Chương 2: Thiên tài hiển lộ
---
Chương 3: Thiên tài hiển lộ
Mặc Lang Thương vừa tròn ba tuổi. Ở cái tuổi mà những đứa trẻ bình thường còn đang chập chững học đi, học nói, hắn đã bước vào giai đoạn lĩnh ngộ căn cơ tu hành. Từ lúc mới sinh, thân mang Chí Tôn Cốt cùng Hỗn Độn Thể, hắn vốn đã khác biệt với toàn bộ thiên hạ.
Trong đại điện Mặc gia, ánh sáng linh thạch chiếu rọi khắp nơi, từng luồng khí tức cổ xưa bao trùm, tạo nên không khí trang nghiêm. Mười vị trưởng lão - những trụ cột của gia tộc - ngồi thành hàng dài, ánh mắt họ dõi theo tiểu đồng mặc áo vải thô, đôi mắt đen láy sáng ngời như sao trời kia.
"Chỉ ba tuổi... mà đã có thể đồng hô hấp cùng thiên địa."
Một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ khẽ run giọng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Quả thật, Mặc Lang Thương khi ngồi xếp bằng, từng hơi thở hòa cùng linh khí trong thiên địa, không chút cưỡng ép. Dường như hắn sinh ra là để tu hành, để bước đi trên con đường nghịch thiên vô song.
Khi các hài tử đồng lứa còn chật vật học tập công pháp nhập môn, Lang Thương đã có thể cảm nhận mạch lạc linh khí trong hư không. Bàn tay nhỏ bé đưa ra, hắn vẽ nên từng đường sáng lơ lửng, như mô phỏng đạo vận trời đất.
Gia gia của hắn - Mặc Vân Lão, vốn là một trong những cường giả trấn tộc, cũng không khỏi nở nụ cười hiền hậu. "Đứa nhỏ này... quả là kỳ tích của Mặc gia chúng ta."
Nhưng Lang Thương không hề tự mãn. Từ nhỏ, hắn đã bộc lộ tính cách điềm đạm. Trong lúc đám trẻ cùng lứa tranh nhau một quyển pháp quyết sơ cấp, hắn chỉ lặng lẽ đứng nhìn, đôi mắt sáng long lanh lưu giữ từng chữ, từng nét. Không cần chạm tay, hắn đã khắc ghi toàn bộ trong tâm trí.
"Thiên phú không chỉ là bẩm sinh, mà còn cần tâm tính." - một vị trưởng lão khác thở dài, trong mắt ánh lên tia vui mừng.
Sau nhiều cuộc thương nghị, mười vị trưởng lão cuối cùng đưa ra quyết định trọng đại. Mặc Lang Thương được ban tặng hai thân phận:
Thần tử Mặc gia - người thừa kế vận mệnh của cả tộc.
Đệ nhất tự liệt - đứng đầu trong hàng ngũ mười thiên kiêu cùng thế hệ trong Thần Khư giới.
Từ khoảnh khắc đó, cái tên Mặc Lang Thương không còn chỉ vang vọng trong nội bộ Mặc gia. Nó lan ra khắp đại địa thần khư, truyền đến tai các thế lực lớn nhỏ.
Nhiều người không tin. Một hài đồng ba tuổi, làm sao có thể vượt xa những thiên kiêu đã khổ tu mười mấy năm? Nhưng từng lời đồn nối tiếp nhau, từng sự kiện nhỏ nhặt về thiên phú của hắn được kể lại, khiến mọi hoài nghi dần biến mất, thay vào đó là kinh ngạc, ngưỡng mộ, thậm chí... sợ hãi.
Trong một lần tu tập, Lang Thương chỉ vô tình ngẩng đầu, ánh mắt hắn xuyên qua mái ngói cổ kính, nhìn thẳng vào bầu trời u ám. Giây phút đó, thiên địa cộng hưởng, mây gió cuộn trào, như muốn nghênh đón một tồn tại đặc biệt. Thập lão kinh hãi, lập tức phong bế khí tức để tránh động tĩnh quá lớn truyền ra ngoài.
"Đây không chỉ là thiên tài... mà là nghịch thiên tồn tại."
"Đúng vậy, nếu để tin tức thật sự lan truyền, e rằng dị vực cũng phải động tâm..."
Cả đại điện chìm vào yên lặng. Chỉ có Mặc Lang Thương vẫn ngồi đó, đôi tay nhỏ nhắn khép lại trước ngực, ánh mắt trong suốt phản chiếu cả đại thế giới. Hắn còn quá nhỏ để hiểu hết trọng trách mình gánh vác, nhưng trực giác mách bảo: con đường phía trước, chắc chắn sẽ là con đường vô địch.
Trong những năm tháng tiếp theo, dưới sự bảo hộ của gia tộc, Mặc Lang Thương vừa học tập, vừa rèn luyện tâm tính. Gia tộc không hề có mâu thuẫn nội bộ, ngược lại vô cùng đoàn kết, bởi tất cả đều hiểu - bảo vệ Lang Thương cũng chính là bảo vệ tương lai của toàn bộ Mặc gia.
Ở tuổi ba, hắn đã là trung tâm của mọi sự chú ý. Nhưng kỳ lạ thay, tiểu đồng ấy không tỏ ra ngạo mạn, chỉ thường mỉm cười, đôi mắt sáng ngời nhìn ra chân trời xa xăm. Dường như nơi đó có một lời gọi vô hình, thúc giục hắn từng bước tiến lên.
Và từ giây phút ấy, câu chuyện của một Thần tử vô song bắt đầu được viết nên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro