Chương 18 Lễ Vật
Cơn mưa đêm qua vẫn kéo dài đến tận sáng hôm sau khiến không khí giữa trưa cũng trở nên ảm đạm, đám hoa thường ngày vẫn được nàng chăm sóc tỉ mỉ đang ủ rũ theo tâm trạng chủ nhân
Tiếng lạch cạch từ thanh gỗ gõ vào thềm đá ven hồ đánh động đám cá đã đến giờ ăn, cung nhân rãi cám xuống mặt nước nhưng ngoài những gợn sóng từ những hạt mưa lâm râm rơi xuống hồ ra thì đám cá lại chẳng mấy hứng thú với mồi nữa
Trở vào trong Điện An Lạc phản phất mùi hương của vỏ quýt, vỏ cây quế cùng ít bạc hà đốt lên đuổi muỗi, vào mùa mưa muỗi thường sinh sôi rất nhiều
Chiêu Anh ghét nhất cái cảnh bàn luận với quan đại thần mà ai nấy đều canh đập muỗi, vừa buồn cười lại vừa khó chịu vì không thể nghiêm túc nổi
Có lúc Quan Nghị Chính Đại Phu lỡ tay đánh vào mặt Quan Ngự Sử khiến cả hai cãi nhau một trận, vì cho rằng người kia kiếm cớ đánh mình
Nàng không can nổi liền tức giận hạ lệnh cấm túc cả hai, đến khi biết lỗi mới thả ra cho về nhà, đó cũng là khoảng thời gian nàng Nhiếp chính khi Hoàng Đế còn nhỏ, một người phụ nữ phải gồng mình nâng đở cả sơn hà, đến hiện tại vẫn không thể sống một cuộc đời bình yên?
Chiêu Anh thức giấc với thể trạng mệt mỏi, nàng thở một hơi dài, vương tay ra sau đấm nhẹ vài cái vào phần lưng dưới đang âm ỉ đau
- để nô tì giúp người
Liên Hương vén màng che, cẩn thận buộc lại rồi mới ngồi xuống giường giúp nàng xoa bóp, Chiêu Anh không chịu, nàng đẩy tay Liên Hương ra
- không cần!
Biết nàng vẫn còn giận mình, nhưng không trách phạt, lại càng hối lỗi hơn nàng ấy quỳ dưới chân giường thút thít khóc
- Thái Hậu xin thứ lỗi cho nô tì, chỉ là nô tì thấy Vương Gia đáng thương nên mới hậu thuẫn cho Vương Gia gặp người
- ngươi còn dám nói, thường ngày ta không nỡ trách mắng ngươi vì thấy ngươi trẻ người non dạ, không ngờ ngươi lại to gan lợi dụng lòng tốt của ta, ngươi thấy hắn đáng thương còn ta thì sao
- Vương Gia đã làm gì khiến người giận sao?
- Hắn...
Câu hỏi bâng quơ của nàng ấy khiến Chiêu Anh lập tức im bặt, nàng không nói gì nữa tựa lưng vào thành giường, nhắm nghiền mắt như đang mệt mỏi lắm
- đêm đó có ai biết ta không ở trong cung?
- dạ không, ngoài nô tì ra ai cũng nghĩ người mệt nên hồi cung sớm
Liên Hương nhớ lại đêm đó nàng nghe theo lời Đức Anh, lên xe ngựa trở về cung, tất nhiên đám lính canh không dám tra soát khi biết xe ngựa của Thái Hậu hồi cung, cứ thế mà trở về Điện an toàn
Đến sáng Tư Thành mới đưa nàng về, thường ngày chàng đi xe ngựa đến cổng Đoan Môn thì dừng lại mà đi bộ vào Cung, nhưng nay vì muốn che giấu nàng, bịa cớ chân đau không đi được, Lính canh mới cho xe ngựa chạy vào
.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa điện, chàng đưa mắt nhìn đám hoa trong vườn đang gục đầu, cánh hoa rơi lả tả dưới sân đọng nước
Chủ nhân không có tâm trạng ngắm hoa, thì bọn cung nhân này cũng bỏ phế không chăm sóc, có lẽ cũng nhiều ngày rồi..bắt đầu từ đêm Nguyên Tiêu lần đó chăng ?
Chiếc ô giấy dần dần đi khỏi cửa cung An Lạc, khi Tư Thành biết Hoàng Đế đang ở bên trong thỉnh an Thái Hậu
Liên Hương bưng một khay thức ăn đến, Bảo Lộc liền vén màng che để nàng bước vào, hắn lệnh cho đám cung nhân không phận sự tất cả lui ra ngoài
- Con nghe nói sức khỏe người không tốt nên đến đây thỉnh an người, không ngờ lại phiền Mẹ xuống Phòng Thiện nấu ăn cho Con
- Đã lâu rồi ta không nấu cho Hoàng Đế, hôm nay có dịp nên ra tay một chút, chỉ là những món ăn đạm bạc cũng không phí bao nhiêu thời gian
Hoàng Đế hít một hơi, liền ngửi thấy hương thơm
- Người nấu gì vậy, thơm quá
Chiêu Anh mở nắp thố sứ ra rồi lấy một chén nhỏ, múc cháo ra ngoài cho nguội
Bên cạnh cháo trắng là ba đĩa nhỏ đựng ba loại đồ ăn kèm, cá cơm rang, thịt lợn sợi khô, lòng đỏ trứng vịt muối
- khiến Mẹ vất vả rồi, lâu lắm rồi Con không dùng những món đạm bạc này, nay ăn lại thật sự thấy rất ngon
Nàng lấy một chiếc thìa bạc đặt vào tay Hoàng Đế, mỉm cười nói
- buổi sáng vẫn nên ăn những món thanh đạm
Hoàng Đế gật đầu tạ ơn nàng, nhưng khi dùng được vài muỗn thì chàng dừng lại, ngẩn đầu nhìn sắc mặt nàng rồi mới mở lời
- Mùa Xuân năm nay con dự định sẽ ban hôn cho Tư Thành, con gái của Gián Nghị Đại Phu người mà mẹ đã chọn
Hoàng Đế vừa dứt lời, nàng liền buông tay thả chiếc thìa bạc xuống chén, âm thanh vang lên khiến ánh mắt Hoàng Đế phải chú ý
- Mẹ có điều gì không vừa ý sao
Nàng thoáng giật mình, nét mặt biến sắc vẫn phải gượng cười
- Tư Thành đã đến tuổi thành gia lập thất, chuyện hôn sự không sớm thì muộn cũng phải làm, chỉ lo Tư Thành không đồng ý
Hoàng Đế bổng nhiên đổi sắc, chàng nhăn mày, đồng thời đập tay xuống bàn, khiến đám cung nhân bên ngoài giật mình một phen
- Hắn không đồng ý thì chuẩn bị hành trang xuất thành đến doanh trại đi
- Nhưng Tư Thành trước nay nương náu nơi cửa Chùa, rồi lại về Hoàng Cung, chinh chiến xa trường. Hắn không có kinh nghiệm, không phải con muốn đẩy người ta vào chỗ chết sao?
Hoàng Đế nghiêm giọng, chàng không thể tức giận với Thái Hậu đành kiềm chế, bàn tay nắm chặt vạt áo giữ bình tĩnh, chàng miễn cưỡng hé lên nụ cười
- Mẹ đã là Thái Hậu rồi, giờ là lúc nên an hưởng tuổi già, những chuyện này mẹ đừng nên bận tâm nữa, nếu Tư Thành thật sự muốn đi con cũng không nỡ dồn anh em mình vào chỗ chết, ngoài Tư Thành vẫn còn những khai quốc công thần khác đang gồng mình chống giặc ngoài kia, họ sẽ dạy lại cho hắn những gì cả đời họ học được
Hoàng Đế cố tình nhắc nhỡ nàng, nhắc nàng nhớ rằng nàng là ai, cũng đã nói cho nàng rõ mọi bước đi chàng đều tính rất kĩ càng, Tư Thành chọn con đường nào là do chàng
- Hoàng Đế đã tính toán chu toàn như vậy thì cứ thế mà làm, ta đã giao lại quyền nhiếp chính cho Hoàng Đế chuyện Hôn Sự ta có thể giúp chuẩn bị lễ vật thành hôn, nhưng nếu Tư Thành chọn con đường gian nan kia ta không can thiệp
Hoàng Đế không nói thêm gì, chàng đứng dậy hành lễ cáo lui
Nàng đưa tay cho Liên Hương đỡ lấy
- ta mệt rồi, ta muốn vào trong nghỉ ngơi
- Dạ Thái Hậu
.
Liên Hương cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt chàng, nàng ấy đứng chắn trước cửa điện đang đóng kín
- rốt cuộc có chuyện gì, tại sao ta không thể vào trong
- Thái Hậu không khỏe, mời Vương Gia về cho
- Chính vì người không khỏe, nên ta mới muốn vào trong thỉnh an
- Nhưng Thái Hậu Không muốn gặp ai hết
Chàng nói một câu Liên Hương liền đáp lại một câu, chủ yếu là muốn đuổi chàng về
- kể cả ta sao
- dạ phải
- ta không tin
Chàng tiến tới gạt Liên Hương ra để phá cửa, nhưng bàn tay chưa chạm tới thì từ bên trong cửa đã bật mở, nàng xuất hiện trước mắt chàng, nét mặt nàng tươi tắn, nụ cười ngọt ngào như chưa từng xảy ra chuyện gì
Người mà mong nhớ muốn gặp, nay đã ở trước mắt lại phải tỏ ra bình thản, cảm giác này còn khó chịu hơn cả lúc nghe tin chàng thành hôn
- Vương Gia tìm ta có việc gì sao?
Chàng không đáp lại trực tiếp ôm lấy nàng vào lòng, chàng biết dáng vẻ lúc này là nàng đang ép buộc bản thân
Nhìn thái độ Liên Hương và nàng khác xa như vậy thì chàng đã phần nào đoán ra, Hoàng Đế không phải tự nhiên mà có mặt ở đây, người vừa đi thì thái độ của mọi người lại thay đổi đến kì lạ gượng ép
- chúng ta đang rất tốt mà phải không, sao người lại muốn giấu thần, mọi chuyện lớn nhỏ đều giấu thần, thần không có quyền được biết sao
- Vương Gia có quyền chứ vì chuyện này liên quan đến ngài, nay mai Hoàng Đế sẽ nói cho ngài hay
- Tại sao lại là Hoàng Đế, thần muốn người nói
- đêm đó ta đã nói với ngài rồi, ngài không nhớ sao
- Không.. Thần chỉ nhớ người, người đã không từ chối thần
- Vương Gia câm miệng lại, ngài không được nói nữa..
Nàng che kín tai mình, chân bước lùi vào trong điện, chàng cũng tiến vào khép kín cửa
- Thần vẫn cứ nói, Thần muốn hỏi vậy thì tại sao người lại đồng ý với Hoàng Đế ép buộc thần
- đừng làm khó ta nữa mà Vương Gia, hai người đừng làm khó ta nữa..ta biết phải làm sao đây, ta không muốn xa ngài, ta cũng không muốn ngài phải gặp nguy hiểm
- như ta lại càng không thể ích kỷ phá hoại thanh danh triều đình nhà Lê, ta đã nói rất nhiều lần tại sao ngài không hiểu
Tư Thành nắm chặt tay nàng, hỏi thẳng điều chàng muốn hỏi
- Người có yêu thần không
Nàng bất giác cười lạnh một tiếng, đôi mắt trở nên thâm sâu
- Yêu ? Yêu hay không có quan trọng nữa sao?
- nhưng Ta thật sự rất thương người, nếu người không phải là Thái Hậu thì tốt biết mấy
- dù là ta không trở thành Thái Hậu, ta cũng là Đích Mẫu của ngài
- Đích Mẫu cũng chỉ là danh xưng, thần không sợ, Thái Tông đã quy tiên rồi, danh phận này cũng nên theo ngài ấy mà chôn vùi
- thần muốn biết nếu gạo nấu thành cơm Thánh Thượng sẽ xử sự thế nào
Nàng giật mình vì lời chàng vừa thốt ra
- Không Vương Gia, Hoàng Đế sẽ giết chết ngài
- đến Huynh Trưởng kẻ thèm khát ngai vàng của Thánh Thượng như vậy mà Thánh Thượng còn không nở giết đi mầm mống nguy hại ấy, thì chuyện của thần, thần không tin Thánh Thượng nhẫn tâm ra tay
Ánh mắt cương quyết của chàng bỗng hóa thành áp bức, thiêu đốt nàng bằng ngọn lửa dục vọng
Những thứ xảy ra một lần sẽ lặp lại lần nữa
Những thứ xảy ra lần thứ hai chắc chắn sẽ có lần ba
Tư Thành mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, đôi môi tham lam chiếm đoạt môi nàng trong khi đôi tay không ngừng di chuyển khắp cơ thể mềm yếu, đang ra sức chống cự
Tư Thành đặt tay lên eo mình, giật phăng dải lụa thắc lưng, vật cản đầu tiên được chàng gỡ bỏ vứt xuống sàn
Nàng mở to mắt, dùng sức đẩy chàng ra, Tư Thành lại càng ôm siết nàng trong lòng, kéo nàng đến chiếc phản gỗ nằm một góc trong đại điện
Ép nàng nằm xuống phản, vừa quấn lấy môi nàng, đồng thời đưa tay cởi bỏ từng nút thắt trên chiếc áo Giao Lĩnh
Nàng không thể lên tiếng chỉ biết lắc đầu phản đối, hoản loạn chống cự, rất nhanh thôi bộ Giao Lĩnh thêu Phượng Hoàng bị cuộn tròn vứt sang một bên, những gì thầm kín nhất, xinh đẹp nhất đều nằm trong ánh mắt chàng
Nàng ôm lấy thân thể mình khóc nức nở, nhưng lại không phát ra tiếng nghẹn ngào nuốt vào trong
Sự hung hãn này đâu thể nào đến từ người nàng yêu, người nàng yêu vẫn luôn nhẹ nhàng, cẩn trọng, nâng niu nàng từ cơ thể cho đến cảm xúc
Bàn tay chống trên ngực chàng dần buông lỏng, giọng nàng yếu ớt xen lẫn đau thương
- Ngài thật lòng thương ta, hay chỉ khao khát những điều này?
Lời nàng thốt lên khiến nụ hôn ngấu nghiến đang rơi lên nụ hoa trước ngực nàng phải giật mình dừng lại
Như tỉnh cơn mê, chàng tách khỏi người nàng, tay nàng bắt đầu che chắn những gì cần che
- thần chỉ thương người, và chỉ muốn duy nhất một mình người, người có tin không
- Ta không tin..nam nhân trong thiên hạ này có ai mà không tam thê tứ thiếp, dân thường đã vậy nói gì đến Vương Gia
- Thần thật sự chỉ khao khát yêu người, nữ tử trong thiên hạ này đối với thần chỉ đơn thuần là con người, chỉ có Chiêu Anh mới khiến trái tim này rung động
Chàng lại hôn nàng, tiện thể nhấc bỗng nàng lên, bước vào trong tẩm điện, dưới chân giường lại là một chiếc Giao Lĩnh Kì Lân vừa rơi xuống
Không gian trong tẩm điện dần nóng lên, hơi thở nam nhân trở nên gấp gáp, tiếng rên rỉ bị nàng tự dùng tay bịt chặt
... Trải qua khoảng thời gian hoan ái ngọt ngào
Chàng gục trên cơ thể nàng, dịu dàng hôn lên môi người chàng yêu
Hơi thở nàng vẫn không thôi dồn dập, mắt nhắm nghiền với dòng lệ nóng ấm, thoát khỏi khoái cảm nàng liền cảm thấy hối hận vì một lần nữa mềm lòng trước chàng
Tư Thành dịu dàng lau nước mắt cho nàng
- Ngài trở về Điện Kính Thư đi
- Để thần ở lại đây một chút nữa đi mà
Nàng chỉ mạnh mẽ ngoài môi, thật chất bên trong rất yêu đuối, nhất là khi ở cạnh chàng lại càng dựa dẫm chàng hơn
Tư Thành biết rõ chàng rời đi lúc này sẽ khiến nàng cảm thấy tủi thân, vẫn như lần trước dịu dàng xoa lưng cho nàng, vỗ về nàng vào giấc ngủ, nàng vùi đầu vào ngực chàng tìm kiếm tư thế ngủ thoải mái nhất
Chàng dịu dàng vén vài lọn tóc ước sũng mồ hôi ra sau tai nàng, rồi lại ôm nàng cùng chìm vào mộng đẹp
.
Quang Lộc Uyển nơi phụ trách quản lý những sự kiện thường ngày cho đến quan trọng, như gia yến hay hôn sự
Chàng là người đầu tiên trong các Thân Vương thành Hôn mà Hôn Lễ này lại được Thái Hậu và Hoàng Đế đồng ý ban cho
Lại còn được Thân Vương Khắc Xương đặt biệt trở về hoàng cung đích thân đến Quang Lộc chuẩn bị lễ vật trên dưới Quang Lộc Uyển không ai dám làm việc qua loa
Từng lễ vật được chuẩn bị, xem xét mấy lần qua tay nhiều người kiểm tra tỉ mỉ rồi mới được thông qua
Khắc Xương nhấc một hộp gỗ lên ngắm nhìn, mùi của lớp sơn mới còn phản phất nhẹ dịu, từng miếng xà cừ được khảm lên trang trí, khi ánh nắng chiếu vào lại ánh lên màu ngũ sắc
Khiến chàng thốt lên cảm thán
- Thật sự rất sang trọng, trang nhã
Khắc Xương nhìn về phía những cung nhân làm việc ở Quang Lộc Uyển, cười nói
- Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà mọi thứ chuẩn bị rất chu đáo ta tin, Tư Thành nhất định sẽ hài lòng vì sự chuẩn bị này ta sẽ báo lên Thái Hậu ban thưởng cho mọi người
Trần ân là Thái giám của Quang Lộc Uyển cúi đầu cung kính đáp
- Nô tài thay mặt mọi người ở Quang Lộc Uyển tạ ơn Vương Gia
Đến Trưa Khắc Xương mới xong việc ở Quang Lộc Uyển, chàng đang có mặt ở điện An Lạc cùng Thái Hậu và Hoàng Đế dùng thiện
Trùng hợp là Tư Thành cũng đến chàng và Hoàng Đế chạm mặt thật sự gượng gạo nhưng không dễ gì để người ngoài cuộc như Khắc Xương nhận ra
Trong bữa ăn Khắc Xương buộc miệng nói
- không ngờ em lại là người thành gia lập thất sớm nhất trong bốn anh em, anh đã mừng đến mức vội vàng chạy về đây đấy
Tư Thành miễn cưỡng cười
- Việc này không phải đều là do người trên sắp xếp sao, em chỉ có thể chấp nhận nghe theo thôi
Hoàng Đế cũng phì cười
- với tính cách của huynh, nếu như không thích tiểu thư nhà đó thì chắc chắn huynh cũng sẽ không đồng ý đâu, phải không?
- Thánh Thượng quá lời rồi cả hai còn chưa gặp mặt nhau huống hồ là nảy sinh tình cảm
Hoàng Đế cố ý dồn Tư Thành vào thế khó, chàng cố tình làm dấy lên sự ghen tuông trong lòng nữ nhân, từ đó mà sinh ra rạng nứt
Tư Thành đưa mắt nhìn nàng, Chiêu Anh lại cụp mắt nhìn xuống bát cơm đang đầy ấp những miếng thịt cá kho khóm được Tư Thành tách bỏ xương
Đây chỉ là một thói quen khi dùng thiện cùng nàng, từ những thứ nhỏ nhặt chàng đều chăm chút cho nàng rất cẩn thận
- mấy ngày nữa Thần sẽ lên đường đến Dao Tộc, chỉ là có vài điều muốn nói trước khi đi, Thánh Thượng cũng biết từ trước đến nay thần, chưa từng cầu xin điều gì không biết thánh Thượng có thể thành toàn hay không
Hoàng đế tặc lưỡi một tiếng
- giữa anh em với nhau sao lại nói cầu xin chứ huynh cứ nói đi
- về việc thành hôn với Trần Thị...
Chàng nói đến đây thì Hoàng Đế liền chau mày nghi hoặc
- thần sẽ để nàng ấy nhập Phủ với thân phận Thiếp Phi tam phẩm nên thần nghĩ việc chuẩn bị lễ vật không cần quá cầu kỳ
Hoàng đế có chút ngạc nhiên nét mày đã giãn ra một chút, trước đó còn nghĩ Tư Thành dám cả gan chống lại Thánh Chỉ
- Thiếp Phi ư ? như vậy có thiệt thòi cho Trần Thị, quá không cho dù nàng ta không trở thành Vương Phi, thì cũng có thể nhập Phũ với thân phận là Trắc Phi Nhị phẩm chứ
- việc này suy cho cùng cũng là hôn phối do người trên sắp xếp, Thần chỉ muốn vị trí Vương Phi ấy dành cho người Thần thật sự yêu
Hoàng đế nhếch môi cười, đưa mắt nhìn Thái Hậu rồi lại nhìn Tư Thành, nét cười càng trở nên dè bỉu
- tùy quyết định của Huynh thôi, chỉ sợ người Huynh yêu đã ngồi trên ngôi vị cao quá, Vương Phi e là không thích hợp
Khắc Xương nãy giờ ngồi nghe cả hai nói chuyện mà vô cùng khó hiểu, nhưng lại không thể mở lời hỏi rõ vì cảm giác bầu không khí này không đúng lắm, tốt nhất là nên im lặng thì hơn
Bổng nhiên Chiêu Anh đưa tay che miệng, phát ra âm thanh như muốn nôn, Liên Hương vội vàng lấy bình nhổ mang đến cho nàng
Nàng thở hổn hển với gương mặt tái nhợt, vừa rồi dùng hết khí huyết để tống khứ miếng thức ăn vừa nuốt xuống, mùi tanh khủng khiếp khiến nàng không muốn đụng đến một miếng cá nào dù trước đó đây là món nàng rất thích
- Mẹ sao vậy?
- Thức ăn này có vấn đề sao? _Tư Thành nhìn bàn thiện rồi quay lại vuốt lưnh cho nàng
- không những món này ta đều ăn qua, không thấy có vấn đề gì kia mà
Khắc Xương cầm đũa kiểm tra từng món
Nàng xua tay, dùng khăn che cả mũi và miệng
- cá này tanh quá ta không ăn được...ưm..
Vừa dứt lời lại ôm lấy chậu đồng mà nôn sạch sẽ những gì đã ăn
Hoàng Đế lúc này đã vô cùng lo lắng, chàng cho người mang món cá kho này đi bỏ hết, chàng cho rằng vấn đề này do nó mà ra
Sau một hồi vật vả với mùi tanh mệt mỏi quay vào trong nghĩ ngơi, tất nhiên Tư Thành không thể rời đi chàng ở bên cạnh thận trọng chăm sóc nàng, nàng chỉ ăn được cháo trắng, những thứ khác chỉ chạm môi là lại nôn ra thật sự mệt mỏi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro