Chương 42 - Huyết Mạch Long Giao Nhi, Cửu Đầu Hung Thú

Chương 42 – Huyết Mạch Long Giao Nhi, Cửu Đầu Hung Thú


---

1. Bóng hình nhỏ bé trong sâu thẳm

Thế giới Thần Khư, càng đi sâu, linh áp càng nặng, như cả vạn dãy núi đè ép xuống.
Các thiên kiêu mạnh mẽ bậc nhất cũng không dám tùy tiện tiến vào.

Thế nhưng, ở trong bóng tối ấy, lại có một bóng dáng nhỏ bé như một tiểu nữ tử năm tuổi.
Mái tóc nàng dài đến gót, đôi mắt trong suốt như bảo thạch, làn da trắng mịn như ngọc.

Nếu chỉ nhìn qua, ai cũng nghĩ nàng chỉ là một hài đồng đáng yêu.
Nhưng bất cứ sinh linh nào chạm mặt nàng… đều run rẩy, không dám ngẩng đầu.

Bởi vì… nàng chính là Long Giao Nhi – người mang huyết mạch long tộc hoàn chỉnh, lại có Thần Khiết Bá Thể trời sinh.

Một bước nàng đi, hư không gãy vụn.
Một cái chớp mắt, hàng chục thiên kiêu cao ngạo đều bị trấn áp, không ai chống nổi.

---

2. Sinh linh chạy loạn

Trong khe núi ngập sương mù, một nhóm sinh linh từ dị vực hoảng hốt tháo chạy.
Trên người bọn họ đầy vết thương, có kẻ bị rút hết linh lực, có kẻ mất đi cánh tay, kêu gào thảm thiết.

Phía sau, Long Giao Nhi thong dong bước theo.
Nàng không nhanh, cũng chẳng chậm, nhưng cứ mỗi cái nhấc chân, khoảng cách lập tức rút ngắn.

Một kẻ gào to:
– “Không thể nào… chỉ là một tiểu oa nhi… vì sao lại khủng bố đến vậy!”

ẦM!

Nàng vung tay, như trẻ con nghịch cát.
Thế nhưng cả nhóm sinh linh ngay lập tức bị ép xuống mặt đất, không thể nhúc nhích, xương cốt vỡ vụn.

– “Các ngươi… từ nay làm tọa kỵ cho ta.” – giọng nàng non nớt, ngây thơ, nhưng lại mang uy nghiêm khiến cả trời đất cũng phải cúi đầu.

Sinh linh run rẩy, không ai dám phản kháng.

---

3. Hung thú cửu đầu xuất hiện

Cùng lúc đó, ở một rừng núi khác, thiên địa rung chuyển.
Một con hung thú chín đầu khổng lồ xuất hiện, toàn thân phủ đầy vảy đỏ rực như sắt nung, mỗi cái đầu phun ra một loại dị hỏa khác nhau.

Chỉ cần một hơi thở, ngọn lửa đã thiêu hủy một dãy núi dài.

Hung thú này ngang hàng với cường giả Hóa Thần đỉnh phong, lại có thiên phú bất tử, khó ai có thể chống đỡ.

Nó đang truy sát một nhóm thiên kiêu, mà người trong đó chính là Thiên Như Họa.

Nàng vận dụng mọi đạo thuật, nhưng dù thiên tư tuyệt thế, vẫn khó lòng chống lại một hung thú vượt xa cảnh giới.
Áo trắng của nàng rách tả tơi, khí tức loạn động, chỉ còn chút nữa là ngã xuống.

---

4. Lang Thương xuất hiện

Đúng lúc hung thú há to chín miệng, chuẩn bị nuốt trọn Như Họa, một bóng dáng áo đen từ hư không bước ra.

Hắn không mang theo uy áp cuồn cuộn, không phóng thích khí tức, chỉ như một kẻ phàm nhân đi ngang.

Nhưng khi hắn đưa tay ra, một chưởng vỗ xuống, thiên địa như nổ tung.

ẦMMMMM!!!

Cả hung thú cửu đầu, thân thể to lớn như một ngọn núi, bị ép gục xuống mặt đất, không thể nhúc nhích.
Từng cái đầu gào rống, ngọn lửa bắn ra tán loạn, nhưng tất cả đều bị một luồng đạo vận vô hình nghiền nát.

– “Một quyền… đủ rồi.” – Lang Thương khẽ nói, như tự nói với chính mình.

Hắn vung nắm đấm.

ẦM!

Chín cái đầu nổ tung như pháo hoa, máu đỏ như biển, tràn ra ngập cả khe núi.
Một viên yêu đan màu đỏ tím chậm rãi bay lên, tỏa ra khí tức hủy thiên diệt địa.

Lang Thương thu vào tay áo, ánh mắt bình thản, như thể vừa bắt một con kiến.

---

5. Cảm xúc của Như Họa

Thiên Như Họa vẫn còn đứng ngây người.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý rằng mình sẽ chết dưới nanh vuốt hung thú.

Nhưng chỉ một chưởng, một quyền…
Con hung thú mà ngay cả mười thiên kiêu hợp lực cũng chưa chắc thắng nổi, lại bị Lang Thương dễ dàng chém giết.

Trong mắt nàng lóe lên sự chấn động, rồi dần biến thành vui mừng.

Nàng chạy đến, hành lễ thật sâu:
– “Đa tạ Lang Thương công tử cứu mạng.”

Khi nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm vào nụ cười nhạt của Lang Thương.
Tim nàng bất giác đập nhanh, mặt nóng bừng.

Lang Thương nhẹ giọng:
– “Ngươi và ta là bằng hữu, cần gì khách sáo.”

Chỉ một câu đơn giản, nhưng khiến Như Họa càng thêm ngượng ngùng, gò má đỏ ửng.

---

6. Bóng dáng anh hùng

Lang Thương quay người, nhìn thi thể hung thú, lắc đầu:
– “Một kẻ Hóa Thần đỉnh phong, cuối cùng cũng chỉ là thú hoang. Nếu không có trí tuệ, vĩnh viễn chỉ là con đường chết.”

Hắn nắm viên yêu đan trong tay, khí tức bạo liệt lan tỏa, rồi thu vào trong vũ trụ nội thể.

Ánh mắt Như Họa vẫn dõi theo bóng lưng ấy.
Trong lòng nàng dấy lên một cảm giác khó tả – vừa kính nể, vừa ngưỡng mộ, vừa… xao động.

Đám thiên kiêu khác đứng xa quan sát, sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ đều từng ngạo nghễ, nhưng giờ chỉ cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn không cùng một tầng trời với Lang Thương.

---

7. Khoảnh khắc ngượng ngùng

Khi bước ra khỏi khe núi, Như Họa bất ngờ vấp ngã.
Lang Thương theo phản xạ đỡ lấy, nàng ngã gọn vào lồng ngực hắn.

Mùi hương thoang thoảng của suối nước nóng ngày trước còn vương trên áo Lang Thương, khiến mặt nàng đỏ bừng.
Tim đập loạn nhịp, nàng lúng túng vội đứng dậy.

– “Ta… ta không sao…” – Như Họa ấp úng, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Lang Thương chỉ cười nhạt, không nói thêm, tiếp tục bước đi.

Nhưng từ hôm đó, hình bóng ấy đã khắc sâu trong lòng Như Họa, khó mà xóa nhòa.

---

Kết thúc chương 42

Giới thiệu nhân vật mới Long Giao Nhi, huyết mạch long tộc hoàn chỉnh, mang Thần Khiết Bá Thể.

Hung thú cửu đầu xuất hiện, mạnh ngang Hóa Thần đỉnh phong.

Lang Thương xuất hiện, chỉ dùng một chưởng, một quyền đã trấn áp và diệt sát hung thú, thu được yêu đan.

Thiên Như Họa cảm động, trong lòng nảy sinh rung động với Lang Thương.

Bóng dáng anh hùng Lang Thương khắc sâu trong tâm trí nàng, mở ra sợi dây tình cảm đầu tiên.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro