Chương 35: Ngủ phòng em được không?
Chương 35:
Hạ Trí quên cả cử động, ngây ngẩn đứng tại chỗ.
Chu Thời Bùi cũng không di chuyển, dường như đang chờ Hạ Trí bước tới.
Mãi lâu sau, khi lấy lại được ý thức, đôi chân cậu mới vô thức tiến về phía hắn. Chỉ vài bước ngắn ngủi, vậy mà lại có cảm giác như đã đi thật lâu, thật lâu.
Khi đứng trước mặt Chu Thời Bùi, vừa chạm phải ánh mắt hắn, hàng mi Hạ Trí khẽ run lên.
Chu Thời Bùi nhìn cậu, ánh mắt như dịu dàng, tựa như có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng, hắn khẽ thở dài, giọng nói có phần mỏi mệt: "Em có thể đưa tôi về chỗ ở của em nghỉ một lát không? Thành phố nhỏ này em chọn hẻo lánh quá, tôi ngồi máy bay cả đêm, lái xe thêm hai, ba tiếng nữa, chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc."
Lúc này, Hạ Trí mới nhận ra quầng thâm dưới mắt hắn, áo sơ mi cũng có chút nhăn nhúm. Đôi mắt sâu thẳm ấy đầy vẻ mệt mỏi. Cậu chưa từng thấy Chu Thời Bùi như vậy.
Trong mắt Hạ Trí, Chu Thời Bùi luôn rất giỏi giang, làm gì cũng thong dong điềm tĩnh, trên gương mặt lúc nào cũng là vẻ thản nhiên và ấm áp. Dáng vẻ ung dung xoay chuyển tình thế nhẹ nhàng ấy, cậu chỉ từng thấy trên người hắn mà thôi.
Nhưng chính một người như thế-luôn điềm tĩnh, không bộc lộ cảm xúc-giờ đây lại để lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Hạ Trí không biết Chu Thời Bùi đến từ đâu, cũng không rõ vì sao hắn phải ngồi máy bay suốt cả đêm. Nhưng cậu không hỏi gì, chỉ vô thức gật đầu.
Lúc này, Cố Dị cũng đứng dậy, đi về phía họ. Hạ Trí không để ý, nhưng Chu Thời Bùi luôn quan sát. Hắn dời ánh mắt từ Hạ Trí sang Cố Dị, tầm nhìn hạ xuống một chút liền thấy trên cổ tay hai người có sợi dây tay gần như giống hệt nhau.
Chu Thời Bùi thu hồi ánh mắt, không nói gì, chỉ vươn tay chào hỏi: "Xin chào, tôi là Chu Thời Bùi."
Cố Dị có lẽ không ngờ đối phương lại chủ động bắt chuyện. Nghe thấy cái tên này, anh ta có chút bất ngờ nhưng cũng cảm thấy hợp lý-thì ra đây chính là Chu Thời Bùi.
"Chào anh, tôi là Cố Dị, hàng xóm của Hạ Trí."
Cố Dị bắt tay Chu Thời Bùi, theo bản năng quan sát hắn. Đối phương ung dung tiếp nhận ánh nhìn của anh ta, như thể đã quá quen với việc bị người khác chú ý. Chỉ cần đứng yên ở đó thôi cũng đã toát lên một khí thế khó mà phớt lờ.
Nhưng dù vậy, Chu Thời Bùi không hề có vẻ cố ý đè ép người khác.
Buông tay ra, hắn quay sang nhìn Hạ Trí.
Sự xuất hiện đột ngột của Chu Thời Bùi khiến Hạ Trí chấn động quá lớn, đến mức quên luôn cả việc bên cạnh còn có Cố Dị. Lúc này, cậu mới nhớ đến sự hiện diện của anh ta, quay sang nhìn, nhất thời không biết nên nói gì.
Cố Dị rất chu đáo, mỉm cười nói với cậu: "Có bạn đến thì về trước đi."
Ở bên Cố Dị luôn thoải mái và dễ chịu. Dù lúc nãy còn trêu đùa cậu, nhưng lúc này anh ta lại không để cậu rơi vào tình huống khó xử.
Hạ Trí gật đầu, thu lại ánh mắt.
Cậu lên xe của Chu Thời Bùi. Hắn mở cửa ghế phụ cho cậu, đợi Hạ Trí ngồi vào trong, tự giác thắt dây an toàn xong, hắn mới vòng qua ghế lái.
Cậu không biết tại sao Chu Thời Bùi tìm đến thành phố C, cũng không rõ hắn đến tìm mình vì chuyện gì. Nhưng ánh mắt cậu vô thức dừng trên khuôn mặt hắn, chạm mắt vài lần rồi vội vàng né tránh, sau đó vẫn cứ nhìn sang.
Ánh mắt Hạ Trí quá rõ ràng, gần như dán chặt lên người hắn.
Chu Thời Bùi biết rõ, nếu mình quay sang, Hạ Trí nhất định sẽ hoảng loạn tránh đi. Vì vậy, hắn chỉ chăm chú lái xe, nhìn về phía trước, thản nhiên nói: "Bây giờ em ở đâu? Điện thoại của tôi ở phía trước, em mở bản đồ dẫn đường đi."
Lời nói của Chu Thời Bùi kéo Hạ Trí về thực tại. Cậu hơi nghiêng người tới, cầm lấy điện thoại, mở bản đồ, nhập địa chỉ. Khi bản đồ bắt đầu chỉ đường, cậu mới đặt lại chỗ cũ.
Chu Thời Bùi nhìn biểu tượng hiển thị trên màn hình, thực ra hắn đã nắm rõ tình hình của Hạ Trí ở đây từ lâu, nhưng vẫn muốn nghe chính cậu nói ra.
Trên xe, Hạ Trí không dám quấy rầy hắn. Nhìn vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt Chu Thời Bùi, cậu nhớ đến ngày hôm đó-ngày cha mẹ cậu đưa cậu đến bệnh viện, chính vì quá mệt mà họ đã gặp tai nạn.
Không khí trong xe yên lặng hiếm hoi. Cũng may đây chỉ là một thị trấn nhỏ, không tắc đường, chưa đầy mười phút sau, họ đã đến chỗ ở của Hạ Trí.
Vì thường xuyên đi cùng Cố Dị nên nhiều người trong khu đều nhận ra Hạ Trí. Tuy không trò chuyện nhiều nhưng ai cũng rất thân thiện và nhiệt tình với cậu.
Vừa xuống xe, có người nhìn thấy Hạ Trí liền mỉm cười chào hỏi: "Hạ Trí, về rồi à?"
Nghe thấy giọng nói, cậu nhìn sang, khẽ gật đầu. Người kia lại đưa mắt nhìn chiếc xe. Ban đầu, anh ta tưởng người trong xe là Cố Dị, nhưng nhìn kỹ thì đây không phải xe của Cố Dị. Đến khi thấy người đàn ông ngồi ghế lái bước ra, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.
"Đây là bạn cậu à? Hiếm khi thấy cậu không đi cùng thầy Cố."
Hạ Trí gật đầu. Đối phương không hiểu ngôn ngữ ký hiệu nên hai người không thể trao đổi nhiều hơn.
Người hàng xóm nhiệt tình chỉ cười với Chu Thời Bùi một cái rồi rời đi.
Chu Thời Bùi nhìn Hạ Trí, nói: "Vào thôi."
Hạ Trí dẫn Chu Thời Bùi lên lầu. Trong thang máy, cả hai không ai lên tiếng.
Mới chỉ vài tháng trôi qua, nhưng xung quanh Hạ Trí đã có thêm nhiều người tốt, mối quan hệ với hàng xóm cũng hòa hợp hơn trước.
Chu Thời Bùi đứng phía sau cậu, ánh mắt dừng lại trên người cậu. Khi thế giới của Hạ Trí bắt đầu có thêm nhiều người khác, đó mới thực sự là sự khởi đầu của cậu.
Đến lúc đó, hắn sẽ không còn là người duy nhất nữa, cũng sẽ không còn đặc biệt như trước.
Vào nhà, Hạ Trí đi thẳng đến phòng tắm bật nước nóng.
Chu Thời Bùi ngồi xuống ghế sofa, đảo mắt quan sát căn phòng. Không gian trống trải, lạnh lẽo, thậm chí không có chút dấu vết của hơi thở cuộc sống.
Hạ Trí từ phòng tắm đi ra, đứng trước mặt Chu Thời Bùi, giơ tay làm động tác ký hiệu: [Em đã bật nước nóng rồi, chờ một lát là được.]
"Ừm." Chu Thời Bùi gật đầu, nhìn cậu: "Lại đây một chút."
Hạ Trí không ngờ hắn sẽ nói vậy. Cậu đứng yên, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bước lên vài bước.
Chu Thời Bùi đưa tay, nắm lấy cổ tay cậu.
Hạ Trí rõ ràng không kịp phản ứng, thậm chí theo phản xạ rụt lại một chút, nhưng lực không mạnh, liền bị Chu Thời Bùi kéo qua.
Hắn kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình.
Cơ thể Hạ Trí cứng lại, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Chu Thời Bùi cúi mắt nhìn xuống cổ tay cậu-chiếc vòng tay đỏ rực, rất đẹp, cũng rất nổi bật. Ngón tay cái hắn nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây, ánh mắt rũ xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Cảm giác ngứa ran từ cổ tay khiến Hạ Trí giật mình. Lòng bàn tay Chu Thời Bùi rất ấm, nhiệt độ truyền đến da thịt cậu nóng bỏng đến mức khó chịu.
Cậu khẽ giãy ra, nhưng không nỡ dùng quá nhiều sức. Một cảm giác mâu thuẫn đến khó hiểu, vừa muốn rút tay về, vừa không mong Chu Thời Bùi thật sự buông ra.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Chu Thời Bùi cũng lên tiếng: "Có thể tháo nó xuống không?"
Hắn ngước mắt, đối diện với ánh nhìn của Hạ Trí.
Hạ Trí ngẩn ra, nhất thời không hiểu được ý hắn.
Mới chỉ vài tháng mà cậu đã không theo kịp suy nghĩ của Chu Thời Bùi nữa. Hắn dường như đã thay đổi, nhưng Hạ Trí không nói rõ được là thay đổi ở đâu.
Nhưng khi nhận ra ánh mắt Chu Thời Bùi vẫn đang chờ đợi câu trả lời, cậu khẽ gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời của Hạ Trí, Chu Thời Bùi nhẹ nhàng tháo sợi dây đỏ trên cổ tay cậu xuống, đưa cho cậu.
Hạ Trí do dự đưa tay nhận lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay. Cậu không hiểu ý của đối phương, thậm chí đến bây giờ vẫn không biết vì sao Chu Thời Bùi lại đến thành phố C.
Là vì cậu sao? Ý nghĩ này len lỏi trong đầu, cậu không cách nào kìm lại được.
Không còn sắc đỏ trên cổ tay, ánh mắt Chu Thời Bùi nhìn làn da trắng nõn kia chợt cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Thực ra, Hạ Trí đeo sợi dây trông cũng rất hợp, nhưng nói cho cùng, hắn chỉ không muốn cậu mang thứ gì đó giống hệt với người khác.
Kiểu tâm lý mang chút chiếm hữu này khiến chính hắn cũng thấy buồn cười. Nhưng sự thật là vậy-đến tận lúc này hắn mới nhận ra, đối với Hạ Trí, hắn có lòng chiếm hữu.
Chu Thời Bùi không nói gì thêm, nhưng cơ thể Hạ Trí vẫn luôn căng cứng. Mãi sau, cậu mới muốn rút tay lại, vì cậu cần dùng tay để nói chuyện với hắn.
Chu Thời Bùi cảm nhận được cử động ấy, ngước mắt nhìn cậu. Ánh mắt hắn vẫn dịu dàng như trước, nhưng dường như có chút gì đó khác biệt.
Ánh nhìn ấy khiến nhịp tim Hạ Trí bỗng khựng lại một nhịp, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run lên.
"Chúng ta có một số chuyện cần nói rõ với nhau." Giọng Chu Thời Bùi rất nhẹ, mang theo chút mỏi mệt. "Nhưng bây giờ tôi thực sự rất mệt, có thể để tôi ngủ một lát rồi nói chuyện không?"
Thực tế, mấy ngày qua ở nước ngoài hắn đã liên tục làm việc không ngừng nghỉ. Để có thể đến đây sớm nhất, hắn cố gắng xử lý mọi thứ thật nhanh, gần như không ngủ suốt hai đêm. Xong việc, hắn lập tức đặt vé bay thẳng đến thành phố C, thậm chí không ghé qua thành phố A.
Dù có tranh thủ ngủ trên máy bay, nhưng giấc ngủ đó cũng chẳng thể nào sâu. Chu Thời Bùi vốn rất kén chọn môi trường khi ngủ, cho dù có kiệt sức đến đâu cũng không ngoại lệ.
Nghe hắn nói vậy, Hạ Trí khựng lại.
Trời mùa hè, nước sôi nhanh, chỉ cần hơi nóng lên là đã có thể dùng. Hạ Trí ra hiệu để Chu Thời Bùi buông tay, vào phòng tìm quần áo sạch cho hắn thay.
Khi cầm quần áo ra, cậu định nhắc hắn đi tắm, nhưng phát hiện người kia đã dựa vào sofa ngủ mất.
Hạ Trí nhẹ nhàng bước tới, đặt quần áo lên ghế, sau đó quay về phòng lấy một chiếc chăn mỏng. Cậu cúi người, định đắp chăn cho Chu Thời Bùi.
Nhưng ngay khoảnh khắc tấm chăn vừa phủ xuống, người trên sofa liền mở mắt ra.
Động tác của Hạ Trí cứng lại ngay lập tức.
Hai người vốn rất gần. Khi Chu Thời Bùi nhìn thấy Hạ Trí, ánh mắt cảnh giác ban đầu dần dịu đi, trong ánh mắt còn lộ ra chút tơ máu do mệt mỏi. Cảm giác buồn ngủ cũng dần phai nhạt.
Hắn lấy chăn ra, Hạ Trí liền buông tay đứng sang một bên. Chu Thời Bùi ngồi dậy, đánh mắt một cái liền nhận thấy Hạ Trí đã chuẩn bị sẵn quần áo cho hắn.
[ Có thể tắm rồi.]
Hạ Trí dùng ngôn ngữ nói với Chu Thời Bùi.
Chu Thời Bùi gật đầu, lấy quần áo và chuẩn bị vào phòng tắm.
Hạ Trí ngồi lại phòng khách chờ, dù trong nhà có phòng cho khách, nhưng không có sẵn đệm hay chăn. Chu Thời Bùi chỉ còn cách ngủ trong phòng ngủ của Hạ Trí. Cậu không biết đối phương có thể sẽ không thoải mái với việc này.
Dù trước kia hai người từng ngủ chung một phòng, nhưng sau khi Chu Thời Bùi hiểu rõ tâm tư của Hạ Trí, hắn đã yêu cầu Hạ Trí dọn ra phòng riêng, không để Hạ Trí ngủ lại phòng chính nữa.
Sau khi Chu Thời Bùi tắm xong, Hạ Trí vô thức đứng dậy, nhìn về phía Chu Thời Bùi, do dự một chút. Cuối cùng, cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi hắn: [Có thể ngủ trong phòng em không?]
Chu Thời Bùi nhìn vào khuôn mặt Hạ Trí, khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng, nhẹ gật đầu: "Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro