Chương 10. Chim đỗ quyên bị thương

"Mẹ..." Dưới sự phẫn nộ của Zeus, Hephaestus hạ xuống ánh nhìn chăm chú, lưu luyến buông tay Hera ra, lưu luyến mỗi bước đi, rời khỏi đó.

Zeus nhìn bộ dạng dong dài của hắn, thiếu chút nữa không nhịn được muốn đá hắn một cước, giúp hắn thuận lợi rời khỏi nơi này.

"Xem chút tiền đồ của nó  kìa!" Sau khi Hephaestus rời đi rồi, Zeus quay đầu nói với Hera với vẻ tức giận: "Lại không còn nhỏ nữa, bám lấy nàng như vậy làm gì."

"Ta vứt bỏ nó, nó khi còn nhỏ căn bản không có cơ hội gần gũi ta". Hera nhìn về hướng Hephaestus rời đi, nhàn nhạt chua xót cười, dáng vẻ Hephaestus khổ sở như một khối đá đè ở ngực nàng, khiến nàng hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Ta chỉ giỏi chuốc khổ nàng, hà tất phải ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng", Zeus khó chịu thở dài, đi đến bên cạnh nàng, bàn tay to lớn duỗi ra, muốn ôm lấy nàng vào trong lồng ngực mình.

Hera theo bản năng lui về phía sau một bước, tránh để hắn chạm vào, ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt màu hồ vàng có sự xa cách rõ ràng.

Zeus ngượng ngùng thu hồi tay đang ở giữa không trung, bất đắc dĩ nhìn nàng, dịu giọng nói: "Hera, chúng ta nói chuyện đi."

"Vị vua tôn quý Zeus, giữa chúng ta còn có thể nói chuyện gì? Nói ta ngu xuẩn như thế nào khi vì ngươi củng cố vương quyền, lại biết rõ ngươi không yêu Metis, dưới tình huống không lương xứng, vẫn vô tình đem Metis đẩy về phía ngươi sao? Nói ta sau khi phản bội Metis, thành công bước tới hôn nhân lại nực cười thế nào sao? Hay nói ta thân là vợ của ngươi, lại bị ngươi vì bảo vệ cho đứa con bên ngoài của mình mà đem ta treo ngược trước mặt chúng thần, mất mặt như thế nào sao? Nói con của ta bị ngươi ném xuống từ ngọn núi thần thánh như thế nào, rơi xuống mặt đất kêu gào bi thương đáng thương thế nào, sau này vĩnh viễn tàn tật như thế nào sao?" Hera cười như không cười hỏi hắn, ánh mắt tràn ngập bi thương.

Zeus vội vàng tiến lên một bước, cầm lấy tay trái của nàng, trong giọng nói phá lệ mang theo vài phần khẩn cầu, nói: "Hera, sinh mệnh của thần vốn là vĩnh hằng, hôn nhân của chúng ta cũng là vĩnh hằng, ta có thể đền bù."

"Con trai của Cronus giỏi về tâm kế kia, không cần bày ra bộ dáng lấy lòng này, ngươi có thân phận vua của các vị thần, mà ta cũng sẽ không bị biểu hiện giả dối như vậy lừa gạt." Hera chua xót cười một cái, lại nói tiếp: "Ngươi phản bội ta, giẫm đạp lên hôn nhân thần thánh, ta vô pháp trả thù ngươi, liền đi thương tổn những nữ thần, phàm nữ vô tội, ta tràn ngập phẫn hận, bộ mặt xấu xí. Đây thực sự là quá nực cười..."

Zeus nhíu mày, nắm chặt tay nàng.

Nàng tâm lặng như nước nhìn hắn, không màng đến tay bị nắm đến đau nhức, lảo đảo lui về phía sau một bước, cách hắn xa hơn, ngữ khí nhẹ nhàng, chậm chạp nói: "Zeus, chúng ta kết thúc quan hệ hôn nhân thống khổ này đi."

"Hera, nàng chính là nữ thần hôn nhân." Zeus giận dữ mà cười, nói: "Cho dù không yêu ta, nàng cũng không yêu những đứa con của nàng sao? Nàng mất đi vinh quang của nữ hoàng, những đứa con kia làm sao có thể sống tốt ở Olympus được. Đừng hy vọng ta sẽ yêu thương bọn chúng, như nàng đã chứng kiến, con của ta có rất nhiều, thiếu mấy đứa con do nàng sinh ra cũng chẳng sao cả."

Hera nhắm mắt lại, tay phải rũ xuống bên người, nắm tay lại buông ra, dường như từng tấc đau lòng vỡ ra lại bị ngọn lửa đốt cháy thành tro.

Ôi, nàng nên biết điều này sớm hơn, rằng trái tim của hắn là sắt đá.

Nàng mở mắt ra, không nói chuyện nữa, nhìn thẳng hắn, ánh mắt thế nhưng lại không có nửa phần dao động, thoạt nhìn có chút lạnh nhạt.

Thấy nàng như vậy, hắn cười đến sáng lạn, nói: "Là nàng lúc trước yêu cầu ta ưng thuận lời thề với nàng, quãng đời còn lại chỉ có thể có một người vợ là nàng. Sao nào, hiện giờ nàng hối hận rồi à? Hera, đã muộn mất rồi."

"Ngươi hình như đã quên ta gả cho ngươi cũng không phải vì ta yêu ngươi." Nàng nhìn hắn, bỗng nhiên lại tươi cười cực độ, xinh đẹp như vậy, khác nào tàn nhẫn.

Nghe vậy, hắn vẫn duy trì nụ cười, trên tay dùng sức, bóp nát xương của nàng, nhìn sắc mặt đau đớn tái nhợt của Hera, nói từng câu từng chữ: "Đương nhiên ta nhớ rõ."

Nói xong, hắn dùng sức ném tay nàng ra, xoay người sải bước rời đi, để lại mình bóng dáng nàng.

Hera ngã xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo trên mặt đất, không màng tay trái bị đau đớn, cười giống như một tướng quân đắc thắng.

Năm đó, khi tin tức Metis không còn truyền đến, nàng mượn mẹ nuôi Tethys một thanh bảo kiếm, rời khỏi biển cả, đi đến đỉnh Olympus.

Sau khi Zeus trở thành vua của các vị thần, đỉnh Olympus mãi mãi là trời xanh không một gợn mây, ánh nắng tươi sáng, cho dù không lâu trước đây đã xảy ra một chuyện độc ác như vậy, nơi này cũng không có chút thay đổi nào, khắp nơi vẫn tràn ngập ánh sáng mặt trời như trước, thoạt nhìn rất hài hòa, tốt đẹp.

Zeus thấy nàng tới, rõ ràng có hơi hoảng loạn, nhưng lại nhanh chóng che giấu cảm xúc thật tốt, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cười với nàng, chuyển sang định ôm, muốn xuống nước với nàng, kể ra chị em thân tình.

Hera nắm chặt trong tay Phiếm hàn quang lợi kiếm, chém về phía hắn.

Nhát kiếm chứa đựng phẫn nộ cùng hận ý kia khiến toàn bộ đỉnh Olympus đều bắt đầu chấn động, bầu trời xanh thẳm xuất hiện một chút vặn vẹo.

Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị, nhưng Zeus vẫn không thể tại đây bị trúng một nhát kiếm mà không tổn hại gì.

Dưới sự trợ giúp của nữ thần thời gian Rhea, hắn nháy mắt phi lên khoảng không cao nhất, thành công tránh khỏi kiếm phong, nhưng vẫn bị kiếm khí đả thương nội tạng, khóe miệng tràn ra máu tươi.

"Ngươi thế mà thật sự muốn giết ta." Zeus hoảng sợ nhìn nàng.

Hera lạnh nhạt nhìn hắn, lại chém hắn một nhát.

"Dừng tay! Hera!" Rhea hiện ra thân hình, dùng sức mạnh thời gian cản lại một nhát kiếm này.

"Là chuyện gì mà khiến con không nhìn thấy anh em của mình, gia tộc của mình?" Rhea lạnh giọng răn dạy nàng, nói:
"Con hiện giờ hùng hổ đi vào nơi này, lại không phải vì giải quyết nỗi ưu sầu của thân tộc, mà chỉ vì muốn giết anh em của mình. Đứa con gái nhẫn tâm của ta, ta mới là mẹ đẻ của con."

Hera thu hồi kiếm, nhìn thoáng qua Rhea, hỏi: "Nhưng mạng của Metis thì sao?"

Rhea há miệng thở dốc, á khẩu không trả lời được.

Sau đó, Hera xoay người rời đi, không hề lưu luyến.

Nàng trở về biển cả, quỳ gối cực kỳ bi thương trước mặt mẹ nuôi Tethys, đôi tay phụng kiếm, nói: "Giết con đi, để con trả món nợ máu này."

Tethys đánh rơi bảo kiếm trong tay nàng, rồi ôm Hera vào trong lòng ngực, không ngừng khóc lớn.

Sau đó, Hera lại cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp lại Tethys, liền rời khỏi biển cả, rồi lên mặt đất dạo chơi khắp nơi, tự trục xuất chính mình.

Không bao lâu sau, Zeus lại cưới nữ thần chính nghĩa Themis làm vợ. Nữ thần chính nghĩa đức cao vọng trọng bất luận ở thần tộc hay ở nhân gian, đều có được địa vị cao nhất, nữ thần phẩm hạnh cao thượng như vậy, chồng của nàng sao có thể có nhân phẩm thấp kém?

Sau khi Zeus nuốt Metis, thần tộc đã có dấu hiệu nổi loạn, nữ thần chính nghĩa lúc này lựa chọn gìn giữ giúp Zeus rất nhiều, sau khi ổn định được lòng thần, nàng lại vì hình thành trật tự tốt đẹp mà không ngại vất vả, hối hả ngược xuôi.

Themis đã từng tìm được người tự trục xuất là Hera, khuyên nàng buông khúc mắc, hòa hảo lại với Zeus.

Hera biết nàng không muốn đem hòa bình vất vả lắm mới có được này đặt xuống dưới tay thần tộc, tái khởi tranh chấp, liền cho thấy thái độ của chính mình, sẽ không vì chuyện trong quá khứ mà khơi mào tranh đấu.

Khi Themis rời đi, cũng ôm chúc phúc nàng, biểu đạt sự yêu thích đối với nàng.

Không bao lâu sau, Themis liền có con, Hera còn đích thân tặng quà cho nàng.

Sau khi ba vị nữ thần kia ra đời, Hera kết thúc quá trình tự trục xuất, liền chọn định cư trên một ngọn núi ven biển, ở một nơi phong cảnh tú mĩ.

Themis có khi sẽ mang theo con tới thăm nàng, cùng nàng tâm sự, khiến nàng bớt cô đơn phần nào. Ba nữ thần nhỏ đáng yêu rất thích Hera, luôn quấn lấy nàng mà chơi trò chơi. Hera nhìn các nàng liền sẽ nhớ tới đứa con chưa kịp chào đời trong bụng Metis, cho nên cũng cực kỳ kiên nhẫn đối với ba nữ thần nhỏ kia.

Rhea cũng từng tới thăm nàng vài lần, nhìn nàng sống cũng không đến nỗi tồi, liền cũng yên tâm. Rốt cuộc cũng là mẹ con ruột, sao có thể thật sự thành người lạ được.

Trừ Zeus ra, mấy anh chị em còn lại đều từng đến thăm nàng, cũng đều ăn ý không đề cập đến chuyện trong quá khứ.

Thời gian trôi qua giống như nước chảy, đảo mắt lại đã là trăm năm, khi Hera đang cảm thấy thích cuộc sống như vậy, cũng hy vọng cuộc sống mãi mãi như thế, thì Zeus tới.

"Hera, nghe nói ngươi sống rất tốt." Zeus dựa vào một thân cây, cười với nàng, nói.

Quả dại trong tay Hera rơi xuống mặt đất, sau khi lấy lại tinh thần, nàng xoay người rời đi.

Zeus đi theo phía sau nàng, nói: "Vài trăm năm không gặp, ta rất nhớ ngươi."

"Chúng ta hòa hảo đi", bàn tay to lớn của hắn duỗi ra, giữ lấy bả vai của nàng, khiến cho nàng dừng lại.

Hera động đậy bả vai, muốn tránh ra, lại bị hắn lôi kéo, từ phía sau kéo vào trong lồng ngực. Tay trái hắn vòng qua ôm lấy eo nàng, tay phải vòng qua vai phải nàng, khấu ở cánh tay trái, giữ chặt bộ ngực mềm mại của nàng.

"Buông tay ra, Zeus!" Hera cảm thấy hơi sợ hãi nên muốn chạy trốn.

Zeus gác cằm ở hõm vai nàng, hơi thở cực nóng phả vào gương mặt nàng, nói: "Ngươi sợ ta?"

Hắn thế mà lại cười khẽ, nói: "Ta phát hiện ngươi vẫn luôn hơi sợ ta, cố tình trốn tránh ta, nhưng lại không phải bởi vì sức mạnh mà sợ ta. Năm đó ngươi dám đến ngọn núi thần thánh chém ta một nhát, ta đã biết rồi."

"Ngươi rốt cuộc đang sợ điều gì ở ta?" Giọng hắn khàn khàn, mê hoặc nàng.

Hera hít sâu, tiện đà cười lạnh, nói: "Ngươi uống phải ma dược của nữ thần tình yêu và sắc đẹp à? Ở chỗ ta phát tình gì chứ."

Cảm nhận nàng vì tức giận mà bộ ngực mềm mại phập phồng, hắn nghiêng đầu cọ cọ vào chiếc cổ nhỏ, cao mà ưu nhã của Hera, thật giả khó phân biệt, nói: "Ta thực sự đã uống phải."

Hera nghiêng cổ, muốn tránh né sự đụng chạm của hắn, mà lúc này Zeus lại đột nhiên hôn lên cổ nàng. Khí lạnh bởi sự đụng chạm vào cổ nhanh chóng lan ra toàn thân, cảm giác sợ hãi như rơi vào địa ngục này khiến nàng biến ra một con dao găm, hung hăng chém một nhát vào cánh tay Zeus đang chế trụ tay nàng. Sau đó, nàng nhân lúc hắn bị đau, buông tay ra mà chạy thoát.

Nàng lại lần nữa tự trục xuất chính mình, mặt đất, biển cả hay cõi âm đều có dấu chân của nàng, mà nàng cũng không ở một nơi nào quá một ngày.

Tin tức Zeus chia tay với nữ thần chính nghĩa Themis nhanh chóng truyền khắp hai giới thần người, nhưng cũng không
gây ra sóng lớn gì, bởi vì nữ thần chính nghĩa nghiêm túc lại vội vàng nhìn thế nào cũng thấy không giống một người vợ lý tưởng, mà Zeus hẹn hò với đông đảo nữ thần lại càng không đủ tư cách làm chồng, đối với chuyện cuộc hôn nhân này kết thúc, không có ai thấy kinh ngạc cả.

Sau khi kết thúc quan hệ hôn nhân với Zeus, nữ thần chính nghĩa vẫn ở trên Olympus, giữ gìn trật tự của giới thần linh, trợ giúp Zeus đưa ra những phán quyết công chính.

Nhưng vào một ngày thoạt nhìn rất bình thường, ở trong rừng rậm, Hera sau khi đi mệt liền cởi bỏ váy áo bị rách lại dính đầy bụi bặm, rồi tắm gội ở một dòng suối nước nóng, thả lỏng thân thể mệt mỏi của mình.

Tiếng một chú chim rên rỉ rất nhỏ ở trong bụi cỏ cách đó không xa vang lên, sau khi Hera nghe thấy liền ra khỏi suối nước nóng, tiện tay khoác tạm quần áo vào, đi về phía bụi cỏ kia, người ngồi xổm xuống, đẩy bụi cỏ ra, nàng nhìn thấy một con chim đỗ quyên nhỏ bị thương ở cánh.

Tiếng rên rỉ như có như không kia làm Hera nảy sinh lòng thương xót, đôi tay nàng thật cẩn thận ôm lấy chim đỗ quyên đáng thương kia, trong miệng niệm chú ngữ, dùng thần lực trị thương cho nó.

Nó vẫy cánh bay lên, tiếng kêu thanh thúy mà vui sướng.

Hera đứng lên, nhìn chăm chú vào chú chim nhỏ vô ưu kia, lộ ra nụ cười vui mừng, đôi mắt màu vàng mỹ lệ của nàng dưới ánh mặt trời đẹp đến chói mắt.

Chim đỗ quyên bay về phía nàng, nàng vươn tay đi tiếp, không chú ý đến quần áo bị rơi xuống đầu vai, lộ ra vai ngọc trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực no đủ, mềm mại.

Đột nhiên mây mù màu vàng bao phủ nơi đây, Hera không thấy rõ gì cả, trong hoảng loạn lại bị một thân thể rắn chắc nam tính đè trên mặt đất.

Là Zeus!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hera#zeus