Chương 7: Liệu có phải lần đầu tiên?

Trong phòng lúc này tràn ngập sự hồi hộp vì tất cả mọi người đều đang chờ xem bạn Hải Đăng sẽ chọn ai để gửi gắm nụ hôn đầu. Sau hai phút suy nghĩ, Đăng đã có động thái đầu tiên, không một lời, cậu thò tay vào trong túi quần rút ra tờ năm nghìn lẻ chuẩn bị thả vào hũ để đầu hàng trước thử thách này.

Nhìn thấy Đăng quyết định giơ cờ trắng, ba người Minh, An, Bình thở phào nhẹ nhõm trong lòng bởi cả ba đều biết nếu cậu chọn ai trong bọn họ thì từ mai người đấy đi bằng nạng mất. Chắc chắn đại ca Minh Triết sẽ không cho ai sống yên ổn sau khi cướp đi nụ hôn đầu của người bạn "máu mủ ruột rà" đâu.

Nhưng mà có vẻ trong phòng có một người vẫn không vui tí nào, mặt tối dần xuống khi nhìn thấy tờ giấy xanh xanh chuẩn bị được nhét vào.

Tờ năm nghìn được đưa đến miệng hũ, sắp được thả ra thì bỗng sựng lại và ba người kia cũng đơ theo. Trước mắt họ chuyện gì đang xảy ra thế?

Không kịp để Hải Đăng thả tiền vào, anh giai Minh Triết của ba người đã nhồm người lên trước mặt bạn Đăng, che mất tầm nhìn của ba người kia, cúi đầu xuống, dùng môi mình chạm nhẹ vào bờ môi đỏ hồng của Hải Đăng.

Bé Đăng bị tấn công bất ngờ mở to hai mắt nhìn người trước mặt che đi chiếc hũ tiền và cảm giác thật khó tả. Lần đầu bị người khác hôn bất ngờ, trái tim nhỏ của Hải Đăng như ngừng đập trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả người sững lại, mọi âm thanh xung quanh như mờ đi, chỉ còn cảm giác môi chạm môi – vừa ấm áp, vừa lạ lẫm. Không biết nên phản ứng thế nào, là ngượng ngùng, bối rối hay có chút rung động nhẹ nhàng. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, để lại một dư vị kỳ lạ – một chút ngỡ ngàng, một chút hoang mang, nhưng cũng không thể phủ nhận có gì đó thật khó quên.

Sau nụ hôn bất ngờ ấy, cả hai im lặng trong vài giây, như thể thế giới xung quanh tạm thời ngừng chuyển động. Người bị hôn vẫn còn ngơ ngác, đôi mắt mở to nhìn đối phương, má thoáng đỏ ửng, tim đập loạn nhịp. Người chủ động thì khẽ cúi đầu, có chút lúng túng nhưng cũng không giấu được ánh mắt mong chờ phản ứng từ người kia. Không khí trở nên dày đặc, căng đầy cảm xúc chưa gọi tên được – vừa ngại ngùng, vừa hồi hộp, lại pha chút ngọt ngào run rẩy. Không ai nói gì ngay, chỉ có ánh mắt trao nhau, như muốn nói thay những điều còn chưa kịp hiểu.

Bỗng Triết cất giọng nói hơi khàn khàn phá vỡ bầu không khí tràn đầy sự mập mờ mà mình vừa tạo ra: "Rút lại đi, mình vừa thực hiện xong thử thách rồi đấy."

Tiếng Triết vang lên như dòng điện giật mạnh vào trái tim đang lơ lửng của Đăng kéo cậu về thực tại. "Mình vừa làm gì thế?" Trong đầu Đăng hiện lên nhiều thắc mắc. Không thể ngờ cách đây một phút, nụ hôn đầu đời của cậu bé mười lăm tuổi đã bị người bạn thân nhất lấy đi không chút do dự.

Cuối cùng, tờ tiền trở lại nơi ban đầu nhưng tâm trạng của mọi người thì không. Không một ai, kể cả Đăng, nghĩ Minh Triết lại làm thế, dù sao cũng chỉ là trò chơi, mất có năm nghìn chứ cũng có nhiều gì đâu. Đăng biết Minh Triết tính có hơn thua từ nhỏ, chưa bao giờ chịu đầu hàng trước một ai, trừ Hải Đăng. Nếu Thủ khoa năm nay không phải là cậu chắc giờ sẽ không ai thấy một Minh Triết còn dành cả buổi tối để ngồi chơi với các bạn.

Trong sự bất ngờ của bốn người xung quanh chỉ có duy nhất Minh Triết cực bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Thật ra chỉ có duy nhất mình hắn biết lần chạm môi này chẳng phải là lần đầu của bạn nhỏ.

Năm ba tuổi, có lần sang nhà hàng xóm chơi, hắn đã làm điều đó rồi. Hôm ấy, như mọi ngày, cậu bé Triết vẫn chạy sang bên cạnh chơi với bạn nhỏ Hải Đăng. Đến tận mười giờ tối, khi xóm làng đã tắt đèn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tiếng gọi con của một người phụ nữ trẻ mới vang lên: "Triết ơi, chơi thế thôi. Chào bạn rồi về nhà đi ngủ đi con.". Nghe thấy tiếng mẹ, hai bạn nhỏ đang chơi rất vui chẳng muốn xa nhau nhưng cũng biết đã đến lúc phải về rồi.

Hai đứa trẻ đứng bên cổng, nơi con đường chia làm hai hướng về hai ngôi nhà. Một bé tay vẫn cầm món đồ chơi chưa kịp trả, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, chân đá nhẹ viên sỏi như cố kéo dài thời gian. Bé còn lại bấu chặt tay vào vạt áo, ánh mắt buồn buồn, lâu lâu lại lén nhìn bạn mình rồi quay đi thật nhanh.

"Mai Triết ra chơi nữa nhé?" – câu nói vang lên nhỏ xíu nhưng đầy hy vọng.

Cả hai cứ đứng đó, chẳng ai muốn bước trước, như thể chỉ cần chậm lại một chút thì ngày hôm ấy sẽ chưa phải kết thúc. Trong khoảnh khắc ngập ngừng ấy, có cả tình bạn trẻ con vừa hồn nhiên, vừa tha thiết đến lạ thường.

Trong sự luyến tiếc cuộc chơi của hai bạn trẻ, một bạn lặng lẽ bước lên, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi chúm chím của bạn mình một cái thơm đầy nâng niu và dịu dàng, trân trọng giống như một báu vật mà cả đời phải giữ lấy.

"Ừ. Về đi, muộn rồi. Trẻ con không được ngủ muộn quá mười giờ đâu. Đêm nhớ đắp chăn đấy" Một câu trả lời cứ như ông cụ non vừa quan tâm mà vừa thắm thiết, trong sáng tình bạn bè.

Có lẽ lúc ấy quá nhỏ để Đăng có thể nhớ nhưng Triết thì chưa bao giờ quên. Trong suốt quãng thời gian bên cạnh Đăng, hắn luôn muốn mình phải nhớ, nhớ hết những gì về người bạn nhỏ của mình.

***Behind the scenes***

An, Bình, Minh: Há hốc mồm-ing

Triết: Sao? Cũng may là tao không bốc vào Truth hỏi "Nụ hôn đầu của bạn là vào khi nào?" đấy. Nếu không chắc chúng mày không chịu nổi mất.

Đăng: Mình làm từ lúc ba tuổi thật à? Không ngờ đấy?

Triết (véo má em): Hic, hoá ra chỉ mình tôi tương tư.

Ba bóng ma: Chúng em xin lạy đại ca Minh Triết. Mong sư phụ chỉ giáo.

Khoai: hơ hơ hơ, tôi bắt được hai người đã có những hành vi chưa đủ tuổi nhá.

---

Tâm sự thầm kín của khoai: tui viết con tui nó mất nụ hôn đầu từ ngày ba tuổi, còn tui thì chưa có mối tình đầu. Trai không yêu mà gái cũng không có nốt 11

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro