Chương 99


Tác giả: Tây Tây Đặc

5 giờ chiều......

Trần Ngưỡng đang đi qua đi lại trong phòng triển lãm ở tầng một.

Phòng triển lãm là nơi trưng bày thành tựu của các công ty trong tòa nhà A3, chỉ có nguồn năng lượng ô tô và một số sản phẩm điện tử, nhìn thoáng qua thì gần như có thể thấy được tất cả mọi thứ, không có gì khác thường.

Trần Ngưỡng giơ điện thoại di động quay video,
Triều Giản nhìn như vô tình tiến tới, hắn hơi cúi đầu để sát vào nhìn Trần Ngưỡng qua camera, trong hơi thở có mùi chua ngọt của quả mơ.

"Ê răng." Triều Giản cau mày nói.

"Xí muội chứ có phải sữa bơ đâu, cậu một lần ăn cả bịt thế kia sao có thể không ê răng cho được?" Trần Ngưỡng bất đắc dĩ dừng quay, đặt điện thoại xuống nói.

Triều Giản lạnh mặt nhìn anh: "Không phải anh mua sao?"

"Đúng là tôi mua về, nhưng tôi đâu có bảo cậu ăn một lần cả bịt, thiệt tình, mới vừa không chú ý một chút thôi cậu đã ăn hết rồi....Tôi không biết nên nói cậu sao nữa, ăn nhanh như vậy, cũng đâu có ai dành ăn với cậu chứ." Trần Ngưỡng có loại cảm giác trẻ nhỏ không thể quá chiều chuộng, thỉnh thoảng phải dạy cho một bài học mới biết tại sao hoa lại đỏ thế kia, anh nói một cách nghiêm túc, "Việc cậu ăn xí muội bị ê răng hoàn toàn là vấn đề ở cậu, cậu đừng nghĩ úp nồi lên đầu tôi rồi chơi xấu."

Triều Giản trừng mắt nhìn Trần Ngưỡng, ánh mắt và sắc mặt thầy tức giận, như sẽ đánh người bất cứ lúc nào, nhưng hai bên tai lại đỏ bừng.

Ánh sáng tối tăm nên Trần Ngưỡng không thấy được đôi tai đỏ rực của Triều Giản, nếu không anh sẽ bật cười cho mà xem.

Sau khi rời khỏi phòng triển lãm, Trần Ngưỡng vặn mở một chai nước suối đưa qua: "Uống chút nước, nghỉ ngơi một chút."

Triều Giản ngửa đầu uống nước, đột nhiên nheo mắt lại: "Có người."

Trần Ngưỡng không rõ nguyên do: "Hả?" Anh nhìn theo tầm mắt Triều Giản nhìn lên lầu, không thấy gì nên đi ra chỗ khác điều chỉnh góc nhìn, mơ hồ giống như có một cái đầu nằm trên mặt đất.

Phản ứng đầu tiên của Trần Ngưỡng là có một người lại phạm phải điều cấm kỵ, anh không rảnh đi thông báo cho những người khác trước mà nhanh chóng kéo Triều Giản lên thẳng lầu hai, thì thấy người nọ là Dư ca.

"Không chết, chỉ ngất đi thôi." Triều Giản nói.

Trần Ngưỡng thở phào nhẹ nhõm, anh dùng đèn pin chiếu sáng, Dư ca ngã ở cửa phòng 203.

203 là công ty của Trương Lam và Tiêu Hoàn Dữ.

Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống, định dùng tay tát nhẹ vào mặt Dư ca, nhưng một chiếc nạng đã vươn ra trước cả tay anh.

Dư ca lập tức tỉnh lại vì đau đớn, anh ta ôm lấy bả vai mở mắt ra, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói ôn hòa: "Anh không sao chứ?"

"Trần tiên sinh......" Dư ca đờ đẫn đáp.

"Là tôi." Trần Ngưỡng vươn tay muốn kéo anh ta, nhưng còn chưa chạm vào thì đối phương nhìn anh rồi đột nhiên hoảng sợ hét lên, "Tiêu Hoàn Dữ là quái vật, hắn ăn Trương Lam rồi, đầu của hắn duỗi dài ra...... Quái vật...... Quái......"

Đầu lưỡi Dư ca như thắt lại, anh ta tự tát chính mình vài cái, mới bình tĩnh lại nói tiếp.

Trần Ngưỡng nghe xong, đè xuống trong lòng chấn động hỏi: "Thế Tiêu Hoàn Dữ đâu? Còn ở công ty sao?"

"Tôi không biết." Dư ca ngã gục xuống sàn trên hành lang, tay chân mềm nhũn lạnh toát, "Lúc đó tôi sợ đến ngất đi rồi, khủng bố muốn chết, tôi sợ nhất những thứ có cổ dài, mặt hắn còn dán sát vào tôi mặt, lúc đó hồn tôi như đã lìa khỏi xác."

Tinh thần của Dư ca cực kém, từ khi vào nhiệm vụ đến bây giờ lần đầu tiên anh ta rơi vào trạng thái suy sụp tinh thần đến như vậy.

Trần Ngưỡng cho Dư ca thời gian để bình tĩnh lại, anh đứng dậy nói với Triều Giản: "Đưa tôi một chiếc nạng,  tôi muốn phá cửa phòng 203."

Vừa dứt lời, cửa đã bị Triều Giản đẩy ra mà không cần dùng nhiều sức.

Trần Ngưỡng: "...... Ủa không khóa lại hả?"

Triều Giản đẩy anh vào cửa, rồi theo anh vào trong.

Trần Ngưỡng cầm đèn pin vừa đi vừa nghĩ, nếu toàn bộ công nhân trong một công ty đều chết thì cửa sẽ không khóa nữa hay gì? Đang suy nghĩ thì bên tai có tiếng nói nhỏ.

"Chú ý." Triều Giản dùng nạng chọc vào eo Trần Ngưỡng, "Đi theo mùi mì gói."

"Tôi không ngửi thấy gì hết." Khứu giác của Trần Ngưỡng không bằng Triều Giản, chỉ có thể dựa vào trực giác di chuyển, anh đi rồi một lúc, mùi mì ăn liền mới lọt vào trong hơi thở của anh.

Nơi phát ra mùi mì ăn liền là phòng họp.

Trần Ngưỡng thận trọng đến gần, anh thấy bên trong không có ai, chỉ có một ly mì ăn liền mùi chua cay đặt trên bàn, trên nắp ly vẫn còn để một chiếc nĩa nhựa.

Trên ghế sofa có một vết lõm, phía trước có người nằm, Trần Ngưỡng nhìn quanh căn phòng họp nhỏ, anh chạm vào ly mì, đã nguội.

"Xem ra Trương Lam đã xảy ra chuyện sau khi nấu xong ly mì." Trần Ngưỡng vừa nói vừa rời khỏi phòng hội nghị, thần kinh anh căng chặt tìm kiếm trong công ty, nhưng không nhìn thấy Tiêu Hoàn Dữ biến thành quái vật đâu, chỉ tìm thấy một vũng nước.

Vết nước đọng lại ở khu vực nghỉ ngơi của công ty, không chỉ trên sàn nhà, mà còn trên chiếc bàn dài cũng có một ít.

Trần Ngưỡng thông qua chiếc bình thủy chỉ còn lại một ít nước và ly mì ăn liền đưa ra suy đoán,
lúc Trương Lam nấu mì ăn liền đã vô tình làm đổ nước.

Trước đó đã chết vài người, "Không được giẫm trúng nước" là điều cấm kỵ hiển nhiên mà ai cũng biết.

Tính cách của Trương Lam rất chững chạc, chị ta sẽ không ngại mệnh mình quá lớn, biết rõ điều cấm kỵ mà còn làm bừa như thế, chắc hẳn là thất thần vì chuyện gì đó, còn có trong lòng đều nghĩ về bạn trai nhỏ của mình, sợ cậu chàng đói bụng, cho nên vội vàng mang ly mì cho đối phương nên mới không để ý đến nước dưới chân.

"Có một người bạn trai nhỏ tùy hứng như vậy, vào thế giới nhiệm vụ còn không chịu ngoan ngoãn, trạng thái tin thần sao mà tốt cho được." Trần Ngưỡng lầm bầm lầu bầu, "Tìm người tuổi nhỏ hơn, có khác gì tự mình tìm tội chịu đâu."

Triều Giản đang cắn sữa viên, nghe vậy liền cắn trúng đầu lưỡi, trong miệng liền tràn ra mùi máu, hắn hít một hơi thật sâu để khống chế cảm xúc, hắn mím môi rồi nói: "Tình yêu không liên quan gì đến tuổi tác, tại người thôi."

"Cũng đúng." Trần Ngưỡng đột nhiên nhận ra cộng sự của mình có gì đó không bình thường, anh kỳ quái nhìn sang hỏi, "Sao cậu lại phát bệnh rồi?"

"Phát bệnh gì, tôi vẫn bình thường." Triều Giản nuốt nước bọt trộn lẫn máu và sữa viên xuống.

Trần Ngưỡng còn đang ở trong văn phòng điều tra, Dư ca ở ngoài cửa bị đồng đội đi tới vây quanh, hỏi thăm tình hình xong một đám người đều kêu gào thảm thiết.

Mọi người hoài nghi người này hoài nghi người kia,  mục tiêu là quái vật từ đầu là Vương Hạo đổi thành Lý Chính, rồi đến Phan Lâm, cuối cùng thế nhưng lại là Tiêu Hoàn Dữ.

Ấn tượng sâu sắc nhất của bọn họ về Tiêu Hoàn Dữ là chuyện của hắn và Trương Lam, một kẻ muốn cho người muốn nhận.

Vương Hạo đưa cho Dư ca một điếu thuốc: "Anh này, sao Tiêu Hoàn Dữ lại tha cho anh thế?"

"Tôi không có phạm vào điều cấm kỵ." Dư ca nhận lấy, nhéo đầu mẩu thuốc lá, "Hắn không thể ăn thịt tôi."

Mọi người vừa mừng cho Dư ca vừa lo cho chính mình, cần phải nhớ điều cấm kỵ cho thật kỹ vào, dù ở bất cứ  nơi đâu vào lúc nào đều không thể buông lỏng thần kinh được.

"Mấy người phía trước phạm phải điều cấm kỵ không phải chỉ bị ăn một ít thôi sao?" Có người hỏi ra chỗ không rõ, "Giờ sao lại......"

"Tôi đoán là do Trương Lam tự nguyện." Kiều Kiều dựa vào bức tường làm bằng kính, mái tóc dài vén qua một bên cổ, đôi mắt sáng như làn nước trong, "Chỉ cần nhiệm vụ giả tự nguyện, quái vật có thể nuốt hết trong một lần ăn."

Cô nàng vừa dứt lời đã có người phản bác, là một cô gái trẻ tuổi cô, đối phương nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc: "Sao có thể chứ, cho dù Trương Lam có yêu Tiêu Hoàn Dữ đến đâu, thì cũng sẽ không liền cả tính mạng của mình đều không cần."

Kiều Kiều không vội vã đáp trả, cô nàng chưa từng yêu hay thích ai nên lâm vào thế khó xử, không nghĩ ra được câu trả lời.

"Thực hiển nhiên," Lý Chính đứng ở bên cạnh Kiều Kiều mở miệng, "Trương Lam không hề biết Tiêu Hoàn Dữ là quái vật mới hứa hẹn với hắn, chị ta chỉ nghĩ dỗ dành cho cậu ta vui vẻ, chỉ cần đối phương vui vẻ là được."

Câu trả lời này khiến mọi người trong hành lang rơi vào im lặng.

Bình thường mọi người đều làm việc trong cùng một tòa nhà, nhưng không để ý nhiều đến cặp tỷ đệ luyến này lắm, xét cho cùng thì ngoại hình của cả hai không xấu đến tận tâm trái đất, cũng không đẹp đến tận mây xanh, chỉ gần như ở mức trung bình.

"Nhan sắc trung bình" mấy từ này có chức năng che chắn rất khá, có thể dễ dàng bị đám đông bao phủ.

Sau khi bước vào thế giới nhiệm vụ, bọn họ nhìn thấy nguyên một ngày Trương Lam như thế nào cưng chiều và chiều chuộng không có hạn cuối với Tiêu Hoàn Dữ.

Trương Lam không phải tìm một người bạn trai nhỏ tuổi, mà là một vị tổ tông, kiếp trước chắc chắn chị ta đã làm không ít chuyện xấu xa, kiếp này mới dính phải một bãi cớt như vậy, còn không chê nó thúi.

"Tại sao lúc Tiêu Hoàn Dữ nói chuyện, lại dùng giọng điệu của Trương Lam?" Vương Hạo thắc mắc hỏi, "Những người phía trước bị hắn ăn không có dính đặc điểm gì của đối phương, hay là do tại chúng ta không chú ý tới?"

"Những người trước đó không ai bị ăn hết, nhưng lần này thì khác." Lý Chính nói, "Hơn nữa Dư ca lại đây thời điểm, hắn mới vừa ăn xong, còn không có tới kịp tiêu hóa rớt."

Vương Hạo: "À....Cũng giống như khi chúng ta ăn một món gì đó, sau khi ăn xong trong miệng sẽ lưu lại hương vị đó đúng không?"

Những người khác: "......"

Mỏ hổn nhiều năm, hiện giờ nghe xong cũng thấy có lý.

.

Hành lang trở nên yên tĩnh, quái vật và ma quỷ vẫn có khác biệt, mọi người hiện giờ đều không cảm thấy trong tòa nhà đen tối âm u gì, ngược lại chỉ cảm thấy mệt mỏi và  vô lực.

Để giảm bớt căng thẳng trong thế giới thật, một số người trong số họ sẽ rủ bạn bè cùng nhau chơi trốn thoát khỏi mật thất bản người thật, lúc đó đã cảm thấy chính mình khá vô dụng rồi, nhưng sau khi tiến vào đây mới nhận ra mình còn có thể vô dụng hơn nhiều.

Kiều Kiều lấy cái thẻ nhận dạng ra xem một lúc rồi mới kẹp và cuốn sổ tử vi, cô nàng đến gần bé người câm, dùng cánh tay thon dài chạm nhẹ vào đối phương:
"Sợ không?" Người câm gật đầu.

"Tôi cũng sợ nữa." Kiều Kiều chỉ và mặt nước biển phía trên đầu, "Tôi vẫn luôn lo lắng nước biển sẽ đột nhiên sập xuống, nhấn chìm hết tất cả chúng ta." Cô nàng lẩm bẩm, "Tôi sợ nước lắm, không biết bơi nữa."

Người câm "A a" vài tiếng, do dự vỗ vỗ mu bàn tay của Kiều Kiều, động tác có chút xa lạ, còn có chút thẹn thùng.

Hy vọng chúng ta đều có thể về nhà, cô bé không tiếng động nói.

Mùi khói thuốc lá ở hành lang hơi nồng.

Vương Hạo và Lý Chính vai dựa vào vai nhả khói thuốc, buổi sáng Lý Chính hoài nghi Vương Hạo là quái vật, buổi chiều Vương Hạo cho rằng là Lý Chính lợi dụng mình để chuyển hướng chú ý, hiện tại mới kinh hãi ý thức được bọn họ đều bị Tiêu Hoàn Dữ lợi dụng, cùng là pháo hôi như nhau cả thôi.

"Tên Tiêu Hoàn Dữ thế nhưng lại là quái vật, hắn còn chả có chút cảm giác tồn tại nào vậy mà.....Haiz" Vương Hạo thở dài nói.

"Anh nói thiệt hả?" Kiều Kiều nói, "Sự hiện diện của anh ta rõ ràng rất mạnh mà, chỉ là bị anh bỏ qua mà thôi."

Nhiệm vụ bắt đầu bằng lời mắng mỏ gay gắt của Tiêu Hoàn Dữ, hắn mắng Trương Lam trước mặt mọi người một cách vô lý.

Khi đoạn video xuất hiện ở quầy phục vụ, Tiêu Hoàn Dữ âm dương quái khí chất vấn Vương Hạo làm thế nào mà nhận ra được phần sau đầu là của chính mình, hắn còn nói rằng người bình thường không ai có thể nhận ra được, ẩn ý rất rõ ràng.

Còn cả khi sự việc xin nghỉ phép của Lý Chính được đưa ra thảo luận, Tiêu Hoàn Dữ đã đẩy Phan Lâm vào tầm ngắm của mọi người, chế nhạo cậu ta có phải muốn dùng việc nghỉ phép này để gây hoang mang cho dư luận, làm mọi người hiểu lầm hay không.

Kỳ thật Tiêu Hoàn Dữ vẫn luôn thao túng mọi hướng đi.

Mọi người nghe Kiều Kiều nói xong, đều có cảm giác kinh khủng muốn học máu, tại sao bọn họ không phát hiện ra những chi tiết này chứ?

Mọi người liếc nhau, sở dĩ bọn họ không nghi ngờ Tiêu Hoàn Dữ là bởi vì vai trò của Trương Lam phát huy tác dụng.

Trương Lam là cái chắn lớn nhất của Tiêu Hoàn Dữ, sự hiện diện của chị ta có thể giúp hắn quấy rối và làm mờ tầm nhìn của mọi người.

Mỗi lần chỉ cần Trương Lam dỗ dành Tiêu Hoàn Dữ, thì sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về mối quan hệ tình chị em thật không dễ dàng gì này.

Khả năng ẩn náu tuyệt vời của Tiêu Hoàn Dữ cho đến bây giờ hoàn toàn là nhờ có sự hỗ trợ của Trương Lam.

Một nữ nhân viên bàn giấy chợt nghĩ ra điều gì đó, không khỏi kinh hãi nói: "Tôi nhớ khi người đầu tiên chết, Trần tiên sinh đã phân tích và hỏi xem trong thời gian đó có ai rời khỏi đợi sảnh không......"

Lý Chính sửng sốt: "Tôi tại chỗ chỉ vào Tiêu Hoàn Dữ."

Ký ức của những người khác lần lượt được đánh thức, từng mảnh ký ức vỡ ra, trải ra, trong lòng cả đám đều cảm nhận được gió lạnh từng cơn, toàn thân rét run.

Khi đó Tiêu Hoàn Dữ nói hắn đi tiệm cà phê, là Trương Lam giúp hắn nói.

Sau đó Dư ca lại đưa ra nghi vấn, hỏi bọn họ tại sao trong lúc nói chuyện, hơi thở lại không có mùi cà phê.

Vẫn là Trương Lam đứng ra giải thích.

Trương Lam làm trong ngành nhiều năm, tính tình ổn trọng, đối xử với người khác rất nhẹ nhàng, lời nói sẽ không xúc phạm đến ai, cho nên chuyện lúc đó chỉ thế bỏ qua, không có người nhắc tới nữa.

Mọi người lại liếc nhau, bọn họ đều có cảm giác càng suy nghĩ chuyện này, mọi chuyện được phơi bày rõ ràng, thì càng cảm thấy mỉa mai gì đâu.

Hai người đó là một đội hai người, cũng là người duy nhất trong công ty của bọn họ, chỉ có Trương Lam biết Tiêu Hoàn Dữ trong ngày đã rời đi mấy lần, nhưng Trương Lam sẽ không nói cho những người khác biết.

Đối với Trương Lam mà nói, bạn trai nhỏ đi đâu làm gì không chịu nói với mình chỉ tại vì tính cách tùy hứng, giận lẫy với mình thôi, chị ta không muốn bạn trai nhỏ bị đồng đội hiểu lầm, cũng không muốn mối quan hệ sẽ trở nên tồi tệ hơn, nên đã không nói.

"Tự làm tự chịu." Trong đám người toát ra một một thanh âm giễu cợt, có người cũng nói theo, bầu không khí nặng nề, giống như đêm trước bão giông.

"Nếu lúc đó chị ta không làm chứng cho hắn ta, chẳng phải sự nghi ngờ về cậu ta sẽ bị vạch trần sao, có thể trách ai."

"Khi phát hiện người bên cạnh khả nghi, thay vì thông báo cho đồng đội thì chị ta lại giúp đỡ che đậy, đây chẳng phải là hại người hại mình sao."

"Tình yêu làm mù con mắt."

"Trong thế giới nhiệm vụ này không thể yêu đương được, sẽ chết rất nhanh."

"......"

Sau một hồi phàn nàn, mọi người đều rơi vào im lặng, người đáng thương tất có chỗ đáng trách.

Nếu Trương Lam có thể đứng vững lập trường sớm một chút nói ra sự thật, thì đã không chết trong bẫy gặp của bạn trai mình, bọn họ cũng có thể đưa Tiêu Hoàn Dữ lên đầu danh sách người khả nghi.

Mấy người phía trước không biết có chết hay không, nhưng có lẽ chị ta sẽ có thể thoát được một kiếp.

Bây giờ nói gì thì cũng đã quá muộn.

Hai bóng người từ đầu hành lang bên kia xuất hiện, từ xa tới gần, nhịp điệu của hai bước chân khác nhau, một bên vững vàng, một bên nhẹ tênh.

Mọi người lập tức trở nên khẩn trương.

"Là Trịnh tổng cùng tiểu Phan." Kiều Kiều nói.

Trịnh Chi Đàm áo mũ chỉnh tề đến gần, anh ta đẩy cặp kính gọng vàng lên, dùng giọng nói khàn khàn thản nhiên hỏi xem tình hình.

Dư ca nói khái quát một lần.

Phan Lâm nắm chặt cánh tay Trịnh Chi Đàm, sắc mặt tái nhợt thì thầm: "Hắn mắng ta là quái vật dị dạng, nhưng thật ra chính hắn mới đúng......"

"Ở yên đây, đừng gây chuyện." Trịnh Chi Đàm đẩy cửa bước vào văn phòng.

Vương Hạo quay đầu hỏi Dư ca, giọng không lớn: "Làm sao anh ta biết khóa của cửa tự động khóa không hoạt động?"

Dư ca nói: "Người có kinh nghiệm, cùng người mới bất đồng."

Vương Hạo trợn to hai mắt đầy kinh ngạc: "Anh ta không phải cũng là người mới sao?"

Dư ca không nói gì.

Phan Lâm nghe được cuộc đối thoại của Vương Hạo cùng Dư ca, hắn ngơ ngác nhìn cánh cửa đã đóng, ngay sau đó lập tức đẩy cửa ra, nhìn thẳng vào thân ảnh mờ ảo trong văn phòng.

Trịnh Chi Đàm là nhiệm vụ giả có kinh nghiệm? Hắn thế nhưng là nhiệm vụ giả có kinh nghiệm!

Trịnh Chi Đàm khẳng định biết rất nhiều thứ, đi theo hắn sẽ an toàn, có thể tồn tại trở về là tốt rồi, tốt quá rồi, Phan Lâm run run cắn môi, vui mừng tới phát khóc.

Trần Ngưỡng đã chú ý đến Trịnh Chi Đàm khi hắn ta vừa mới bước vào.

Giờ khắc này Trần Ngưỡng đã nhận ra một hiện tượng đáng kinh ngạc, khả năng nhìn trong đêm của Trịnh Chi Đàm rất mạnh, hắn ta không cần bật đèn pin cũng có thể đi lại bình thường không chút bị cản trở.

Trần Ngưỡng đưa mắt ra hiệu với Triều Giản, ý bảo đối phương chú ý đến tình trạng của Trịnh Chi Đàm.

Triều Giản vẫn nhìn anh, khóe mắt cũng chưa động đậy.

"Trần tiên sinh." Trịnh Chi Đàm như lãnh đạo thị sát bước tới trước mặt Trần Ngưỡng, "Điều tra đến thế nào rồi?"

Trần Ngưỡng bình tĩnh đáp trả: "Quái vật không ở nơi này."

"Vậy nó sẽ ở đâu?" Trịnh Chi Đàm kéo ghế ra ngồi xuống.

"Ở một nơi nào đó trong tòa nhà." Trần Ngưỡng bấm điện thoại, hơn 5:30, chưa tới 30 phút nữa là nhân viên văn phòng sẽ tan làm...... Quái vật không thấy bóng dáng đâu......

Có điều gì đó đang muốn trào ra từ tâm trí của
Trần Ngưỡng.

Trịnh Chi Đàm vừa muốn điều chỉnh chiếc ghế một chút, thì bất ngờ bị Triều Giản đến gần từ lúc nào bóp chặt động mạch cổ, ha....không cần nghi ngờ, một khi gã gây ra tiếng động, thiếu niên sẽ vặn gãy cổ gã không một chút do dự cho xem.

Trịnh Chi Đàm ở trong bóng tối giao tiếp bằng mắt với Triều Giản: Cậu không muốn tôi cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu ta à?

Vẻ mặt của Triều Giản vẫn vô cảm.

Trịnh Chi Đàm: Cũng đúng, có đôi khi dòng suy nghĩ là thứ gì đó rất vi diệu, khi chạm được điểm mấu chốt đó, một khi bị gián đoạn thì rất khó mà kết nối lại cho được.

Lực đạo trên cổ đột nhiên tăng thêm, chứa đầy sự cảnh cáo u ám, Trịnh Chi Đàm ngồi đó với vẻ mặt khá bình tĩnh, ngoại trừ hơi thở trở nên rối loạn do tắc nghẽn ra, thì không có gì bất thường.

Không biết qua bao lâu, ngón tay đặt trên bàn của
Trần Ngưỡng nhẹ động hai lần.

Chỉ bằng một động tác nhỏ gần như khó thấy như vậy, Triều Giản lại giống như là nhận được tín hiệu nào đó, hắn rút lại sự đe dọa đối với Trịnh Chi Đàm, lui về vị trí ban đầu, đón nhận ánh mắt kích động của
Trần Ngưỡng.

Sáng ngời mãnh liệt như ánh lửa.

"Tôi nghĩ tới một khả năng!" Trần Ngưỡng nắm lấy tay Triều Giản.

Triều Giản tránh né ánh, nói: "Nắm cánh tay đi, đừng có nắm tay."

Trần Ngưỡng sững sốt: "Tay của cậu bị sao hả?"

Triều Giản cười nhạt: "Mới đụng vào phân(cứt)."

Trịnh Chi Đàm: "......"

Ánh mắt của Trần Ngưỡng đảo qua lại giữa Triều Giản và Trịnh Chi Đàm, không biết hai người này đã so mấy chiêu trong lúc anh đang trầm tư nữa, nhưng cũng không ảnh hưởng gì mấy.

Người này mơ ước vật riêng tư của người kia, trở thành kẻ thù là chuyện nhất định.

.

Không lâu sau, Trần Ngưỡng và một đám người đều đứng trên tầng hai, cần đôi mắt nhìn xuống đại sảnh phía dưới.

Dư ca bị vài người xô đẩy đi đến trước mặt
Trần Ngưỡng, hỏi ra nghi hoặc của mọi người: "Trần tiên sinh, chúng ta đang chờ gì vậy?"

"Chờ kết quả." Trần Ngưỡng nói, "Còn mười ba phút nữa."

Thời gian trôi qua từng giây trong bầu không khí trầm trọng, mười ba, mười hai...... Mười, chín...... Năm......

Lúc 5 giờ 55, trong tầm mắt của mọi người xuất hiện một bóng dáng.

Là Tiêu Hoàn Dữ!

Cậu ta đang ở trong hình dạng của con người, cổ không dài ra, khóe miệng cũng không tét tới mang tai.

"Cũng may là thị giác không có bị công kích......" Lý Chính vừa nói xong lời này, liền thấy Tiêu Hoàn Dữ dừng lại trước thi thể đã mất gần hết phần đầu ở giữa đại sảnh kia, thân thể không nhúc nhích, nhưng cổ hắn đã duỗi xuống.

"Lạch cạch"

Một bãi chất nhờn rơi xuống mặt đất.

Cách một tầng lầu, mọi người dường như đều nghe thấy tiếng húp xì xụp, tiếng nuốt nước bọt khi chưa kịp nhai, gấp ráp nuốt trọng.

Hai mắt Dư ca trợn ngược lại ngất đi rồi, Vương Hạo cùng Lý Chính đỡ lấy anh ta, cả hai cũng không dám thở mạnh.

Những người khác đều choáng váng, đã quên kêu gào và cần phải chạy trốn.

Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm thời gian trên điện thoại, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

5 giờ 59p, Tiêu Hoàn Dữ đột nhiên ngừng ăn, vốn vẫn ở trong hình dạng con người đột nhiên mất đi xương cốt, toàn thân sụp đổ thành một bãi chất nhờn to, không phân biệt được đầu đuôi, có vô số căn xúc tua vươn ra từ đó.

Trông nó giống như một con bạch tuộc lớn dựa vào mớ xúc tua bò trên mặt đất.

Hình ảnh trên tầng hai yên tĩnh như bị ấn nút tạm dừng, cảnh tượng này thật sự nằm ngoài phạm vi nhận thức của người bình thường, đầu óc của bọn họ không biết phải phản ứng như thế nào, trắng xóa.

Con quái vật trong đại sảnh bò tới tận cửa rồi bất ngờ nhảy vào trong nước biển.

Trần Ngưỡng nhìn điện thoại, đúng 6 giờ.

"Nhảy...... Nhảy vào trong biển rồi......" Phan Lâm trốn vào trong ngực của Trịnh Chi Đàm, run rẩy nói, "Sao nó lại bỏ đi? Rõ ràng là còn chưa ăn xong, trông nó đang rất vội vàng."

Trịnh Chi Đàm vuốt ve tấm lưng thon thả của cậu ta.

Phan Lâm giả làm thú cưng không dám động đậy, hắn vô pháp phán đoán Trịnh Chi Đàm ngại hắn nói nhiều, hay là đang khen ngợi hắn chịu động não nữa.

"Các người có cảm thấy nó như vậy trông có chút quen quen không?" Trần Ngưỡng nhìn về phía cửa lớn.

Mọi người vẫn chưa hiểu ra sao.

"Trông có giống tan làm không?" Trần Ngưỡng nói.

Dư ca và những người khác kinh ngạc nhìn về phía Trần Ngưỡng, tròng mắt như muốn rớt khỏi hốc mắt.

Sau đó thì toàn thân nổi da gà dày đặc.

Trần Ngưỡng đã xác minh ra kết quả, quả thật đúng như những gì anh đã đoán được. Gần tới giờ quái vật tan làm, nên nó không cần phải lẩn giấu nữa, nó tự mình bại lộ, và mọi sự việc diễn ra như bọn họ thấy.

Nếu như quy tắc đặt chỉ tiêu cho nó, thì nó phải đạt được mục tiêu bằng cách giết chết bốn người phạm vào điều cấm kỵ trong giờ làm việc.

Trần Ngưỡng cởi ba lô ra, tìm được hộp thuốc lá và hộp quẹt từ bên trong, anh xé sợi chỉ vàng bên ngoài hộp thuốc lá, rồi mở hộp thuốc ra hỏi  Triều Giản: "Muốn hút không?"

Nói tốt không ở trước mặt đối phương hút thuốc, nhưng lần này anh không thể nhịn được.

"Không hút." Triều Giản dừng một chút, "Chừa cho tôi rít hai hơi là được."

"Được." Trần Ngưỡng sảng khoái đồng ý, chỉ cần cộng sự không trách anh lật lọng.

Trần Ngưỡng lấy một điếu thuốc ra ngậm vào trong miệng, dùng hộp quẹt châm cho cháy rồi rít một hơi.

"Có giờ tan làm, thì sẽ có giờ đi làm," Dư ca nhìn Trần Ngưỡng đang im lặng hút thuốc "Vậy là 9:00 sáng mai nó lại đến à?"

Trong đội có người nhảy tới trước mặt Trần Ngưỡng nói: "Chúng ta đã biết được quái vật là ai, cho nên nó sẽ không quay lại nữa đúng không."

"Vậy thì ba ngày tới chúng ta sẽ an toàn đúng chứ......"

"Có một nửa số người trong chúng ta là quái vật — " Đột nhiên một tiếng kêu chói tai vang lên từ hành lang đối diện, "Một nửa!"

Cả đám người vốn đã sợ hãi, đột nhiên bị hù cái muốn tê liệt luôn.

Vài ánh đèn pin chiếu xuyên qua, thì thấy ở hành lang đối diện là nữ nhân viên bàn giấy, người luôn miệng khẳng định một nửa số người trong đội là quái vật.

Sắc mặt mọi người đều không được tốt bắt đầu mắng chửi.

"Đồ điên."

"Tự nhiên cái la lên à, bị khùng hả!"

"Mẹ nó chứ, có ai muốn cùng tôi đi qua đó đem cô ta đánh ngất rồi trói lại không? Nếu không sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị cô ta hù chết."

"......"

Tiếng la mắng chấm dứt ngay sau khi thấy người phụ nữ đã rời khỏi hành lang đối diện.

"Ngày mai sẽ biết." Trần Ngưỡng đáp lại câu hỏi của Dư ca.

"Bây giờ là thời gian tan sỡ, tôi đề nghị không nên đến văn phòng, cứ ở lại tầng 1, sau 9 giờ sáng mai đến công ty tiếp tục tra manh mối."

Trần Ngưỡng nói xong không có người hỏi liền bổ sung thêm: "Tôi nói vậy không phải phát hiện một ít tin tức bí ẩn gì, rồi suy luận ra điều cấm kỵ, nói thế chỉ vì tôi nghĩ vậy là ổn thỏa nhất, mọi người có thể tự mình quyết định."

Phương châm sống của anh là hai chữ đó, ổn thỏa.

Cho nên Trần Ngưỡng mới cảm thấy kỳ quái mỗi khi Triều Giản nói anh không trung thực. Sự trung thực và  ổn thỏa gần như đã trở thành bản năng của anh, Triều Giản đi theo anh suốt chặng đường, biết rõ hơn ai hết mới đúng.

.

Ở trong tòa nhà ngày và đêm cũng không khác biệt gì mấy.

Đề nghị của Trần Ngưỡng được mọi người tán thành, bọn họ chiếm quán cà phê, không dám ra đại sảnh.

Chỉ có Trần Ngưỡng, Triều Giản, Trịnh Chi Đàm, Phan Lâm, bốn người chia thành hai tổ ngồi trên hai chiếc sofa trong đại sảnh, tạo thành hai thế giới nhỏ hoàn toàn khác nhau.

Một bên là sự ấm áp và yên tĩnh, bên còn lại thì tình ý miên man đầy giả dối.

Trần Ngưỡng hút từng hơi thuốc, còn Triều Giản thì nhắm mắt ăn sữa viên, trong làn khói thuốc vang lên tiếng nhai của thiếu niên.

Không lâu sau, ba thi thể tàn khuyết đều biến mất không thấy.

Trần Ngưỡng nói: "Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao thi thể không biến mất, hóa ra là như vậy......"

Đó là thức ăn cho lũ quái vật trong lúc chúng làm việc, hay nói đúng hơn là cơm văn công ty bao?

Quái vật đã tan làm, thì thi thể cũng không cần thiết phải tồn tại.

Trần Ngưỡng đưa cho Triều Giản nửa điếu thuốc, Triều Giản cũng không duỗi tay ra tiếp, chỉ nuốt sữa bơ trong miệng xuống, rồi há miệng.

Không hiểu sao Trần Ngưỡng nghĩ tới Tiêu Hoàn Dữ bị Trương Lam nuôi nấng y như con trai mình, anh lập tức dừng động tác muốn đưa điếu thuốc vào miệng cho Triều Giản.

"Cậu có tay thì mình tự mình cầm đi." Trần Ngưỡng giống như một người anh trai nghiêm khắc.

Triều Giản nhướng mi, liết anh một cái: "Sao anh lại nổi nóng?"

"Không hề." Trần Ngưỡng đổi chủ đề, "Vòng thứ nhất cấm kỵ là không thể dẫm trúng nước, không biết vòng thứ hai sẽ là gì."

Nhiệm vụ yêu cầu bọn họ phải sống sót ở đây 4 ngày, bọn họ mới chỉ hoàn thành một phần tư, 3/4 tiếp theo sẽ không dễ dàng, rất có thể sẽ càng ngày càng hố cha.

Triều Giản ngửa đầu dựa lưng vào ghế sô pha, đầu lưỡi xẹt qua đầu mẩu thuốc lá ẩm ướt: "Điều đó là khẳng định." Hắn tựa hồ không cần nhìn cũng có thể chạm vào nội tâm của Trần Ngưỡng, "Các điều cấm kỵ sẽ càng ngày càng phức tạp, cũng sẽ ngày càng dễ dàng hơn."

"Sương khói của bom đạn càng nhiều, thì chứng tỏ đáp án càng đơn giản, những thứ dễ bị bỏ qua nhất sẽ là đáp án." Triều Giản nói.

Trần Ngưỡng thở dài, đạo lý đều hiểu được, nhưng thứ gì dễ dàng bị bỏ qua nhất mới được?

"Chỉ còn tí xíu thuốc, sao cậu còn chưa hút hết nữa?" Trần Ngưỡng liếc nhìn Triều Giản đang cầm điếu thuốc, nói, "Nếu không muốn hút thì đưa đây cho tôi."

Hầu kết của Triều Giản di chuyển lên xuống, hắn cau mày như thiếu kiên nhẫn, Trần Ngưỡng cũng kệ hắn vậy.

Đột nhiên một âm thanh mơ hồ phát ra từ chiếc ghế sofa ở cách đó không xa.

Khóe môi Trần Ngưỡng run rẩy: "Chúng ta đổi chỗ ngồi khác đi."

Triều Giản không nhúc nhích, hắn nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng: "Anh cảm thấy hai người đàn ông làm tình rất ghê tởm?"

Trong đầu Trần Ngưỡng vang lên một tiếng nổ tung.

Dù biết cộng sự của mình đã trưởng thành rồi,
đệ đệ(trái cà tím) cũng cường tráng phi thường, nhưng anh vẫn chưa từng nghĩ rằng từ "Làm tình" sẽ thốt ra từ miệng của đối phương, ngày này đến quá nhanh chóng quá đột ngột.

Trần Ngưỡng từ đôi mắt đen lay lấy của Triều Giản nhìn thấy vẻ mặt mộng bức của bản thân, anh ngơ ngẩn, vô thức nói: "Không có thấy ghê tởm."

Vài giây sau, Trần Ngưỡng tựa như mới từ trong mộng tĩnh lại, sợ Triều Giản hiểu lầm cái gì, vội vàng bổ sung nói: "Chuyện thường...... Quá thường luôn, tôi không kì thị hay ghê......"

Triều Giản ngắt lời Trần Ngưỡng: "Vậy tại sao chúng ta lại phải đổi chỗ ngồi? Ở yên đây không đi đâu cả."

Trần Ngưỡng đỡ trán: "Cậu xác định muốn xem phát sóng trực tiếp sao?"

"Xác định." Triều Giản nhắm mắt lại, đeo tai nghe vào tai, còn không như thường lệ đưa cho Trần Ngưỡng một cái, tự mình nghe.

Trần Ngưỡng: "......"

Trịnh Chi Đàm không cầm thú đến đến mức phát sóng trực tiếp ở đại sảnh, hắn ta ném Phan Lâm đang động dục sang một bên, hai tay để trước ngực, không bao lâu đã ngáy nhỏ.

Phan Lâm héo queo móc một chiếc gương nhỏ ra soi mặt, nghi ngờ mình chưa đủ xấu.

Ban đêm, một nửa tòa nhà A3 lâu đều gió êm sóng lặng.

Phải đến khoảng 9 giờ sáng hôm sau mới có thêm một người chết.

Là một cô gái trẻ, thi thể bị treo ngược trên hành lang, hai chân đặt trên trần nhà.... không có đầu.

Ngoài ra trên bức tường bên cạnh còn có một hình vẽ bằng máu.

Một hình lục giác.

Vẫn là 6k mấy từ, cầu bình luận để có động lực tí xíu.

Trời tui mới thấy có trang đăng truyện tôi edit mà còn bảo người đọc trả tiền thì sẽ ra truyện nhanh, cạn lời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro