Chương 5 - Tuyết tựa như những bông anh đào.

Translator: Nguyên

Beta-er: me (but haven't beta yet :v)

-------------------------------------

"Chị ơi! Chắc cô ấy lại nói em làm cái gì xấu nữa rồi!" Watari vừa nói vừa chạy phía sau chị mình để trốn khỏi sự tức giận của Tsubaki.

"Ồ Tsubaki, em cuối cùng cũng dậy rồi," chị của Watari cười xấu xa nói. "Em trai của chị khá tệ đúng không? Em ấy đưa em vào trong phòng của mình... rồi khóa cửa vào làm những điều không đứng đắn!"

"Điều không đứng đắn?!" Watari và Tsubaki đồng thanh, cả hai bối rối đỏ mặt.

"Cái gì chứ-"

"Em ấy còn chụp ảnh em nữa kìa," chị của Watari ngắt lời em trai mình. Cô lật mở điện thoại của cậu ấy và đưa cho Tsubaki xem hình nền của nó là hình Tsubaki ngủ trong mặc bộ đồ mới.

"Sao chị lại lấy điện thoại của em vậy?!"

"Wa...ta...ri..." Tsubaki túm túm chặt lấy vai Watari. Mùi sát khí tỏa ra nồng nặc từ người của Tsubaki cùng với đôi mắt rực lửa, tóm lại thì bây giờ cô ấy trông giống như một con quỷ mới từ địa ngục lên vậy.

"AHHH! CHỊ THẬT LÀ-" Watari hét lên trước khi bản thân bị Tsubaki cho một trận nhừ tử.

"Chào buổi sáng nhé Tsubaki, Watari," Kousei nói khi cả hai người họ bước vào lớp.

"Kousei cậu xem Watari đã làm gì với mình kìa!"

"Mình đã nói là mình chẳng làm gì cả, chị của mình chỉ muốn gây rối cho mình thôi!" Âm thanh cãi nhau to tiếng của hai người họ khiến nhiều bạn học phải chú ý đến mình.

"Ơ? Thế có chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Cậu ta xâm phạm mình!" Tsubaki chỉ tay cáo buộc Watari. Lời tuyên bố đó khơi mào cho những tiếng xì xào từ những bạn học trong lớp.

"Đừng nói những lời dễ khiến người khác hiểu lầm như vậy chứ, đừng có mà nói to như vậy."

"Mình phải cho cả thế giới biết cậu đã làm gì với mình!"

"Chắc họ thèm nghe lời của một cô gái bạo lực ngu ngốc!"

"Mình không muốn nghe thêm lời nào của một kẻ quấy rối tình dục!"

Kousei ngồi ở bàn học làm trung tâm cho hai người đang cãi nhau. Cậu ấy đã rơi tình huống này nhiều lần rồi, cuối cùng cả hai người kia quay sang Kousei và bảo cậu phân bua đúng sai. Cậu bắt đầu hoang mang và ngay trước khi Watari và Tsubaki dời sự chú ý qua Kousei thì giáo viên đi vào.

"Đủ rồi đấy hai em! Sawabe và Watari, cả hai em lên văn phòng ngay cho tôi! Còn lại thì ngồi vào chỗ hết đi!" Những tiếng rì rầm dần lặn đi khi cả hai đi ra khỏi lớp và mọi người về chỗ của mình.

Sau khi bị hiệu trưởng "rót mật vào tai" xuyên suốt hai tiết học hai người họ về lớp để lấp đầy chiếc bụng đói của mình.

"Thấy chưa? Mình lại phải nghe hiệu trưởng la một lần nữa."

"Vậy ai là người đã khiến chúng ta bị như vậy chứ? Nếu có chuyện gì thì người than phiền nên là mình mới đúng."

"Hai em lại vậy nữa rồi," giáo viên đi ra khỏi phòng rồi nói. "Lấy bài tập về nhà từ bạn của hai đứa đi."

Sau khi đi thêm vài bước nữa thì giáo viên quay lại. "Oh trước khi tôi quên thì."

"Những học sinh thể thao từ các trường trung học khác sẽ đến vào tối nay để gặp vài thành viên của đội thể thao. Hai em được mời đó." Giáo viên đưa họ thiệp mời và rời đi.

"Tôi nghe điều này từ người yêu cũ- ý tôi là đội trưởng đội bóng chày cũ của mình. Đây là một cách hay để tạo dựng mối quan hệ và để đảm bảo rằng em được nhận vào trường mà em muốn đến. Hơn nữa ở đó còn có thức ăn ngon."

Watari nghe khi cậu đọc cái thiệp mời đó. "Nó nói rằng chúng ta cũng có thể mời thêm một người khác nữa."

"Oh vậy thì thật tuyệt nếu chúng ta có thể đi cùng Kousei." Cô đi vào lớp nhưng Watari thì đứng ngoài. "Sao vậy?"

"Không có gì, cậu mời cậu ấy đi, mình sẽ đi tìm một bạn nữ để đi cùng." Watari giả vờ cười và rời đi. 'Đêm đó là để mình và cậu ấy được ở riêng với nhau mà.'

"Cậu đã bỏ lỡ một bài giảng rất dài đấy," Kousei nói khi Tsubaki bước vào.

"Tệ thật đấy, nhưng mà chuyện đó thì sao chứ!" Tsubaki nói, ném thiệp mời qua Kousei. "Muốn cùng mình đi đến nơi này không?"

Sau khi xem qua tấm thiệp thì Kousei đưa nó lại cho cô ấy. "Mình xin lỗi mình không thể đi được, tớ đã hứa với Kaori rằng sẽ đi thăm cô ấy tối nay rồi."

"Không sao đâu," Tsubaki thì thầm, cô ấy trông rất buồn và thất vọng bởi không thể có một đêm lãng mạn với Kousei được.

"Cậu ổn chứ? Trông cậu thật sự rất buồn đó," Kousei đưa tay ra cố gắng dỗ dành và an ủi Tsubaki.

"Kousei cậu thật là ngốc quá đi!" Cô đấm vào ngực cậu và chạy ra ngoài. Nước mắt tuôn trào ra từ tuyến lệ dần dần lấp đầy đôi mắt của cô, lần này không phải là những nốt nhạc kia mang cậu ấy đi nữa, mà là một cô gái khác. Một cô gái hợp với Kousei hơn là bản thân Tsubaki.

"AHH vì sao lại là cô ấy mà không phải mình chứ Kousei!' Cô ẩn mình khóc thật nhiều trong một góc rồi bất chợt dừng lại. 'Cái gì vậy chứ, từ khi nào mà mình dễ xúc động đến như vậy? Đã bảo là không thể để cậu ấy chi phối tâm trạng của mình rồi mà! So với ngồi khóc trong một góc thì đi chơi bóng mềm sẽ tốt hơn nhiều.'

Watari đi dọc theo hành lang, cậu đang chăm chú tìm một cô gái có thể cùng đi với mình, và trong thực tế thì bản thân cậu chẳng muốn đi cùng cô gái nào khác cả.

'Vì sao cô ấy lại phải đi mời Kousei chứ? Cậu ấy còn không có ý định học ở trường trung học thể thao nữa kìa,' Watari xoa đầu nghĩ và thở dài. 'Sao mình lại thích cô ấy vậy chứ?'

"Này Watari!" Cậu ngoái đầu lại và nhìn ra cửa sổ sau khi nghe thấy tên của mình. Cậu thấy một trong những người đồng đội và vài người bạn của mình đang chơi đá banh với nhau. "Muốn tham gia không?!"

"Tại sao không chứ," Watari nói rồi nhảy qua cửa sổ. 'Tốt hơn ngồi trong một góc khóc lóc về điều đó!'

Nửa tiếng sau cậu bắt đầu thấy ổn định và vui hơn nhiều, trận đá banh kết thúc lúc mặt trời lặn.

"Được rồi các cậu, bàn thắng cuối cùng đây này!"

Đội bên kia nỗ lực ghi điểm bằng cách tung tất cả các hậu vệ của mình vào sân nhưng thủ môn đội Watari đã đoán được nên không để họ đạt được ý muốn. Watari nảy bóng lên, rồi lại lăn bóng vòng qua hai hậu vệ đang lúng túng tìm cách giành lại trái banh và đối mặt với thủ môn đội bạn.

"VÀO!" Đồng đội của anh ấy chạy đến Watari và cậu nâng ngón trỏ thể hiện sự vui mừng của mình. Lượng adrenalin cao từ việc chơi đá banh khiến cậu cảm thấy ổn định hơn nhiều về tối nay.

BỤP!

Watari xoay đầu lại nhìn sân bóng mềm và nhận ra Tsubaki vẫn còn ở đó. Cậu quyết định sẽ đi về nhà với cô ấy bởi Kousei có lẽ đã về trước rồi. Cậu vẫy tay chào tạm biệt bạn của mình và bắt đầu đi đến sân bóng mềm.

'Có vẻ như cậu đã bị từ chối nhỉ,' Watari cười nhìn Tsubaki tức giận vung gậy. Cậu ấy đáng lẽ phải buồn vì Tsubaki, nhưng giờ đây cậu lại cảm thấy rất hạnh phúc.

"Này cậu có nghe gì chưa? Hôm nay Tsubaki đã từ chối Watari ngay trước lớp đấy! Watari nghe và ngoảnh đầu lại; hai người họ đứng đó nhìn Tsubaki. "Tôi còn nghe được rằng họ ngủ với nhau nữa cơ!"

"Thật á?! Cậu ta khá nóng bỏng đúng chứ?" một người đàn ông nọ nói.

"Cậu có nghĩ cậu ta sẽ lên giường với tôi nếu được yêu cầu không?"

"Tôi nghe được rằng cậu ta khá ngốc nên tôi cá nhỏ đó rất hư hỏng."

BỤP! Trái banh đập thằng ngay sau đầu của cậu trai nọ khiến cậu ta ngã sấp về phía trước.

"Cái quần-" ngay khi cậu học sinh kia quay lại nói thì bị một trái banh khác ném vào mặt.

"Miệng mồm như c*t." Watari liếc hai người nọ một cách đầy ác ý, sự tức giận xâm chiếm đôi mắt mình và làm tay thành hình nắm. Cậu đáng lẽ đã để cho sự việc qua đi nếu hai người đó chỉ bàn tán về mình nhưng nếu đó là về Tsubaki thì chuyện sẽ khác.

"Tên khốn này!"

"Muốn gây sự hay gì?!"

Khi Kousei đi đến bệnh viện cậu cảm giác một chút gì đó hơi tội lỗi. Cậu không chắc bản thân đã làm gì mà lại khiến Tsubaki tức giận đến như vậy. Cậu từ chối đi với cô ấy với lí do chính đáng mà. Có lẽ chỉ riêng việc cậu không thể đi với cô ấy đủ để thành lí do để cô buồn.

"Này sao buồn vậy," Kaori thắc mắc ngay khi nhìn thấy Kousei.

"Mình nghĩ mình thật sự đã khiến Tsubaki tức giận rồi," Kousei ngồi trên giường cạnh cô. Chỗ này đã trở thành vị trí của cậu sau khi cô nài nỉ cậu rằng cô ấy không thoải mái khi lúc nào cũng phải ngồi thẳng lưng nên muốn dựa lưng vào cái gì đó. Kousei không than phiền điều gì cả, cậu cảm thấy rất vui khi cô dựa vào mình nhưng cậu không thể ngưng đỏ mặt khi cô làm những điều tương tự như vậy.

"Cậu ấy... cuối cùng cũng thổ lộ với cậu rồi sao?"

"Không phải, cô ấy- ơ, đợi tí, cái gì cơ? Cậu nói thổ lộ á?"

'Mình nghĩ mình vừa nói gì đó không nên rồi.'

"K-không có gì, mình có nói gì đâu," Kaori cố gắng cứu vãn tình hình.

"Nói cho mình nghe đi nào," Kousei tiến lại gần hơn. Trong vài tuần ở cùng với cô cậu biết thêm được rất nhiều điều. Ví dụ như là Kaori rất giỏi diễn và nói dối...miễn là không lại gần cô ấy. Càng lại gần cô, cô sẽ càng lo lắng.

"Hứa với mình cậu sẽ không lừa mình."

"Cái gì mà thần bí vậy?" Kousei mang một biểu cảm khó hiểu, lâng lâng giữa bối rối và bất ngờ khiến Kaori bật cười.

"Thì là...Tsubaki thích cậu."

Một khoảng lặng xuất hiện sau câu nói ấy. Cậu không biết phải phản ứng như thế nào. Sự thật Tsubaki thích cậu từng xuất hiện trong suy nghĩ của cậu khi họ cùng nhau trú mưa và cô ấy nói rằng cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài yêu cô ấy. Nhưng cậu còn chưa kịp suy nghĩ sẽ phản ứng như thế nào nếu cô ấy thực sự thổ lộ với mình.

"Ờ thì mình cảm thấy không phải như vậy đâu," Kousei mở miệng nói làm Kaori bớt lo lắng. Sau đó còn cười thêm, "Hơn nữa mình thích cậu hơn."

"Ôi," Kaori vòng tay ôm cổ cậu. Cô ấy có lẽ sẽ không thể tưởng tượng được mình đang đỏ mặt và cười tươi đến mức nào. "Từ khi nào mà cậu biết nói ngọt như vậy chứ hả?"

"Lần đầu tiên đấy," Kousei cười nói và lấy hộp bánh Canelé ra khỏi cặp.

"Cậu làm những cái này hả?" Kaori trêu chọc.

"Không phải mình. Cậu còn chưa hiểu khả năng nướng bánh của mình hả," Kousei trêu đùa huých khuỷu tay vào cô.

"Không mình nghĩ cậu nướng bánh rất giỏi đấy chứ! Nếu cậu không thể trở thành nghệ sĩ thì mình đề nghị cậu nên thử làm một đầu bếp bánh ngọt," Kaori cười mỉa mai. "Mọi người sẽ thử đồ ăn cậu làm và sẽ kiểu, 'đây là cái thứ bánh gì vậy?!"

"Cậu biết không..."

"Dù sao thì hãy nhìn xem," Kousei bóc vỏ ra thì cô giở chăn ra và đứng dậy, "Mình đứng được rồi này!"

Trụ được một lúc thì Kousei ôm lấy cô ngay khi cô ngã khụy. "Mặc dù không được lâu lắm."

"Cậu không cần phải ép buộc bản thân như vậy," Kousei nói khi ôm Kaori ngồi trên đùi mình.

"Mình chỉ muốn tập luyện thật chăm chỉ để khỏe lại nhanh hơn thôi; mình cần phải chơi vĩ cầm. Mình rất muốn chơi đàn vĩ cầm mỗi lần nghe những nốt nhạc phát ra từ bàn tay của cậu!"

"Đừng có biến âm nhạc trở thành chất gây nghiện như vậy chứ."

"Nó là chất gây nghiện đối với mình mà! Cậu có đem theo các bản nhạc đó không vậy?"

"Dĩ nhiên rồi, sao mình quên được chứ?" Kousei lục cặp và lấy bản nhạc mà họ định dùng để tham gia cuộc thi, "Love Story" của Beethoven.

"Tên sang thật đấy," Kaori đỏ mặt trong khi dựa vào Kousei.

"Chính cậu đã chọn nó mà," Kousei đỏ mặt nhìn cô gái trên đùi mình. "Mỗi lần đều là cậu chọn, khi nào mới tới lượt mình đây?"

"Không bao giờ!" Kaori la lên đối đầu với Kousei. Cậu bị đánh một cái vào lưng và kính của cậu rớt khỏi mặt. Kaori cười trừ. Tóc cô ấy giờ xõa trước mặt như một đống lộn xộn. Cậu đưa tay ra vén một sợi tóc lên tai cô làm cô ngưng cười và tập trung vào mình.

'Woa...' Cô đã từng thấy cậu không đeo kính khi họ nhảy khỏi cầu, nhưng chưa từng được thấy gần như vậy và cô khá bất ngờ bởi trông thật đẹp trai khi không đeo kính. Con ngươi xanh thẳm trông như tinh thể, và cách cậu nhìn cô khiến tim cô không thể nào bình tĩnh được.

Cậu thả lỏng tay mình thì cảm nhận được hơi ấm từ mặt của cô ấy. Nhưng mọi suy nghĩ của cậu đều biến mất mà những gì còn lại là hơi ấm từ môi cô gái ấy.

"Kousei-." Kaori chỉ tách rời ra khi cả hai cần thêm dưỡng khí nhưng nhanh chóng ngay sau đó Kousei đè cô xuống giường và môi hai người lại dính vào nhau. Cô bất ngờ bởi sự tấn công của Kousei nhưng rồi lại thư giãn.

Sau một khoảng thời gian chìm đắm trong nụ hôn dài của nhau Kaori cuối cùng cũng quyết định dừng lại, "Chúng ta nên dừng lại trước khi bị một y tá khác hay ba mẹ mình bắt gặp lần nữa."

Cô cười nhẹ khi nhìn thấy khuôn mặt Kousei thoáng xuất hiện biểu cảm thất vọng. "Đưa mình lên sân thượng và xem các bản nhạc nào, mình muốn hít thở một chút không khí trong lành!"

Cậu cõng cô đi thẳng lên sân thượng, tình huống gần như hoàn toàn giống với lần trước. Duy chỉ lần này cô ấy đang ngày một trở nên ổn hơn, và cô đã nặng hơn so với lần trước được cậu cõng.

"Cậu nặng hơn rồi nhỉ." Kousei hạnh phúc khi cô ấy khỏe mạnh hơn trước nhưng lại câu nói ấy khiến cậu bị gõ một cái lên đầu.

"Mình đã bảo là đừng nói mình nặng rồi mà! Cậu không được nói mình mập!" Kaori đỏ mặt.

"Ây ya cậu rõ ràng biết ý mình không phải như vậy." Cậu xoa chỗ bị đánh và cười. Ngay cả khi cô bốc đồng và bạo lực, cậu nhận ra cậu bắt đầu thích phương diện này của cô ấy.

Cậu đi ra sân thượng của bệnh viện, bầu trời trong xanh và những bông tuyết dần rơi xuống đất thì cơn gió nhẹ thổi nó đi. Những bông tuyết nhỏ bay lên và lại rơi xuống, 5 cm trên giây, gần như bằng với hoa anh đào. Họ cùng ngồi trên ghế và bắt đầu đọc bản nhạc.

Kousei bắt đầu ngâm nga và chuyển động tay như thể có một cây đàn dương cầm ở đó. Kaori bắt nhịp và ngân nga tựa như đang có một cây vĩ cầm trên tay mình vậy. Những nốt nhạc ngân ra đồng thời từ mỗi người rất hay, khoảnh khắc đó làm họ nhớ về khoảng thời gian và họ cùng nhau biểu diễn trên sân khấu và tái hiện lại cảm xúc đó một cách hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro