt ve của thời gian.

Trần Ngưỡng chỉ biết mình có hai cái eo oa, Hướng Đông vô tình thấy được nói với anh, sau đó đùa giỡn không thành bị anh đánh một trận.

Bây giờ hai hốc eo đó ở ngay dưới mắt Triều Giản.

Không biết vì sao, Trần Ngưỡng đột nhiên thấy không được tự nhiên, anh quay đầu hỏi: “Xong chưa?”

“Chưa.” Triều Giản không ngẩng đầu nói.

Thân trên của Trần Ngưỡng nghiêng về phía trước, đột nhiên một bàn tay nắm lấy bờ vai anh, kéo anh lại: “Anh trốn cái gì?”

“Ngứa mà.” Trần Ngưỡng nói, “Lúc băng bó cho tôi... Hơi thở của cậu phả lên, lưng của tôi hơi mẫn cảm.”

Thân thể anh căng chặt, đường nét từ vai đến eo càng thêm rõ ràng.

“Rắc rắc”

Triều Giản rũ mắt cắn sữa viên, cổ họng trượt lên xuống, làm ra động tác nuốt.

Khi băng gạc quấn quanh ngực Trần Ngưỡng, anh ngồi im rũ mắt, nhưng khi ngón tay mảnh khảnh của Triều Giản cọ xát vào anh, phản ứng của anh có chút lớn.

Xong rồi.

Hình như rất lâu rồi mình chưa tự xử.
(Đánh máy bay đó.)

Giơ tay lên không quá đúng lúc thì phải, bị cậu bạn nhỏ nhìn thấy sẽ bị coi là lưu manh.

Trần Ngưỡng xấu hổ nhặt lấy áo của mình, giấu đầu lòi đuôi đắp lên phần eo để che giấu.

Triều Giản làm như không phát hiện, hắn tiếp tục băng bó cho Trần Ngưỡng một cách không nhanh không chậm, những ngón tay hơi lạnh luôn có thể cọ xát vào anh.

Vai, eo bụng, trước ngực, phía sau lưng, ở khắp mọi nơi.

Triều Giản băng bó vết thương cho Trần Ngưỡng xong liền rời khỏi phòng, hắn kêu Hướng Đông đưa mình một điếu thuốc.

Hướng Đông phỉ nhổ: “Chúng ta là tình địch, mày hướng lão tử muốn một điếu thuốc, là không thèm để lão tử vào mắt đúng không?”

Nói thì nói như thế, hắn vẫn ném điếu thuốc qua.

Tên này không phải không hút thuốc lá sao, không phải không thích Trần Ngưỡng hút thuốc à? Vậy mà bây giờ chính nó lại muốn hút thuốc.

Hướng Đông ở trong lòng cười lạnh, bố đây cần thiết lấy việc giúp người làm niềm vui rồi.

Tốt nhất là vừa hút liền nghiện luôn, trở thành một thằng nghiện thuốc lá, vậy thì sẽ làm không được bảo bảo ngoan của Trần Ngưỡng nữa.

Hướng Đông ác ý nghĩ, hắn ném bật lửa cho Triều Giản, ra vẻ quan tâm nói: “Biết bật không? Muốn Đông ca dạy cho không?”

Tiếng “Đinh” từ ngón tay của Triều Giản tràn ra, hắn đứng ở ven tuờng tối tăm châm điếu thuốc, rồi ngửa đầu rít một hơi rất thành thạo.

Hướng Đông lập tức giận điên lên, hắn hung hăng túm lấy áo của Triều Giản: “Mẹ mày... Chính mày là một kẻ nghiện thuốc lá, thì dựa vào cái gì quản chế Trần Ngưỡng... Không cho nó hút thuốc? Giả vờ lừa gạt nó vui ha!”

Trong mắt Triều Giản đầy lệ khí quét về phía bàn tay trên cổ áo.

Hướng Đông đang muốn động thủ, nhưng sau lưng dường như có mắt, đột nhiên quay đầu lại thì thấy Trần Ngưỡng từ trong phòng ra tới, chửi một câu thu tay lại.

“Lão tử sẽ không lại lót đường cho cái thứ trà xanh như mày!” Hướng Đông hừ lạnh một tiếng rời đi.

Trần Ngưỡng mặc kệ Hướng Đông, anh bị bóng người dựa vào tường hút thuốc làm cho bối rối, người đã nói hút thuốc có hại cho sức khỏe, bây giờ lại đang hút.

Còn hút rất dữ.

Hút một hơi, cháy hết một đoạn.

Trần Ngưỡng đi qua, dùng ánh mắt phức tạp nói: “Tôi tưởng cậu chưa từng hút thuốc.”

“Anh tưởng?” Trong đôi mắt khép hờ của Triều Giản như có tia sáng lập loè, hắn nhắm lại, giống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, “Rất nhiều việc anh tưởng, thường đều là sai, ca ca.”

Trần Ngưỡng không nói nên lời.

“Đã rất lâu rồi tôi chưa hút điếu thuốc nào, chỉ một điếu.” Triều Giản nói bằng giọng điệu không mặn không nhạt, tiếng nói hơi khàn.

Trần Ngưỡng ở tuổi của Triều Giản, đã nghiện thuốc lá rất dữ dội, vì vậy mặc dù anh đột nhiên phát hiện ra cộng sự của mình liên tục bảo anh không được hút thuốc, nhưng bản thân lại hút rất thành thạo, cũng không muốn đi trách cứ.

Mười chín tuổi, là người trưởng thành rồi, muốn hút thì hút đi.

Anh cũng muốn rít vài hơi.

Trần Ngưỡng liếm môi, anh đang muốn đi tìm Hướng Đông xin một điếu, chợt thấy nửa điếu thuốc đưa tới trước mặt anh.

Chờ Trần Ngưỡng định thần lại, anh đã ngậm lấy nửa điếu thuốc ở bên môi, trên đầu mẩu thuốc lá ẩm ướt, là nước bọt của một người khác.

Trần Ngưỡng vừa hút thuốc vừa ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, lại nghe thấy người bên cạnh nói: “Tôi đi đại sảnh ngồi một lát, đừng đi theo tôi.”

Anh kinh ngạc nhìn Triều Giản chống nạng từ trong tường đi ra, đầu óc trống rỗng, không chút nghỉ ngợi nói: “Cậu phải cẩn thận chú ý an toàn đó.”

Bóng dáng rộng lớn đó không đáp lại anh.

Trần Ngưỡng cảm thấy có chút kỳ quái, không biết nên hình dung như thế nào, đây là lần đầu tiên từ khi anh và Triều Giản làm cộng sự, đối phương yêu cầu anh không cần đi theo.

Tâm trạng không quá tốt sao?

Trần Ngưỡng thất thần hút hết điếu thuốc, đi về phía đội ngũ.

Đèn của mấy cái điện thoại và đèn lồng tạo thành một vòng tròn, Hương Tử Mộ đang sửa chữa bức tượng đá trong vòng tròn đó, hiệu suất của cô rất cao, hiện tại đã sữa chữa 1/3, nhìn vào hình dáng là một đứa trẻ con, suy đoán của Trần Ngưỡng là đúng.

Người đàn bà điên trở nên rất trầm mặc, ả đứng bên cạnh Hương Tử Mộ, không chớp mắt nhìn chằm chằm tượng đá trong tay cô.

Bầu không khí có một loại hài hòa yếu ớt, chỉ cần chọc một phát là phá vỡ ngay.

Cả Tiền Hán và Cát Phi đều bị thương nên không giúp được gì nhiều, chỉ có Châu Châu đang trợ giúp Hương Tử Mộ.

Trần Ngưỡng nhìn một hồi rồi quay người trở vào phòng, vừa đi tới cửa thì dừng lại, sau đó lại bước vào: “Họa gia, anh đang làm gì vậy?”

Họa gia cong eo, mặt đối diện với cái túi Trần Ngưỡng để ở mép giường, sắp dúi toàn bộ cái đầu vào trong.

Khi Trần Ngưỡng đến gần, anh phát hiện trạng thái của Họa gia không đúng, hơi thở nặng nề và rối loạn, tay cầm mép túi vẫn run rẩy, cảnh tượng này rất giống với người làm nhiệm vụ già ở trạm nghỉ.

Trần Ngưỡng trong nháy mắt hiểu ra cái gì.

Là huân hương.

Họa gia không đứng hẳn dậy, anh ta giữ nguyên tư thế đó, thò cổ vào trong túi, như muốn ăn hết cả cái túi luôn vậy.

“Tôi có thể lấy quần áo trong túi này đi được không?” Họa gia đưa ra một thỉnh cầu bất lịch sự và kỳ quặc.

Trần Ngưỡng nhìn dáng người gầy guộc không giống người sống của anh ta: “Tôi chỉ có thể cho anh một kiện.”

Cộng sự của tôi cũng rất cần.

Trần Ngưỡng không nói nữa câu sau, anh biết Họa gia có thể hiểu được.

Họa gia áp chế ý định cướp chiếc túi đi, cố sức làm bản thân khôi phục lý trí, anh ta tỉnh táo hơn một chút thì đã nghe hiểu, không có chuyện được một tấc lại muốn tiến một thước, anh ta càng sẽ không càn quấy.

“Cảm ơn.” Họa gia nhìn Trần Ngưỡng như nhìn cứu tinh, khóe mắt đỏ lên, giọng nói nồng đậm giọng mũi.

Trần Ngưỡng đưa chiếc áo của mình cho Họa gia.

Họa gia cầm lấy chiếc áo rời đi, nhưng rất nhanh lại quay lại, đưa cho Trần Ngưỡng một nắm kim cương sáng lấp lánh.

Trần Ngưỡng: “……”

Vừa lơ đãng liền thành đại gia.

Nếu có thể cởi trói thẻ thân phận, đời này cơm ăn áo mặc đều không cần lo nữa, Trần Ngưỡng một lời khó nói hết nghĩ.

Họa gia không rời đi.

Trần Ngưỡng nhìn ra được Họa gia đang suy nghĩ gì, nên không trực tiếp trả lời, Triều Giản lấy huân hương từ người phụ nữ trong phòng khám nhỏ, anh không thể làm chủ được, huống hồ……

Khi trở về thế giới thực, khả năng bọn họ gặp được Họa gia là không cao, phải dựa vào vận may.

Trần Ngưỡng cảm thấy Họa gia là người làm nhiệm vụ lão luyện có số ID gồm năm chữ số, sẽ biết trong thế giới nhiệm vụ không thể trao đổi thông tin liên lạc với nhau.

“Tôi vẫn muốn thử xem.” Họa gia có chiều cao tương đương với Triều Giản, khi nhìn Trần Ngưỡng thì phải cúi đầu nhìn xuống, nhưng lúc này toàn thân anh ta không có chút tự phụ nào, chỉ có khẩn cầu.

“Vậy được.” Trần Ngưỡng không cùng người bị chấn thương tinh thần lý luận, đưa cho anh ta quyển sổ nhỏ trên bàn, “Anh viết số điện thoại vào đây đi.”

“Được, tôi viết.” Họa gia có bệnh sạch rất nghiêm trọng, nhưng lúc này lại không phát hiện bản thân mình đụng vào cạnh bàn.

Trần Ngưỡng liếc nhìn nội dung trong cuốn sổ nhỏ, có cả một danh sách dài.

Phân ra là số điện thoại di động cá nhân, số dùng trong công tác, số điện thoại bàn, số của tài xế, rồi số quản gia, quê quán, biệt viện đế vương.

Sau khi Họa gia viết xong còn lật danh bạ trên điện thoại di động, cố gắng ghi lại tất cả số điện thoại của người thân và bạn bè, giăng lưới rộng, nói không chừng viết nhiều một ít, một trong những dãy số sẽ có khả năng bị quy tắc bỏ sót, vậy thì nó sẽ không tiến hành che chắn bóp méo.

Trần Ngưỡng yên lặng nhìn Họa gia viết cả một trang, anh suy nghĩ một lúc, lấy cuốn nhật ký của Vương Khoan Hữu ra, chọn lọc và tiết lộ thông tin liên quan đến cuốn nhật ký.

Họa gia không do dự lật ra trang sau của Hướng Đông, bắt đầu viết từ dòng đầu tiên, tuy đã làm qua rất nhiều lần nhiệm vụ, nhưng anh ta không viết hết vào mà chỉ viết ba lần khiến mình ghi nhớ sâu sắc nhất.

Cuối cùng chữ ký ghi là —— kim cương Vương lão ngũ.

Trần Ngưỡng không biết nghĩ như thế nào, bảo Họa gia cũng viết số điện thoại của mình lên đó.

.

Sau khi đi vệ sinh xong vào phòng, đập vào mắt Hướng Đông là hình ảnh Họa gia đang ngẩn người ôm quần áo của Trần Ngưỡng, trên tay không đeo bao tay dùng một lần, mùi thuốc khử trùng trên người cũng không nồng.

Họa gia lạnh mặt ngẩng đầu: “Sao không nói thẳng luôn trên quần áo của Trần Ngưỡng và Triều Giản có……”

“Ngày đầu tiên tiến vào nhiệm vụ này ta đã nhắc nhở ngươi rồi, mẹ nó quá có nghĩa khí còn gì.” Hướng Đông buồn cười ngắt lời anh ta, “Ai bảo ngươi không để trong lòng chi, đêm nay mới chịu làm thử.”

Họa gia mím đôi môi sẫm màu vì bệnh tật, thật ra tối nay hắn ta cũng không muốn làm thử nghiệm, chỉ là quên mang bình xịt khử trùng theo, nên hắn ta mới phát hiện ra bí mật trong chiếc túi bên cạnh giường của Trần Ngưỡng.

“Tình huống của Triều Giản nghiêm trọng hơn ngươi nhiều, nhưng nó giống người, còn ngươi thì giống quỷ.” Hướng Đông híp mắt, “Biết tại sao không?”

Họa gia có rất nhiều kim cương, tài sản nhiều đến mức anh ta không thể nhớ hết được, nhưng tương tự anh ta cũng không thể nhớ được một giấc ngủ ngon sẽ có cảm giác như thế nào.

Đã lâu lắm rồi không có được một giấc ngủ ngon.

Họa gia phái người chạy ra nước ngoài, chính mình cũng đi khắp nơi, thử đủ mọi cách vẫn không khá hơn, nên chỉ còn cách sống qua một ngày lời một ngày.

Bây giờ rốt cuộc cũng có một bước ngoặt, có hy vọng.

“Triều Giản có huân hương trị liệu.” Họa gia nói.

“Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy.” Hướng Đông hừ lạnh một tiếng, “Đây là đáp án sai, đáp án chính xác là vì nó có Trần cải trắng.”

Họa gia không tỏ ý kiến.

Hướng Đông xoa cằm: “Ngươi vẫn là xử nam đúng không.”

Mặt Họa gia không hề đổi sắc hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì đến việc tôi còn là xử nam hay không?”

“Quan hệ lớn là đằng khác.” Hướng Đông đĩnh đạc gác chân lên bàn, “Tình yêu có thể làm một người chết đi... Làm cho người đó sống không bằng chết, cũng có thể làm cho hắn tiếp tục sống.”

Họa gia chưa bao giờ trải qua nửa câu sau của Hướng Đông, nhưng có thể lý giải: “Trần Ngưỡng không nhìn thấy tình yêu của cậu ấy.”

Khóe môi của Hướng Đông cong lên một cánh tà ác: “Đúng thế.”

“Tôi còn chưa nói hết câu.” Họa gia nói, “Bất quá sớm muộn gì cũng có một ngày, Trần Ngưỡng sẽ nhìn thấy.”

Hướng Đông đá vào bàn chân bị bong gân của anh ta: “Ngươi đi tìm chết đi thôi.”

Mẹ kiếp, bộ nhìn không ra lão tử đang đợi một kẻ thứ ba nào đó chen vào hai đứa nó hay sao?

Đương nhiên, hắn cũng không ngại tự mình làm kẻ đó.

Tiếc là bây giờ không có khe để chen vào.

.

Vào lúc 4:00 rạng sáng, Hương Tử Mộ đã sửa xong bức tượng đá, vài phút sau cả bức tượng đá và người đàn bà bị điên điều biến mất không thấy.

Trần Ngưỡng và những người khác dùng đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

“Bình thường thì sau khi hoàn thành loại nhiệm vụ phụ như thế này... Đều có khen thưởng hoặc là manh mối.” Tiền Hán thân là dân chơi game online chuyên nghiệp nói, “Sẽ không để chúng ta làm việc vô ích đâu.”

Châu Châu gãi gãi cánh tay dưới lớp áo chống nắng: “ "Thế thì khen thưởng đâu, manh mối đâu?”

Tiền Hán không trả lời cô.

Trần Ngưỡng đi gõ cửa phòng của cô Kiều, đứng ở cửa nói: “Cô Kiều, cô ở bên cạnh người phụ nữ điên kia cả một ngày, còn có thu hoạch gì khác không.”

Giọng nói không chút buồn ngủ của cô Kiều từ trong phòng truyền ra: “Tiến vào nói.”

Trần Ngưỡng vừa nắm lấy tay nắm cửa, sau lưng liền truyền đến một luồng khí tức quen thuộc, anh quay đầu lại nhìn Triều Giản, không hiểu sao lại thấy chột dạ:
“Chị ta kêu tôi đi vào.”

Triều Giản chỉ nhìn Trần Ngưỡng không nói lời nào.

Hai giây sau, Trần Ngưỡng cao giọng nói với cô Kiều đang ở trong phòng: “Tôi không vào đâu, mọi người đều ở trong sân, chị tiện thì đi ra cùng nhau trao đổi thông tin một lát.”

Cô Kiều không đi ra, nhưng lại ném ra một cục giấy.

“Những điều viết trong tờ giấy đều là lời lảm nhảm của ả điên kia.” Cô Kiều nói xong liền đóng cửa lại, nằm xuống tĩnh dưỡng.

Trần Ngưỡng nhặt cục giấy lên mở ra, mặt trước và mặt sau đều có chữ viết, từng đoạn từng đoạn một, khá là rời rạc.

Chữ viết của cô Kiều rất khác với tính cách của cô, tiêu sái lại sắc bén, rất giống một hiệp khách tiếu ngạo giang hồ.

.

Trần Ngưỡng nhìn nội dung trên tờ giấy, càng nhìn càng kinh hãi, sắc mặt anh liên tục thay đổi, những người khác cũng vậy.

Sau khi bọn họ đọc xong đoạn cuối cùng của mặt sau trang giấy, tất cả đều im lặng.

Mảnh giấy này chứa những lý do tại sao người phụ nữ điên lại ghét những người đàn ông trẻ tuổi, và những gì đã xảy ra với chị ta và gia đình mình.

Cô Kiều đã ghi thêm phần tóm tắt và hiểu biết của mình vào tờ giấy, làm đám người Trần Ngưỡng dễ dàng chấp nhận nó hơn, nhưng vẫn hơi khó tiêu hóa.

Ba năm trước đây, trong thị trấn đã xuất hiện cá có tên.

Ngày đó đứa con của người phụ nữ điên vừa tròn một tháng tuổi, cha cô muốn cả nhà có thêm một món ăn ngon nên dậy sớm ra sông câu cá, khi trời tối trở về thì mới thấy hai con cá có tên trên lưng.

Vô tình lúc đó có hai thương gia vào thị trấn để kinh doanh.

Gia đình của người phụ nữ bị điên không dám nói với về chuyện này, nhưng ngôi nhà của bọn họ bốc cháy ngay vào đêm hôm đó, đứa con của chị ta cũng biến mất cùng với chồng mình và hai con cá có tên trên lưng.

Còn cha mẹ và em trai thì đều chết trong trận hỏa hoạn, nên chị ta mới bị điên vì phải hứng chịu quá nhiều đau thương cùng một lúc như thế.

Trần Ngưỡng mím môi, anh cùng Triều Giản hỏi thăm không ra chuyện của góa phụ Chu, cũng vô pháp hỏi rõ chuyện của người phụ nữ điên, hỏi thế nào thì người dân trong thị trấn đều ngậm miệng không chịu nói, hiện tại mới biết được thì ra còn có chuyện như vậy.

Trận hỏa hoạn năm đó đến tột cùng có phải do chồng của người phụ nữ điên phóng hay không, gã ta đã mang theo đứa trẻ và hai con cá có tên đi gặp ai, và kẻ nào đã đào hai tròng mắt của đứa trẻ khảm lên tuờng ở đầu cầu thang.

Còn có hai thương nhân kia, rất có thể con cá mang tên họ đã bị ăn mất từ ba năm trước, sau lại tất cả những người đến thị trấn đều là quỷ.

Những vấn đề chưa có lời giải này cần Cao Đức Quý tới giải.

“Cá có tên đã xuất hiện từ ba năm trước ư……” Châu Châu không khỏe khom lưng cúi đầu, giống như có người từ phía sau ấn cô nàng cúi xuống, “Thị trưởng lừa dối chúng ta rất nhiều việc.”

Trần Ngưỡng có linh cảm rằng ba năm trước đây cũng không phải là lần đầu tiên cá có tên xuất hiện.

“Một giáp tử” nếu không có nghĩa là một dấu ấn cho việc cướp đoạt 60 năm tuổi thọ, thì nó phải liên quan đến những chuyện khác, không phải là thông tin vô dụng.

“Mẹ kiếp, nhức đầu quá... Ngủ, ngày mai lại nói.” Hướng Đông ngáp liên miên trở về phòng.

Châu Châu muốn nói chuyện với Tiền Hán, nhưng đối phương đi ngang qua cô nàng, rõ ràng là không có ý dừng lại nói chuyện.

“Tôi cũng đi ngủ.” Cát Phi sờ sờ băng gạc trên đầu cùng mặt nói.

Một lúc sau, trong sân chỉ còn lại Trần Ngưỡng cùng Triều Giản, một người đang suy nghĩ điều gì đó, một người thì gõ nạng chống, cả hai đều có không gian riêng, nhưng cũng không tách rời.

Trần Ngưỡng đột nhiên nắm lấy cánh tay của Triều Giản: “Tôi muốn đi miếu thổ địa nhìn thêm lần nữa.”

Triều Giản không nói gì, chống nạng đi đến tường viện, Trần Ngưỡng chạy chậm đuổi theo, lần thứ hai bọn họ trèo tường khá là thuận lợi.

Đến miếu thổ địa, Trần Ngưỡng giơ di động điều tra khá lâu, người đàn bà điên còn chưa trở lại, chị ta mang theo tượng đá của đứa trẻ đi nơi nào?

Trần Ngưỡng lại lâm vào trầm tư, Triều Giản tiếp tục công tác gõ nạng của hắn.

Ánh mặt trời chiếu vào miếu thổ địa, chạm vào hai người đã mất ngủ cả đêm, quấn quanh lấy bọn họ.

Trần Ngưỡng vô thức dựa vào tường, bả vai ngay lập tức bị đầu nạng chọc ra, ngăn vết thương sau lưng chạm vào tường, đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt mệt mỏi bị cuốn đi, trong lòng rất kích động.

Triều Giản nhìn vào tia sáng trong mắt anh: “Lần này định đi đâu?”

Trần Ngưỡng nói: “Bờ sông.”

Triều Giản vẫn như cũ không nói gì, chỉ đi cùng anh.

Khi Trần Ngưỡng và Triều Giản đi đến bờ sông, trời đã hửng sáng, bọn họ nhìn thấy người phụ nữ điên đang đứng dưới sông ôm bức tượng đá trẻ con, cánh tay và cơ thể khẽ đung đưa.

Bọn họ còn chưa tới gần thì lại thấy người đàn bà điên ôm lấy bức tượng đá nằm vào trong nước.

Cứ như là đang ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro