Chap 61: Trinh Túc
Hạ Huyền Nghi bị đặt nằm sấp trên một băng ghế gỗ, đầu gối khi nãy quỳ trúng mảnh cốc vỡ cứ thế ma sát với mặt gỗ sần sùi khiến cô đau không tả nổi. Phần ngực bị ép cũng khiến Nghi khó khăn hơn để thở, mà cái băng ghế đó cũng có chắc chắn gì đâu, bề ngang lại nhỏ khiến cô chênh vênh phải ôm chặt không thì sẽ lăn xuống đất ngay lập tức. Nói không sợ hãi thì chắc chắn là nói điêu rồi, hai hàng lính mặt ai người nấy nghiêm túc phát khiếp, lăm lăm những cây trượng gỗ màu đỏ dài gần 2 mét khiến cô sợ quên cả hít thở. Ngồi ở vị trí trung tâm ở chính giữa là Hưng Đạo Vương mang vẻ uy nghiêm khiến Nghi còn không dám thẳng thắn ngẩng đầu lên nhìn. Tại sao lại đi đến bước đường này nhỉ, tại sao lại làm chuyện không đâu vậy cơ chứ. Nghi nhìn sang Chiêu Văn Vương đang đứng chéo góc mang vẻ mặt bất lực nhìn mình. Chính cô cũng không hiểu thứ gì thúc đẩy bản thân làm chuyện ngu ngốc này, nhưng nghĩ đến việc có thể làm gì đó giúp Chiêu Văn hạn chế bị thương nhất có thể trong cuộc chiến, thì mấy chuyện này bản thân chịu đựng cũng đáng.
Thế nhưng giây phút trượng gỗ đầu tiên giáng xuống Hạ Huyền Nghi lại không kiềm được mà hét lên, chính cô còn thấy bản thân thảm điên lên được, chịu đựng việc này trước mặt người mà mình để ý đúng là không dễ chút nào.
Giây phút cây trượng thứ hai giáng xuống Nghi đã muốn ngất hẳn đi rồi, các cụ ngày xưa làm sao có thể chịu cực hình những vẫn cắn răng trung thành với Tổ quốc vậy. Mới hai gậy đã khiến Nghi muốn chết đi cho xong, vậy những cực hình giật điện, roi quất, xát muối còn kinh khủng đến thế nào nữa?
"Anh Quốc Tuấn, anh dừng lại đi!"
Nghi chỉ có thể mơ màng nghe thấy âm thanh cứng rắn nhưng hơi run rẩy từ Chiêu Văn, mắt cô đã nhòe hẳn đi, cổ cũng không còn sức để quay qua nhìn, chỉ có thể dựa vào thính giác còn có phần ổn định để phán đoán. Hình như Chiêu Văn đã đẩy hết những người lính canh thành hàng ở hai bên ra, dường như đang chắn trước mặt cô.
"Nàng ấy rốt cuộc đã làm ra chuyện gì để phải chịu phạt! Huynh phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng, nếu không đừng hòng động vào nàng ấy nữa!"
"Không phải ta không muốn nói cho Chiêu Văn Vương biết, chính vị tiểu thư này đã yêu cầu ta không được nói. Hơn nữa tội cô ta phạm phải là tội chết, ta chỉ phạt 30 trượng vốn là quá nhẹ nhàng!"
"Được, tội chết phải không, đây là kim bài miễn tử của nàng ấy, thả nàng ra."
Nghi không biết kim bài miễn tử trông như thế nào, cũng chẳng biết mình đã có nó kiểu gì, chỉ biết sau đó đã được Chiêu Văn bế lên quay đầu đi thẳng về phía cổng phủ. Trong vòng tay vững chãi của ngài ấy Nghi dần chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ nhớ mang máng trên đường hồi phủ vẫn luôn nghe thấy câu nói thầm thì bên tai 'Không sao, không sao, có ta ở đây rồi'. Nghi cũng vì sự dịu dàng khó phân đó mà trở nên an tâm hơn, cứ thế càng rúc sâu hơn vào đôi tay đó. Đáng lẽ sẽ rất đau, thế nhưng Nghi đã cảm nhận được trong cái ôm ấy vừa mang lại sự an toàn như trong tay bố, lại chẳng thiếu mềm mại giống khi ôm mẹ hồi nhỏ.
"Sao nàng lại làm việc đó, nàng chắc chắn biết sẽ bị anh Quốc Tuấn xử phạt rất nặng đúng không? Sao lại dám làm như vậy?" Khi tỉnh lại đã là hai hôm sau, Nghi đang trong tư thế nằm sấp khó khăn quay đầu nhìn Chiêu Văn ngồi cạnh giường.
"Tôi... ờm có lý do riêng mà thôi..." Nghi ỡm ờ muốn lái sang chuyện khác, không muốn Chiêu Văn hỏi sâu hơn về cuộc trò chuyện với Hưng Đạo Vương, sợ khi đối mặt với ngài ấy sẽ không nhịn được mà phun ra cho bằng hết.
"Đừng giả vờ. Tại sao nàng lại biết những chuyện đó, chuyện năm Kỷ Mão nhà Tống sụp đổ, cả chuyện chúng sẽ tấn công Đại Việt khi nào nữa? Nàng biết bói toán hay sao, cho dù bói toán cũng không cách nào chuẩn được như vậy. Nàng cuối cùng là ai và từ đâu đến. Hơn nữa vết sẹo ở chân nàng tại sao có thể giống y hệt cháu gái Bùi Hoàng được, giả trang cũng không thể đến mức đó."
"Tôi... Ngài không hỏi tôi đã nói gì với Hưng Đạo Vương à?"
"Nàng đã chịu đựng đến vậy chỉ để không cho ta biết thì ta sẽ không hỏi, chỉ cần nàng trả lời câu hỏi của ta. Nàng đã dám nói tức là đã chuẩn bị tinh thần cho tất cả thắc mắc của ta rồi có phải không."
"Phải... nhưng ngài sẽ không tin đâu."
"Cứ nói đi."
"Tôi... ngài biết câu chuyện về Huệ Túc phu nhân không? Ngài chắc cũng nghe mang máng rồi phải không, ý tôi không phải bà Hoàng Chu Linh, ý tôi là người đã từng mang tước hiệu đó trước bà, người từng bị xử tử hình vì lừa dối hoàng tộc tên Kiều Linh ấy. Tôi... thực ra là cháu gái bà ấy, mẹ của tôi được bà nhận nuôi."
"Và nàng rồi cũng sẽ biến mất bất chợt như bà, cũng là một vị tiên và quay trở về ngọn núi thần của mình?"
"Ngài sao lại biết những chuyện đó?" Nghi giật mình vì những chuyện này vốn là chuyện mà chỉ Thái Tông biết, không lý nào dân gian lại có thể truyền miệng nhau được.
"Hôm qua thái tử biết tin chạy đến thăm nàng, Thượng hoàng cũng đi cùng, người đã kể hết với ta rồi. Rằng bà của nàng đã biến mất đột ngột như thế nào, và cả những chuyện thần kì diễn ra khi bà ấy xuất hiện. Vậy nên ta đã thử suy đoán, nàng thật ra đã nhập hồn vào thể xác Hạ Huyền Nghi chứ không chỉ đơn giản là thế chỗ cô ấy, có đúng không?"
"Ừm, ngài đoán đúng rồi. Hạ Huyền Nghi vốn thực ra đã chết, sau khi linh hồn cô ấy rời khỏi thì tôi cũng đã đến đây và tiếp tục sống dưới thân phận cô gái ấy."
"Quả nhiên. Ta đã tự hỏi nàng rốt cuộc tại sao thầy thuốc nói nàng có bệnh nền giống hệt cháu gái Bùi Hoàng. Vậy gương mặt thật của nàng rốt cuộc trông như thế nào, nàng không thể cho ta biết được hay sao?" Chiêu Văn chưa bao giờ khẩn thiết cầu xin ai đến mức như vậy, bắt đầu trở nên gấp gáp hơn "Chí ít Thượng hoàng đã được biết gương mặt thực sự của bà ngoại nàng, người còn có thể nhận ra bà ấy giữa nhân gian rộng lớn này, sao ta lại không thể? Nếu ngày nào đó nàng quay về, thậm chí đến việc nhận ra nàng ta còn chẳng có cơ hội, nàng không thể đối xử với ta như vậy được. Ta... ta không đáng phải nhận lấy điều đó."
Chiêu Văn như một đứa trẻ, rối rít đòi lại cho mình chiếc kẹo ngọt đã bị giấu đi, hốt hoảng đến mức khiến người ta nghĩ rằng đó là viên kẹo ngon nhất trên thế giới này, nếu mất sẽ không bao giờ có thể tìm kiếm lại nữa.
"Mặt thật của tôi... khá giống cháu gái Bùi Hoàng, cả tên lẫn tuổi đều giống cô ấy. Có lẽ vì vậy mà tôi được đưa đến đây thế chỗ Hạ Huyền Nghi. Giống như... vận mệnh đã sắp đặt sẵn."
"Vận mệnh? Vậy vận mệnh của nàng có thể dính lấy ta được hay không? Nàng là vị tiên trên núi mà, nàng sẽ sống rất lâu rất lâu, nàng không thể dành cho ta một vài năm được hay sao? Chỉ một vài năm thôi, có được không? Năm ấy Huệ Túc phu nhân đã ở bên Thượng hoàng gần 10 năm, ta không dám mong cầu nhiều như vậy, ta chỉ cần vài năm, thậm chí vài tháng nữa thôi cũng được, nàng có thể nào... nàng có thể nào cho ta được hay không?"
"Tôi..." Nghi há mồm nhưng không phun ra được chữ nào. Lần đầu thấy Chiêu Văn hạ giọng đến mức cầu xin như vậy, giọng nói run rẩy cùng ánh mắt khốn khổ đó khiến Nghi không nhịn được mà cảm thán. Hóa ra mình thực sự quan trọng đến vậy...
"Chiêu Văn, ngài không muốn nghe những chuyện sau này của mình từ tôi à, tôi có thể nói cho ngài đó."
"Ta không..."
"Đừng từ chối, để tôi nói" - Nghi ngắt lời khi Chiêu Văn chưa kịp kết câu - "Ngài ấy, sau này ngài sẽ có một người vợ, nàng sẽ mang tước Trinh Túc phu nhân, rồi sẽ có những thê thiếp, có con cái, sẽ cùng bọn họ già đi chứ không phải cùng tôi. Ngài nổi tiếng là đào hoa bậc nhất, nhưng tôi, tôi cần một người yêu tôi đến cuối đời, người mà chỉ yêu một mình tôi mà thôi, không cho phép nạp thiếp, không cho phép có bất kỳ ai ngoài tôi. Bây giờ ngài cảm thấy rất hứng thú với tôi, vậy sau này thì sao, sau khi tôi rời đi ngài sẽ lại động lòng với một ai đó khác mà thôi, mà tôi thì sẽ không chịu đựng điều đó. Nếu còn lún sâu, cuộc sống của tôi sau này sẽ là những tháng ngày nhớ về ngài, nhớ về chúng ta, sẽ rất khó để bước tiếp. Vậy nên xin ngài đó, đừng khiến tôi chìm sâu hơn nữa, chúng ta chỉ nên đến đây mà thôi."
Chiêu Văn nghe xong không nói tiếp gì nữa, Nghi cũng không có can đảm nhìn ngài ấy nên liền quay mặt vào phía trong tường. Không gian bỗng rơi vào im ắng đến lạ, chỉ còn tiếng gió lộng khẽ rít qua cánh cửa sổ mở toang. Mãi một lúc sau nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, Nghi biết ngài ấy chuẩn bị rời đi rồi nhưng cũng không có dũng cảm quay lại. Chỉ biết khi đến cửa, Chiêu Văn đã buông lại một câu. Mà chính câu này khiến đôi đồng tử Nghi mở lớn lập tức quay phắt lại phía cửa nhưng chỉ kịp thấy cánh cửa khép lại.
"Nếu thực sự tồn tại một Trinh Túc phu nhân, thì người đó chỉ có thể là nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro