Khởi đầu
Học viện đông đúc hơn bao giờ hết, từ cổng chào đã thấy người người nườm nượp ra ra vào vào.
Hôm nay được xem là ngày lễ quan trọng bậc nhất ở Học viện - Lễ Tốt nghiệp.
Sau màn diễu hành tráng lệ, từng tốp học viên lên sân khấu rộng lớn phía sau được trao bằng Tốt nghiệp và phong hàm cảnh sát.
Nhìn một lượt dưới khán đài có thể dễ dàng thấy Thành ngồi ngay tốp đầu, rất nhanh thôi sẽ đặt chân lên sân khấu đấy.
"Học viên Kiều Trấn Thành. Đạt thành tích xuất sắc trong học tập - Tốt nghiệp loại xuất sắc - Phong hàm Trung úy"
Giọng đọc dõng dạc vang lên theo từng nhịp chân bước của hắn. Không ngoài dự tính, hắn đã lấy được cấp bậc Trung úy, khuôn mặt không lộ chút cảm xúc, vừa hay rất hợp với phong thái của học bá khác người.
Cầm trên tay tấm bằng đỏ, rất có cảm giác thành tựu, nhìn xuống những ánh mắt ngưỡng mộ dưới kia đúng là rất thoả mãn.
Bất chợt bắt gặp Sở trưởng Quý cũng ngồi hàng ghế đầu nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng hắn, bên cạnh còn có rất nhiều quan chức cấp cao khác. Trong đó có Giang, anh ngồi ngay cạnh Sở trưởng, anh đang nhìn hắn chỉ là không hiện lên nụ cười.
Cả tháng trôi qua, đến một lần gặp nhau cũng không có, hai người thật sự đã né tránh nhau quá tốt.
Anh có thể buông bỏ, hắn cũng không bận tâm nữa. Đã đi đến tận đây, không cho phép bản thân chùn bước vì bất cứ lí do gì.
Xuân Quý hơi nghiêng đầu nói nhỏ cho người bên cạnh.
"Nhìn thằng nhóc đó tôi cứ nhớ đến cậu lúc trước, mấy người giỏi giang đều vô cảm như vậy sao"
"Thầy quá lời rồi. Từ đầu đã biết nó sẽ thuộc về mình, thì khi trở thành hiện thực chả có gì bất ngờ cả"
"Xem như các cậu giỏi"
Giang cười khẽ, ngồi nghiêm chỉnh theo dõi tiếp diễn biến trên sân khấu. Quả thực ngoài hắn ra, những người khác chả có gì nổi bật đáng để anh xem tiếp. Suy nghĩ bỗng chốc bị lơ đãng theo.
Có những thứ tưởng như chắc chắn lại trở thành điều viễn vông. Khi đó con người ta không những bất ngờ mà còn hụt hẫng, như rơi vào hố sâu không đáy.
Thành cầm bằng Tốt nghiệp đi xuống sân. Người đầu tiên hắn gặp đương nhiên là giảng viên hướng dẫn thân yêu Yến Phương dưới khán đài.
"Bây giờ thì gọi chị em thoải mái rồi, ôi đồng nghiệp mới của tôi ơi"
Cô giả vờ tiến đến ôm hắn vào lòng, xoa xoa đầu như chị em ruột thịt.
"Cảm ơn chị đã giúp đỡ, còn cái ôm này em không dám nhận"
Hắn khôn ngoan tránh né vòng tay giả tạo của cô. Ánh mắt ngó nghiêng ráo riết tìm kiếm ai đó.
"Tìm ai thế? Anh Giang hả?"
"Chị đừng nói bậy, em kiếm bạn thôi"
"À, thế anh Giang không phải bạn em à"
Một câu này nói trúng tim đen, hắn lặng người một lúc, lườm Yến Phương thoáng chốc lại bận rộn tìm kiếm.
"Giỡn thôi, ai mà chả biết hai người sớm đã..."
"Ê, Thành, ở đây"
Từ đằng xa có tiếng người chạy tới. Là một cậu thanh niên chạc tuổi hắn, gương mặt trắng sáng kèm theo chiếc kính cận màu bạc trong dưới ánh nắng thêm phần bừng sáng. Mái tóc mullet gọn gàng, dáng cao gầy trong trang phục áo thun quần tây đơn giản. Tạo cảm giác người này giống một công tử được bao bọc kĩ càng, nắng không đến đầu, việc không đến tay.
"Chàng thư sinh nào đây?" - Yến Phương hơi bất ngờ trước khuôn mặt sáng sủa đó
"Chị đừng nói thế, trông nó ẻo lả vậy thôi chứ được việc phết đấy"
Thành Trung bước đến vỗ vai hắn một cái rõ to, không quên cười tươi rói thay lời chào.
"Ái chà, nay bảnh dữ mày. Gì đây, hai sao một gạch, Trung úy cơ á" - sờ cầu vai áo - "Giỏi vậy, mới Tốt nghiệp mà bằng tao làm nghề hai năm rồi"
Hắn hất tay cậu ra khỏi vai mình, ánh mắt như phán xét một thằng nhà quê mới lên thành phố.
"Đây là chị Yến Phương, giảng viên của tao" - vỗ vai Thành Trung - "Còn đây là bạn em, Thành Trung, nó đang công tác bên Sở Cảnh sát thủ đô"
"Chào chị, em là Cảnh sát An ninh mạng thuộc Sở Cảnh sát thủ đô Hoàng Sa" - Thành Trung tự hào giới thiệu
"Ra là cảnh sát trong phòng máy, bảo sao trông cậu trắng trẻo hơn bọn tôi nhiều"
Ba người đồng thời cười vang, công tác làm quen coi như tốt đẹp.
Bọn họ đứng lại một lúc lâu, tiện thể nói sơ qua vài vấn đề về cuộc điều tra lần này.
Cuộc trò chuyện nhanh chóng có thêm người tham gia.
"Chưa gì đã bàn công việc rồi sao Trung úy Thành. Có gấp gáp quá không?"
Hắn quay lại, bắt gặp Sở trưởng Quý cùng Trưởng phòng Giang đang tiến tới.
Yến Phương nhanh chân lon ton chạy về phía sau hai người họ.
Hắn cúi đầu chào ra dáng chiến sĩ mới.
"Ờ, trước hết chúc mừng cậu đã tốt nghiệp, cũng chào mừng cậu chính thức gia nhập Sở Cảnh sát thành phố Hoàng Giang" - ông liếc mắt về phía sau - "Tiện thể tôi nói luôn, cậu sẽ công tác ở đội 1 phòng Hình Sự, về cụ thể lát nữa Trưởng phòng Giang sẽ nói sau"
Theo lời Sở trưởng, Thành đưa mắt nhìn về phía sau ông, vô tình chạm phải một ánh mắt sâu thẳm.
Trong chốc lát hắn phản ứng nhanh chóng, đưa tay về phía anh.
"Chào Trưởng phòng, xin được giúp đỡ"
Trước một câu nói đầy khách sáo, anh không buồn đáp lại, ánh mắt có chút lay động rồi lại trở về màu u tối.
Sau sự kiện ngày hôm đó, có lẽ cả Sở trưởng và Yến Phương đều biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra.
"Đi thôi, nếu đã gấp gáp đến thế thì hôm nay bắt đầu họp bàn đi"
Ông tiến đến định vỗ vai hắn như thường lệ, nhưng nghĩ gì đó lại thôi, khẽ lắc đầu rời đi. Anh cũng theo đó lướt qua người hắn.
Bàn tay lơ lửng giữa không trung từ từ siết chặt lại, hắn thở ra một hơi, buông thõng tay.
Thành Trung tiến tới nói oang oang bên tai hắn tưởng như sợ hắn không nghe thấy.
"Người tên Giang kia có phải cái anh..."
"Im đi!" - hắn trừng mắt
Cậu hốt hoảng giật lùi về sau, mấy năm không gặp, áng chừng hắn cọc cằn lên không ít. Hừ, nếu không phải vì giúp hắn sớm hoàn thành nghiệp lớn thì còn lâu cậu mới lặn lội bay từ Hoàng Sa vào đây đâu, cái tên vô ơn đáng ghét. Cậu bĩu môi, bao nhiêu suy nghĩ đều hiện hết lên mặt.
Hắn còn định đánh thằng bạn cái nữa cho bõ ghét cái mặt khinh nhờn ấy, bỗng bị huých một cái rõ đau.
"Hai người không định hòa giải à, cứ thế này mãi thì bao giờ mới..."
"Chị"
Hắn đột nhiên xuống giọng, làm cô sợ sởn gai ốc.
"Không phải lát nữa chúng ta phải họp sao? Tỉnh táo lại đi, đừng mơ nữa"
Hắn nở nụ cười nhạt nhòa rồi lững thững đi mất.
Yến Phương đứng ngẩn người ra đó, miệng lẩm nhẩm câu nói vừa rồi. Tỉnh táo? Đừng mơ? Rốt cuộc là hắn đang khuyên ai vậy.
Giang cùng với Sở trưởng Quý lên chiếc xe đã được trợ lí Duy chuẩn bị từ trước, chạy một mạch về Sở Cảnh sát. Anh im lặng không nói năng gì, cũng không để ý Xuân Quý bên cạnh đang âm thầm quan sát anh.
"Trường Giang, cậu đang oán trách tôi nhiều lắm nhỉ?"
"Tôi làm gì có?"
Anh đáp lại như cái máy, không hề xoay đầu lại nhìn.
"Không có hay không dám nói?" - ông nhướn mày, cười cười - "Cậu không muốn dự lễ, tôi bắt cậu đi. Cậu không muốn gặp cậu ta, tôi bắt cậu ta nhốt ở chỗ cậu. Thử hỏi, có ai không oán trách?"
Anh bị ép đến bức bối, cau có nhắm chặt mắt làm bộ mắt không thấy tai sẽ không nghe.
"Làm thầy trò bao nhiêu năm qua chả nhẽ tôi lại không rõ cậu đang suy tính gì sao? Cậu không phải đang thất vọng, mà là đang lo lắng." - thở dài - "Thú thật năng lực thằng nhóc đó giỏi nhưng có hạn, mà cái gan lại quá lớn. Sợ rằng tự nó sẽ đẩy mình vào chỗ nguy hiểm."
"Dẫu biết vậy, thầy vẫn cố tình để cậu ta tự tung tự tác? Tại sao?"
Cuối cùng anh cũng chịu đối mặt với sự thật, mặc dù gương mặt không được dễ chịu cho lắm.
"Vì chỉ cần nhiệm vụ sớm hoàn thành, thằng nhóc ắt sẽ an toàn. Mà người có khả năng làm điều đó, tôi chỉ tin cậu, tin vào Sở chúng ta."
Anh ngạc nhiên đến ngớ người, chốc lát lại cắn chặt răng, cúi gằm mặt xuống, không cam tâm mà gằn giọng.
"Thầy sai rồi, sao em lại giúp người đã lợi dụng mình chứ. Không - đời - nào"
Đi thêm một đoạn ngắn, bọn họ đã tới Sở Cảnh sát, nhanh chóng sắp xếp phòng họp cho các bên liên quan.
Phòng họp đã được lấp đầy ngay sau đó. Cuộc họp tưởng như vô cùng căng thẳng cũng bắt đầu. Đa số mọi người đã nắm được tình hình cơ bản, đến nay chỉ là bổ sung thêm nhân lực, những người tuy mới mà cũ.
Họ đã biết trước Thành sẽ trở lại làm việc chỉ là có hơi sớm so với dự đoán. Yến Phương đã làm việc ở đây từ lâu, nhưng công việc chính của cô là giảng viên, hiếm khi thấy cô tham gia vào điều tra như lần này. Thành Trung có thể xem là mới nhất ở đây, cậu được chuyển vào làm công tác liên lạc thông tin giữa hai bên Sở.
"Những người này sẽ bổ sung vào đội Hình sự 1 do Minh Nghĩa chỉ huy. Nhiệm vụ lần này giao hoàn toàn cho đội 1, đội 2 sẽ hỗ trợ khi cần thiết. Đảm nhận trọng trách chính là Trưởng phòng Hình sự - Trường Giang sẽ điều phối. Đương nhiên tôi cùng với Ban lãnh đạo cấp trên sẽ chỉ huy trực tiếp."
Bàn giao nhiệm vụ thêm một lúc lâu thì cuộc họp kết thúc, bọn họ không còn gì vướng mắc, từng tốp người rời đi.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn hắn nghĩ. Không những thế, bây giờ hắn mới tận mắt nhìn thấy hình ảnh những con người nơi đây thật sự bước vào cuồng quay công việc, xoay vòng vòng từ sáng đến đêm, từ ngày này qua tháng khác. Rất khác so với thời gian trước hắn ở đây, có thể thấy tính chất nghiêm trọng của nhiệm vụ lần này.
Không ngoại lệ, hắn cũng bị xoay đến chóng mặt, nhưng hắn không oán than nửa lời, mà còn hăng hái điên cuồng làm việc hơn nữa. Thầm nghĩ bản thân đã chọn đúng nền văn minh, chọn đúng mặt gửi vàng rồi. Kế hoạch thành công chỉ còn là vấn đề thời gian.
Với sự nỗ lực cả tất cả mọi người cùng với những thông tin quý giá từ USB, bọn họ nhanh chóng tìm ra rất nhiều manh mối. Những vụ án ma túy nan giải trước kia cũng dần được phơi bày, lộ ra những mánh khóe cực kỳ tinh vi của bọn tội phạm. Bọn họ gần như đã tới rất gần sự thật đen tối này.
Đến mức vị Sở trưởng già phải thốt lên hóa ra bao lâu nay Sở Cảnh sát bị dắt mũi nhiều đến vậy, tổ chức Mohan tồn tại lớn mạnh như vậy quả thực là rất giỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro