Chương 18: Bước xuống hạ giới - Khai mở con đường đạo

 

Chương 18: Bước xuống hạ giới – Khai mở con đường đạo

---

📌 Chuẩn bị hạ giới

Trong tĩnh thất của Mặc gia, ngọn đèn cổ lưu ly tỏa sáng mờ ảo, phản chiếu gương mặt tuấn lãng của Mặc Lang Thương.

Mười bốn năm trôi qua kể từ ngày hắn chào đời, từ một hài nhi ngây thơ, nay hắn đã đứng ở đỉnh Nguyên Anh cảnh, vượt xa cùng thế hệ. Tin tức hắn đại phá Trọng Đồng giả đã lan khắp giới tu tiên, trở thành truyền kỳ.

Nhưng hắn biết rõ:

> “Thế giới này, chỉ ở lại trong tộc mãi mãi thì chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng. Con đường đạo không thể dựa vào danh tiếng, không thể chỉ trong gia tộc, mà phải bước qua hiểm nguy sinh tử nơi hạ giới.”

Các trưởng lão Mặc gia đều hiểu điều ấy. Thế nên, khi Lang Thương thỉnh cầu được xuống hạ giới, thập lão họp bàn rất lâu, cuối cùng đồng ý.

---

📌 Lời căn dặn

Tại đại điện Mặc gia, mười bậc lão tổ ngồi ngay ngắn.
Khí tức của họ như những dãy núi vạn cổ, mỗi người đều là tồn tại tối cường trong thiên hạ.

Lão tổ thứ hai, Mặc Thiên Khuyết, trầm giọng:

“Lang Thương, xuống hạ giới chính là để tôi luyện tâm, không phải để ngươi thể hiện thần thông. Nhớ kỹ, hạ giới hung hiểm, chư tộc loài đông đúc, mưu mô trùng trùng, chớ quá kiêu ngạo.”

Một lão tổ khác, râu tóc bạc phơ, ánh mắt hiền từ:

“Hạ giới khác biệt tiên giới. Khí linh lực loãng, pháp tắc không trọn vẹn, nhưng chính vì thế, nơi đó mới ẩn giấu vô số kỳ duyên. Ngươi cần dựa vào trí, không phải chỉ sức mạnh.”

Lang Thương khom người, giọng trầm ổn:

“Đệ tử ghi nhớ. Đạo của ta, không ai có thể chỉ dạy, chỉ có thể do ta tự bước ra. Xuống hạ giới lần này, chính là khởi đầu.”

---

📌 Cuộc chia tay

Đêm hôm ấy, trong hậu viện Mặc gia.
Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu xuống dáng người mảnh mai của một thiếu nữ.

Nàng mặc áo váy tím, mắt trong veo như suối ngọc, chính là muội muội hắn – Mặc Tâm Dao.

“Ca ca, huynh thật sự phải đi sao?” – giọng nàng run run.

“Ừ, ta phải đi. Con đường của ta không thể dừng ở đây.”

Tâm Dao mím môi, cố che đi đôi mắt ầng ậc nước.

“Muội biết… nhưng muội sợ… một ngày nào đó, huynh sẽ không trở về nữa.”

Lang Thương khẽ xoa đầu nàng, ánh mắt dịu dàng chưa từng có:

“Ta hứa, dù con đường kia dài đến đâu, ta cũng sẽ trở về. Một ngày nào đó, ta sẽ mang muội cùng xuống hạ giới, để muội thấy thế giới rộng lớn này.”

Tâm Dao ngước nhìn, lệ long lanh, khẽ gật đầu.

Trong bóng tối, mẹ hắn – Thiên Nguyệt – mĩ nhân tuyệt sắc của Thiên gia, lặng lẽ đứng nhìn, ánh mắt chứa chan niềm tự hào lẫn lo lắng.

Nàng nói khẽ:

“Con trai, ta tin con. Nhưng nhớ, bất kể ở đâu, con vẫn là huyết mạch Mặc – Thiên. Đừng quên gốc rễ, đừng quên gia đình.”

Lang Thương quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh:

“Mẫu thân, xin người yên tâm. Nhi tử sẽ không để người thất vọng.”

---

📌 Khởi hành

Sáng hôm sau, cả Mặc gia tụ hội trước quảng trường Thiên Mạc.
Một tấm Truyền Giới Tháp cổ xưa được dựng lên, run rẩy phát sáng, mở ra một thông đạo xuyên qua tầng trời, dẫn xuống hạ giới.

Lang Thương khoác bạch y, đứng thẳng như một cây thương bất khuất.
Mười bậc lão tổ đồng loạt giơ tay, kết giới hộ thân truyền vào cơ thể hắn, như một lớp bảo hộ cuối cùng.

“Đi đi!”

Tiếng hô vang dậy trời đất.

Lang Thương quay lại nhìn, ánh mắt lướt qua từng người, dừng lại lâu nhất nơi bóng dáng nhỏ nhắn của Tâm Dao.
Rồi, không do dự, hắn bước vào Thông Đạo Hạ Giới.

Một luồng ánh sáng rực rỡ bùng nổ, bóng dáng hắn biến mất.

---

📌 Đặt chân xuống hạ giới

“Ầm ——”

Khi đôi chân hắn chạm đất, cả người chấn động.
Khí tức nơi đây loãng đến khó thở, pháp tắc không còn hoàn chỉnh.
Nếu như tiên giới là biển cả mênh mông, thì hạ giới chỉ như một ao hồ cạn.

Lang Thương nhíu mày:

“Quả nhiên, hạ giới yếu kém hơn nhiều… nhưng cũng chính thế, mới hợp để ta mài giũa tâm đạo.”

Hắn đứng giữa một vùng rừng rậm rạp, cây cối cao vút, linh thú gầm gừ trong bóng tối.
Xa xa, những thành trì phồn hoa hiện ra, khói bếp nhân gian bốc lên, náo nhiệt khác hẳn sự tịch mịch của tiên giới.

Một luồng cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn.
Ở nơi này, hắn không còn là “Thần tử Mặc gia”, không còn “Đệ nhất tự liệt”.
Hắn chỉ là một thiếu niên tu tiên, bắt đầu lại từ đầu.

---

📌 Lần đầu trải nghiệm hạ giới

Hắn bước vào thành Thiên Khương, nơi phồn hoa nhất khu vực Nam Lâm.
Dân chúng nhộn nhịp, hàng hóa trao đổi, tiếng cười nói tràn ngập khắp phố phường.

Lang Thương lặng lẽ bước đi, ánh mắt quan sát.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ: hơi thở phàm tục, cái tình cảm mộc mạc mà tiên giới đã sớm lãng quên.

Ở một góc phố, hắn thấy một bé gái ngã xuống, chiếc bánh trong tay lăn đi.
Một nam tử trung niên vội vàng lao đến, ôm con gái lên, gương mặt tràn ngập lo lắng.
Chỉ một cái cảnh ấy thôi, trong lòng Lang Thương bỗng rung động.

“Đạo không chỉ là sức mạnh… đạo còn là bảo hộ. Nếu ta một ngày kia thành đạo, thì đạo của ta phải là đạo bảo hộ tất cả.”

---

📌 Bóng tối rình rập

Nhưng hạ giới đâu chỉ có yên bình.
Khi Lang Thương đang hòa mình vào dòng người, đột nhiên một đám hắc y nhân từ trong ngõ hẹp lao ra, ánh mắt độc ác.

“Tên kia, giao nạp túi trữ vật!”

Chúng chỉ là đám tu sĩ Trúc Cơ cảnh, yếu ớt trong mắt hắn, nhưng đầy sát khí nơi hạ giới này.

Lang Thương khẽ thở dài, phất tay.
Một luồng khí tức nhè nhẹ tỏa ra, đám người lập tức hộc máu ngã xuống đất, không còn sức chống cự.

Hắn không giết.

“Đây là hạ giới… nơi mà sinh mạng con người nhỏ bé như cỏ rác. Nhưng nếu ta muốn tạo đạo, ta không thể bước đi trên biển máu.”

---

📌 Hành trình bắt đầu

Đêm ấy, trên mái nhà cao nhất thành Thiên Khương, Lang Thương ngồi khoanh chân.
Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt tuấn lãng, trong mắt hắn hiện lên một quyết tâm bất diệt.

“Con đường đạo, ta sẽ tự khai sáng. Xuống hạ giới này, chính là bước đầu tiên. Không dựa vào ai, không đi theo dấu chân người xưa, chỉ có một chữ —— Tự!”

Xa xa, tiếng trống thành vang lên, báo hiệu biến cố sắp đến.
Một tin tức lan truyền khắp nơi:

“Thế Giới Song Tử… sắp mở!”

---

📖 Kết thúc Chương 19:
Mặc Lang Thương lần đầu tiên rời tiên giới, xuống hạ giới. Từ chia tay đầy xúc động, đến trải nghiệm nhân gian phàm tục, hắn nhận ra đạo không chỉ là sức mạnh, mà còn là bảo hộ. Trong lòng hắn dấy lên quyết tâm tạo dựng Đạo của riêng mình. Nhưng ngay khi hành trình vừa bắt đầu, tin tức về Thế Giới Song Tử lan truyền, mở ra cơ duyên nghịch thiên đang chờ hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro