Chương 3: Học Nhóm tại Thư Viện.
Thứ sáu, trường 10A1 tổ chức buổi học nhóm chuẩn bị cho bài kiểm tra Toán đầu kỳ. Thầy chủ nhiệm chia nhóm bốn người, sắp chỗ ngẫu nhiên trong thư viện trường.
"Nhóm bốn: Lâm Thiên, An Hạ, Hải Đăng và Vy Khuê."
An Hạ ngẩng lên, ánh mắt chạm phải Lâm Thiên ở hàng cuối. Cậu chỉ khẽ gật đầu, còn cô mỉm cười nhẹ ,có lẽ vì dạo này mỗi lần nhìn thấy Lâm Thiên, trái tim cô lại lạ lắm, không rõ là hồi hộp hay vui.
Thư viện chiều ấy im lặng. Ánh sáng dịu từ cửa sổ rọi lên bàn gỗ, mùi giấy cũ thoang thoảng trong không khí. Vy Khuê ngồi đầu bàn, vừa nói vừa chép công thức. Hải Đăng cậu bạn ồn ào nhất lớp lại mải nghịch bút, chốc chốc trêu An Hạ khiến cô lườm nguýt.
Còn Lâm Thiên thì vẫn như mọi khi rất kiệm lời nói, ánh mắt chăm chú vào quyển sách.
"Cậu giải thử bài này xem." An Hạ đẩy tờ giấy sang phía cậu.
Lâm Thiên liếc qua, cầm bút, vài nét trơn tru đã hiện ra lời giải.
Cô nhìn, hơi ngẩn ngơ: "Cậu làm nhanh thật."
"Bài này dễ mà." Giọng cậu nhạt, nhưng ánh mắt lại dịu hơn một chút.
Cô chống cằm, khẽ cười: "Cậu giỏi ghê, có thể chỉ tớ phần đạo hàm không? Tớ nhìn thôi đã thấy sợ rồi."
Lâm Thiên không đáp lời, nhưng lại xích ghế lại gần cô hơn, rồi xoay cuốn vở về phía cô, chậm rãi giảng. Giọng cậu đều, rõ ràng, khác hẳn dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày. An Hạ nhìn theo từng nét bút, mùi mực mới hòa cùng mùi nắng, tạo cảm giác yên bình đến lạ.
Một lát sau, Hải Đăng đột nhiên chen vào: "Ê, hai người thân nhau ghê ta~"
An Hạ đỏ mặt, lườm cậu ta: "Đừng nói bậy!"
Vy Khuê cười khúc khích: "Được rồi, tập trung học đi mấy người."
Không khí thoải mái trở lại. Nhưng với An Hạ, tim cô vẫn đập nhanh lạ thường.
Khi tiết học nhóm kết thúc, thư viện dần vắng. Vy Khuê với Hải Đăng ra trước, chỉ còn hai người ngồi lại. An Hạ sắp xếp lại sách, bỗng tờ giấy nhỏ rơi xuống.
Trên đó là dòng chữ nắn nót của Lâm Thiên: "Nếu chỗ nào không hiểu, hỏi tớ cũng được."
Cô ngẩng lên nhìn cậu, khẽ hỏi: "Cậu viết cái này lúc nào thế?"
"Trong giờ học. Cậu nhìn không thấy." Cậu đáp, mắt vẫn nhìn xuống.
An Hạ mím môi cười: "Vậy sau này tớ hỏi thật đó, đừng hối hận nha."
"Ừ." Một chữ thôi, nhưng giọng cậu lại mang chút ấm áp kỳ lạ.
Bên ngoài, trời sắp đổ hoàng hôn. Ánh nắng xuyên qua khung cửa, phủ lên mái tóc An Hạ một tầng sáng cam nhạt. Cậu nhìn thấy mà không dời mắt được.
Cô chợt quay sang: "Nhìn gì thế?"
"Không có gì."Cậu đáp, vội thu lại ánh nhìn.
An Hạ mỉm cười, đứng dậy cất sách vào balo. Khi đi ngang qua, cô nghiêng người, nói nhỏ đủ để cậu nghe: "Cảm ơn vì hôm nay nha, thầy giáo lạnh lùng."
Cánh cửa thư viện khẽ khép lại sau lưng cô. Lâm Thiên ngồi yên, nhìn tờ giấy còn lại trên bàn góc giấy in dấu tay nhỏ xíu của An Hạ.
Ngoài kia, bầu trời dần chuyển sang màu phượng đỏ. Mùa hạ vẫn chưa kết thúc, và giữa hai người, điều gì đó vẫn đang tiếp tục nảy nở — chậm, nhưng thật đến mức khiến người ta chẳng dám thở mạnh, sợ làm vỡ mất cái cảm xúc mong manh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro