Truyền thuyết về những người Argônôt(1)

[(1) Argonautes, nghĩa là những người thuỷ thủ của con thuyền Argô]
Giadông (Jason) trở về Iôncôx
Ở kinh thành Iôncôx thuộc xứ Texxali có hai anh em nhà kia tên là Pêliax (Pélias) và Ơdông (Aeson). Cả hai đều thuộc dòng dõi vương giả. Thật ra lai lịch của hai anh em nhà này có phần khá lôi thôi rắc rối. Để hiểu tường tận câu chuyện ta đành phải kể cho rõ ngọn ngành. Pêliax là con trai của thần Pôdêiđông và Tirô, một người phụ nữ xinh đẹp. Còn dông là con của Crêtê, người anh hùng đã xây dựng nên đô thành Iôncôx và Tirô. Như vậy Pêliax và đông là hai anh em cùng mẹ khác bố. Vào lúc Tirô đã có con có cái với Crêtê thì xảy ra chuyện tình duyên giữa nàng với thần Pôđêiđông. Thật ra thì thần Pôdêiđông vì quá say mê sắc đẹp của nàng, đã biến mình thành thần Sông Êpinê để chinh phục nàng. Cuộc tình duyên vụng trộm của họ đã cho ra đời hai đứa con trai sinh đôi là Pêliax và Nêlê (Nélée). Chuyện vỡ lở, bà mẹ chồng của Tirô tên là Xiđêrô vô cùng tức giận. Bà không thể nào dung thứ được một nàng dâu hư hỏng đến như thế. Bà ra lệnh giam Tirô xuống ngục tối và vứt hai đứa con của nàng vào trong rừng. Nhưng may sao, hai anh em Pêliax được những người chăn cừu đón được và nuôi nấng. Năm tháng trôi đi, hai anh em Pêliax trưởng thành và nổi danh về tài tinh thông võ nghệ. Khi biết được nguồn gốc thần thánh của mình và tình cảnh mẹ mình đang bị đày đọa, hai anh em Pêliax liền chiêu tập chiến hữu kéo về đô thành Iôncôx, trừng trị mụ Xiđêrô ác nghiệt, giải thoát cho mẹ khỏi cảnh ngục tù và đuổi Ơdông người anh em cùng mẹ khác bố với mình khỏi ngai vàng.

Nói về Ơdông, Ơdông lấy Ankimêđê (Alcimédé) làm vợ, sinh được một trai tên gọi là Giađông. Xảy ra sự biến thoán đoạt ngai vàng Ơdông nhanh trí gửi ngay đứa con còn măng sữa của mình đến vùng núi Pêlicông thần thánh, giao cho thần Xăngtor Khirông, một vị thần nửa người nửa ngựa nuôi nấng, dạy dỗ. Khác với nòi giống của mình, Xăngtor Khirông hiền minh, thông kim bác cổ, trí tuệ uyên thâm. Thần chẳng những giỏi võ mà còn giỏi cả văn. Thần hiểu biết mọi tính năng cây cỏ trong rừng. Thần biết cách dùng chúng pha chế thành thuốc để chữa lành mọi bệnh tật hiểm nghèo mà những bậc danh y người trần thế không tài nào chữa được. Dưới trướng của thần có rất nhiều đồ đệ trẻ tuổi ngày đêm theo học để rèn luyện các đức tính quý báu như lòng dũng cảm, tính kiên nhẫn, nết ôn hòa, khiêm tốn. Họ còn học các môn võ nghệ, cưỡi ngựa, bắn cung... và học cả âm nhạc nữa.

Giadông theo học thần Khirông chẳng mấy chốc đã gần hai chục năm trường. Tuổi hai mươi, chí khí đang hăng, chàng chịu ngồi yên sao được khi biết hành động đê hèn của người chú bội bạc. Chàng muốn bay ngay về Iôncôx, giết chết tươi Pêliax để rửa nhục cho cha. Nhưng thần Xăngtor Khirông khuyên cạn chàng. Thần bảo:

- Giadông con hỡi! Con hãy nghe ta vì ta là người am hiểu hơn con. Việc rửa nhục cho cha con, điều đó thuộc quyền các bậc thần linh. Con hãy còn quá trẻ, trẻ lắm nên chưa thể nào đảm đương được một công việc to lớn như vậy. Vì như con biết đấy, tuổi trẻ thì sôi nổi, hăng say nhưng thường không điềm tĩnh, chín chắn, thiếu đức kiên trì, nhẫn nại. Giadông con! Hãy nghe ta! Con hãy tạm gác chuyện rửa thù lại một bên và yên lòng bắt tay vào học cho bằng được tính kiên nhẫn.

Nghe Khirông nói, Giadông bừng tỉnh lại. Phải, việc trả thù cho cha đâu có phải chuyện dễ dàng như chàng đã nghĩ. Kẻ thù của chàng đâu có phải thân cô thế cô, đơn thương độc mã. Dưới tay hắn có binh hùng tướng mạnh. Chỉ cần một chút vội vàng nóng nảy là chẳng những việc lớn không thành mà mạng uống của chàng cũng mất. Nghĩ thế, Giadông dẹp nỗi uất hận đang bùng cháy trong lòng, cúi đầu lạy tạ thầy dạy rồi lui về dốc lòng học tập, ngày đêm lo nghĩ cách báo thù.

Thời gian thấm thoát trôi đi chẳng rõ bao năm bao tháng. Chỉ biết Giadông đã học tập thành công. Chàng từ giã thầy Khirông lên đường trở về quê hương Iôncôx. Đúng lúc chàng đặt chân tới đô thành thì nhân dân đang kéo nhau tới quảng trường để dự một lễ hiến tế long trọng do Pêliax chủ trì. Chàng bèn đi thẳng tới quảng trường. Nhìn thấy Giadông mọi người đều kinh ngạc, kinh ngạc trước y phục sặc sỡ của chàng và vẻ đẹp của chàng. Giadông không ăn mặc như những người bình thường. Chàng khoác một tấm da báo rực rỡ. Thân hình chàng cao lớn, cân đối, khỏe mạnh, tư thế đĩnh đạc, đàng hoàng khiến mọi người hôm đó nhìn thấy chàng đều trầm trồ khen ngợi và cho rằng đó là một vị thần giáng thế. Tuy nhiên điều làm mọi người kinh ngạc hơn cả là chàng chỉ có một chân đi dép còn một chân đi tất. Thật ra chẳng có gì đáng kinh ngạc cả. Trong khi đi từ núi cao xuống phải lội qua nhiều con suối, và trong một lần lội suối một chiếc dép đã tuột khỏi chân chàng, trôi đi mất.

Nhưng điều rất lạ khi Pêliax nhìn thấy Giadông thì mặt bỗng tái nhợt đi vì lo sợ. Trong lòng Pêliax bồn chồn một nỗi lo âu, một nỗi lo âu cứ cắn rứt, gặm nhấm trong trái tim. Nguyên do là có một nhà tiên tri đã truyền cho Pêliax biết một lời sấm ngôn khá độc địa: "Pêliax sẽ chết vì một người đi một chiếc dép từ trên núi xuống đô thành Iôncôx...". Và bây giờ người đó đang đứng trước mặt hắn. Đối phó với con người ấy thế nào? Bằng cách gì bây giờ? Dù sao thì Pêliax thấy cần phải trấn tĩnh lại để hỏi han cho rõ lai lịch cái con người đi dép có một chân kia. Pêliax ra lệnh cho quân lính mời con người đó lên để lục vấn. Y cất tiếng nói, giọng đầy ngạo mạn:

- Hỡi chàng trai kia! Ngươi ở đâu mà lạc bước đến xứ sở này? Người hãy mau trả lời cho ta được rõ tung tích. Người cần biết rằng xưa nay ta không bao giờ tha thứ cho một kẻ dối trá. Ngươi phải nói cho thật.

Giadông bình tĩnh đáp lại:

- Hỡi Pêliax, tên tiếm vương của đô thành Iôncôx! Ta là Giadông, con trai của Ơdông, đã buộc phải ra đi khỏi Iôncôx từ khi còn măng sữa. Hơn hai mươi năm trời đã trôi qua. Hai mươi năm trời ta sống dưới chân núi Pêlicông xanh rờn, miệt mài tu luyện, học tập trong hang động của thần Xăngtor Khirông. Ta nói cho ngươi biết, thần Xăngtor Khirông chỉ dạy ta nói sự thật, chỉ dạy ta lòng tự hào về truyền thống của tổ tiên và ý thức trọng danh dự. Cũng vì sự thật, vì lòng tự hào, vì danh dự mà ta về đây để đòi lại quyền trị vì ở đô thành Iôncôx: Đó là tất cả sự thật mà ta cần nói cho ngươi biết. Hẳn ngươi vừa lòng chứ!

Sau đó Giadông quay ra nói với dân chúng đang tụ tập trên quảng trường:

- Hỡi nhân dân đô thành Iôncôx thân yêu! Ta vô cùng sung sướng vì sau hai mươi năm trời xa cách nay ta được trở về với mảnh đất chôn nhau cắt rốn của ta, với những người cùng quê hương, cùng máu mủ với ta. Ta không phải là người xa lạ. Cha ta là Ơdông người đã từng trị vì ở đô thành này. Còn ta là Giadông, người con trai vinh quang của Ơdông. Xin các người hãy dẫn ta về ngôi nhà của cha mẹ ta.

Giadông trở về nhà trong niềm xúc động lớn. Cha chàng, Ơdông tóc đã bạc trắng, dù mắt đã lòa nhưng ông vẫn nhận ra ngay được đứa con yêu quý của mình: Ông ôm lấy con, nước mắt tuôn trào vì sung sướng. Ông không thể tưởng tượng được rằng cái thằng bé măng sữa ngày nào mà bây giờ đã lớn khôn, đĩnh đạc, cường tráng đến như thế.

Tin Giadông trở về đòi lại ngôi báu lan đi khắp nơi. Anh em bạn bè, họ hàng thân thích kéo nhau đến thăm hỏi chúc mừng. Suốt năm ngày năm đêm Giadông mở tiệc thết đãi mọi người và bày tỏ ý định của mình cho mọi người biết để cầu xin sự giúp đỡ. Mọi người đều tỏ ra sẵn sàng.

Sau ít ngày nghỉ ngơi, chiêu hiền đãi sĩ, Giadông cùng với một số anh em tâm phúc kéo đến cung điện của Pêliax. Chàng được sự ủng hộ của đông đảo nhân dân cho nên Pêliax không dám giở trò phản phúc. Trước mặt tên tiếm vương, Giadông bày tỏ ý định của mình: Pêliax phải trao lại quyền hành cho Giadông, Giadông sẽ cho Pêliax mang theo mọi tài sản và bảo đảm an toàn tuyệt đối cho tính mạng cũng như tài sản của Pêliax. Pêliax không dám khước từ những lời đề đạt hợp tình hợp lý đó. Y nghĩ ra một cách để trì hoãn việc chuyển giao quyền hành và cũng là một kế hiểm để hãm hại Giadông.

- Hỡi Giadông! - Pêliax nói - ta sẵn sàng chấp thuận những lời đề đạt của ngươi. Đối với tuổi già nua của ta, việc chuyển giao quyền hành lại cho một người trai trẻ, đầy tài năng và sung sức như ngươi là một việc làm đúng với điều thần Dớt truyền dạy. Nhưng có điều ta cảm thấy băn khoăn. Đô thành Iôncôx này không lẽ để một chàng trai vô danh tiểu tốt lên trị vì? Thần dân sẽ hỏi: "Chàng ta đã lập được những chiến công gì để xứng đáng là người anh hùng dắt dẫn chúng ta?". Theo ta, có lẽ trước khi lên ngôi báu lãnh sứ mạng điều khiển cuộc sống của muôn dân, lo toan hạnh phúc của trăm họ, ngươi hãy nên sang xứ Cônkhiđ đoạt bằng được bộ Lông Cừu Vàng đem về. Linh hồn của Phrixôx đã báo mộng cho ta biết cần phải đoạt lấy bộ Lông Cừu Vàng đó, vì nó là một báu vật bảo đảm cho ngôi báu được vững bền. Nhưng than ôi! Thời gian đã cướp đi của ta tuổi trẻ và sức mạnh. Ta chẳng thể nào dám dấn thân vào một thử thách lớn lao đến như thế. Chịu tiếng hèn vậy. Giờ đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để nhà ngươi bộc lộ tài năng, lập nên một chiến công vĩ đại. Ngươi hãy sang xứ Cônkhiđ đoạt lấy bộ Lông Cừu Vàng đem về. Ngày mừng chiến công vĩ đại của ngươi cũng là ngày làm lễ đăng quang cho ngươi. Giadông người anh hùng kiệt xuất lên kế thừa ngôi báu ở đô thành Iôncôx.

Nghe Pêliax nói như chọc vào ruột, Giadông bực mình quát:

- Được! Giadông này sẽ chứng tỏ cho mọi người biết tài năng và chí khí của nó không thua kém một ai. Ta sẽ đoạt bộ Lông Cừu Vàng đem về xứ sở này để chứng minh với thần dân rằng ta xứng đáng là người anh hùng cầm đầu đô thành Iôncôx danh tiếng. Nhà ngươi hãy lo sắm sửa lễ mừng công. Tới ngày đó mà nhà ngươi không chịu trao trả lại ngôi báu cho ta thì nhà ngươi đừng có trách.

Thế là Giadông ra về lo chuẩn bị cho cuộc hành trình sang xứ Cônkhiđ để đoạt bộ Lông Cừu Vàng. Còn Pêliax thì chắc mẩm trong bụng rằng, Giadông dấn thân vào công việc này thì chỉ có đi mà không có về.

Bộ Lông Cừu Vàng, nguồn gốc, lai lịch ra làm sao mà lại lôi thôi rắc rối đến như thế? Phrixôx là ai? Vì sao bộ Lông Cừu Vàng lại ở xứ Cônkhiđ v.v... Đó là tất cả những điều mà trước khi nghe kể về hành trình của Giadông ai nấy đều muốn biết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: