[15]. "Từ bỏ" em là điều không thể!

   Buổi chiều dạo quanh bờ biển hắn dắt anh đi ăn ti tỉ các thứ, nghịch nước biển. Khung cảnh hai người đàn ông đùa giỡn với nhau như hai đứa trẻ dưới ánh hoàng hôn khiến người xem cũng cảm thấy vui vẻ.

Hắn mặt áo sơ mi trắng tay áo xắn đến khuỷu tay, quần tây màu ghi xắn đến đầu gối, tay phải đeo một chiếc nhẫn đính đá xanh lục, tay trái đeo một chiếc đồng hồ rolex đắt đỏ làm toát lên vẻ trưởng thành quyến rũ. Anh mặc chiếc áo len cổ lọ màu đen, tay áo xắn đến khuỷu tay, quần sọt đen ngắn qua đầu gối, trên tay còn cầm một đôi giày thể thao.
Hai người, một người một tay cầm áo khoác vest và giày tây, một tay tát nước liên hồi. Một người một tay cầm giày thể thao, một tay tát nước ngược lại người kia, khung cảnh nơi này chưa bao giờ xinh đẹp và ngọt ngào đến thế.

Một nhiếp ảnh gia người nước ngoài giơ máy ảnh lên chụp lại khoảnh khắc đó, một bức ảnh thật đẹp về tình yêu. Hắn thấy vậy liền chạy đến xin lại tấm ảnh, cảm ơn nhiếp ảnh rồi cùng anh lên xe trở về, tấm ảnh này hắn ta đặc biệt cất kỹ không cho anh biết, những bức ảnh mà hắn cất đều là khoảnh khắc ngọt ngào nhất mà hắn ta từng có, là một kỷ niệm mà hắn muốn cất cho riêng mình.

Lúc về đến nhà đã tối trời, anh ra ban công ngồi ngắm biển đêm, buổi đêm ở đây êm ả yên bình thật thích. Nhắm mắt lại lăng nghe tiếng sóng rì rào, anh thả lỏng tinh thần cảm nhận từng luồng gió mát từ khơi xa mang đến. Hắn từ trong nhà bước ra cầm một chai rượu vang năm 1962 và hai ly thủy tinh đến, cầm theo cả một chiếc chăn mỏng phủ lên người anh.

Anh biết uống rượu, chỉ là uống nhiều sẽ say, mà say là sẽ nói không ngớt, anh chỉ lặng im nhìn hắn mở nắp rót rượu cho mình. Rót cho hắn toàn là hơn nửa ly, còn rót cho anh chỉ từng ít từng ít. Hai người cứ lặng im ngồi uống rượu ngắm cảnh đêm, chẳng ai nói lời nào.

Anh chỉ vài ngụm mà đã gần hết chai, nhìn qua hắn thì đã ngà ngà say. Nhìn thật kỹ người trước mặt, anh không biết cảm giác này là gì, lâng lâng mà ngọt ngào khó tả, chắc là anh say rồi.

Hắn đã say mèm, hắn nằm dài trên ghế lông nhìn trời đêm mà cười khổ, giọng nói không nhanh không chậm mang theo hương vị đau khổ của tình yêu, mùi chua của ghen tuông bày tỏ với anh:

"Bảo bối, anh phải làm sao đây? Anh phải làm sao với em đây? Phải làm sao với thứ tình cảm này đây?"

Giọng nói chán nản cùng tiếng cười của hắn khiến lòng anh chợt nhói lên, chính anh cũng không biết phải làm sao với hắn. Anh không trả lời, chỉ im lặng nghe hắn tiếp tục nói:

"Bảo bối à...không...Thượng Phong à...em nói anh ép buộc em là sai, đúng vậy! Anh...anh sai rồi,anh xin lỗi. Nhưng mà liệu anh xin lỗi rồi em có thể từ bỏ cô ấy mà quay lại nhìn anh không? Anh không biết nữa..!"

Nhắc đến Lien, hắn đã mê man nhưng vẫn luyện thuyên với anh, mấy câu này chính là làm sáng tỏ phần nào tình cảm trong lòng anh.

"Cô ấy đến với em là điều tự nhiên, anh biết, chỉ...chỉ có anh là người dùng cô ấy để ép em....nhưng mà Thượng Phong, em không biết, khi biết em yêu cô ấy, anh đã nổi điên lên, rốt cuộc tự vùng vẫy một ngày anh vẫn không thể làm gì cô ấy. Anh không dám, vì tới cuối cùng...anh vẫn là sợ làm tổn thương em. Bây giờ đến ôm em...anh cũng đã chẳng dám nữa rồi..."

Tim anh lúc này "thịch" một tiếng, đúng vậy, người như anh ấy muốn làm gì chẳng ai ngăn nổi, nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện của Lien, anh ấy hẳn là đau lòng lắm. Chợt nghĩ mình giống như kẻ bắt cá hai tay, anh tự trách không thôi, mớ quan hệ ngổn ngang này đến lúc anh phải làm rõ rồi.

Nhìn người đối diện say mèm, đôi mắt đã mơ màng nhưng mi tâm vẫn còn nhíu chặt, anh thở dài một hơi rầu rĩ. Đối với Lien là một thứ tình cảm trong sáng thuần khiết, khi nhìn thấy Lien lòng anh cảm thấy ngọt ngào, nhẹ nhàng. Cô ấy là tình đầu của anh, là một góc cất giữ thanh xuân đẹp đẽ trong tim anh.

Còn với hắn, anh lại không thể lý giải, chính anh cũng không hiểu cảm giác mình dành cho hắn ta là gì. Có vui vẻ, có tức giận, có lo lắng, có nhớ nhung, còn có...một chút thích.

Dìu hắn về giường ngủ, chiếc giường kingsize rộng rãi được trang trí theo phong cách hoàng gia châu Âu. Hắn cứ vậy mà để anh tuỳ ý bố trí, anh thay ra cho hắn bộ pijama màu đen rộng rãi thoải mái, sau khi xong anh quay người vào phòng tắm, tắm lại lần nữa rồi đi ngủ.

Hắn mơ màng chạm vào lưng người kế bên, đầu óc tỉnh táo đôi chút nhìn ra là anh đã ngủ say. Nhìn sang đồng hồ treo tường chỉ mới hai giờ sáng.

Vẫn còn men say chập chờn, hắn xoay người anh lại nhẹ nhàng mân mê khuôn mặt của em, sát gần lại khẽ hôn vào đôi môi mềm mại. Anh ngủ không sâu giấc, cảm thấy hơi rượu tỏa ra sát mặt mình, mùi rượu thoảng nhẹ có cả hương bạc hà phả ra trên cánh mũi, anh lim dim mở mắt.

Giật mình tỉnh ngủ, gắn đang môi chạm môi với mình! Anh hốt hoảng không biết phải làm sao, cơ thể căng cứng đơ ra như khúc gỗ, những tưởng hắn chỉ hôn phớt qua nên đành nằm yên. Ai ngờ càng lúc hắn càng hôn sâu hơn, thấy môi hắn phủ lên môi mình, cảm giác môi hắn khẽ mút nhẹ lấy môi mình, anh cảm thấy toàn thân như có luồng điện xẹt qua, cả người rụng rời vô lực.

Đầu óc anh như muốn nổ tung, vội hoàn hồn đẩy hắn ra, nhưng giờ phút này men rượu và dục vọng chiếm lấy lý trí của hắn, bất chấp anh vùng vẫy cứ nắm chặt khuỷu tay anh mà kéo hai thân thể sát vào nhau.

Hắn bây giờ chính là đàn ông cấm dục lâu năm, nhờ men rượu thúc đẩy cộng thêm người hắn yêu nằm sát bên cạnh, dục vọng trào dâng lên đến khó chịu. Anh không ngờ sức lực hắn lớn đến vậy, thường ngày đều là hắn nhường anh để anh tuỳ yếu đánh đấm. Biết hắn vẫn đang say, hai chân lại bị chân hắn kẹp cứng, anh đành bất lực gọi tên hắn liên tục mong hắn tỉnh táo:

"Louis! Này! Tỉnh lại ngay! Anh đang làm gì vậy hả?!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro