CHƯƠNG 7: THANH TÂM-VÔ ƯU
Đêm đã khuya, bâu trời giữa biển đặt biệt thoáng đảng, mấy gợn mấy đám tô điểm thêm cho bầu trời đêm tràng ngập sao sáng, mặt trăng rằm tròn trịa trong sáng hằng đêm vẫn luôn lẳng lặng treo mình giữa trời tỏa sáng trong đêm thanh tỉnh.
Trường Lưu sơn bốn bề là nước, ban ngày luôn trong tình trạng mát mẻ, đêm đến lại càng thêm lạnh lẻo, công thêm không gian u tỉnh, đối với người đột nhiên nhớ về chuyện cũ càng cảm thấy u tích, lãnh tâm.
Tinh Thiên đã trằng trọc trên giường đến nữa đêm vẫn không thể chìm vào giấc ngủ nên muốn đi dạo một chút, đi xuyên qua rừng trúc thanh tỉnh xào xác tiếng lá rơi, Tinh Thiên dừng lại tại một hồ nước. Hồ nước rộng lớn phẳng lặng tựa như một tấm gương không lồ, phản chiếu hoàng mỹ vẻ đẹp mỹ miều của bầu trời đêm nay.
Dừng bên bờ hồ một lát Tinh Thiên lại tiếp tục bước đi, đôi chân nhẹ nhàn, cẩn thận bước lên mặt hồ tiến từng bước, mỗi bước đi để lại những gợn sóng nhỏ không phá hủy đi sự phẳn lặng cửa mặt hồ, đến khi bước tới giữa hồ Tinh Thiên mới dừng lại, cả người vững vàng đứng thẳng trên mặt nước ngước mặt nhìn trời cao, mái tóc và tà áo khẽ lay động theo từng cơn gió nhẹ mang hơi thở mặng mồng của biển khởi.
Tinh Thiên đứng ngây người một lúc, tay phải đưa ra phía trước người, một cây sáo ngọc toàn thâm màu tím xuất hiên trong tay cô. Tinh Thiên trở tay nắm lấy cây sáo đưa lên sát miệng.
Tiếng sáo trong treo từ nơi đâu vang vong khắp không gian yên tỉnh của Trường Lưu sơn. Tiếng sáo reo rắc, nhịp nhàn lưu loát mà chậm rãi mang theo một nỗi trầm lặng, da diết đến nao lòng. Tiếng sao như đâm xuyên thẳng vào lòng người nghe mang nỗi buồn phiền vu vơ của người thổi, chỉ tiếc hiện tại có mấy người có thể tỉnh mà lắng nghe.
Tiếng sao đi xa mang theo tâm trí Tinh Thiên về chốn xưa cũ, nơi đã trải hơn ba trăm năm.
Núi Tuyết Mai, ba trăm năm trước.
Ngọn núi quanh năm luôn ở trong tình trạng giao hòa giữa đông và xuân kia là nơi mà một vị luyện khí sư đại tài ở ẩn. Cả đời ông tạo ra không biết bao nhiêu linh khí các cấp bật, mỗi cái đều vang danh thiên hạ, thanh Đoạn Niệm của Bạch Tôn Thượng từng dùng sau tặng lại cho Hoa Thiên Cốt cũng chính là từ tay ông luyện ra.
Một người tài năng như vậy vì sao lại quyết đinh thoái ẩn, thiên hạ không ai biết, chỉ đành luyền tiếc cho một bật thầy.
Sau khi quy ẩn ông không đồng ý luyện linh khí cho một người nào nữa. Lời buông xuống khiến bao nhiêu người tiếc nuối vì sao không sớm một chút đến tìm người.
Nhưng lời ấy chỉ tồn tại một trăm năm mà thôi, vì một trăm năm sau ông đã luyện ra một món pháp khí cho một người. Một thanh niên trẻ tuổi.
Chàng thanh niên ấy vượt qua muốn ngàn sông núi, không tiếc bất cứ giá nào tìm đến ông, tìm đúng năm năm mới có thể lên đến ngọn Tuyết Mai. Lơi cầu xin vừa thốt đã bị ngài lạnh nhạt từ chối, ông ấy nói: "lời đã đối với thiên đạo nói thì không thể làm trái" vốn cho rằng một câu này có thể đuổi được người đi nhưng không ngờ đến chàng thanh niên lại trả lại câu nói đó cho ông.
Không thể lên núi, chàng thanh niên liền quỳ dưới chân núi, tư thế vững vàng không hề thay đổi trong suốt hai năm liên tục.
Tối hôm đó, tuyết ngừng rời, ông đứng trong sân nhà ngước nhìn bầu trời, bâu trời đêm đó cũng đẹp như đêm nay vậy.
Năm năm lại thêm hai năm, kiên trì bảy năm liền không một giây phút nản lòng, trái tim dù có sắt đá mấy cũng không nhịn được mà động lòng, ông thật tò mò muốn biết rốt cuộc là thứ gì mà khiến cho chàng thanh niên ấy cố chấp tới như vậy.
Một cây thất huyền cổ cầm, đó là thứ chàng thanh niên muốn cầu xin ông luyện .
Một đời rèn đút của ông không vì một trăm năm không làm mà gặp trúc trắc, không biết vì lý do gì đối với cổ cầm này ông lại đặc rất nhiều tâm huyết vào nó. Không phải mấy món trước kia ông không tâm huyết nhưng lần này ông muốn nó là món đại diện cho danh tiếng của ông, ông muốn đời sau khi nhắc tới ông người ta sẽ nhớ đến nó và khi nghe đến tên nó người ta lại nhớ đến đại danh của ông.
Cổ cầm luyện từ Sương Mai thạch nguyên khối có độ tinh khiết gần như tuyệt đối. Nghe tên khối thạch có cảm tưởng rất yếu đuối nhưng đây là một loại ngọc thạch hiếm nhất trên thế giới này, cả đời ông cũng chỉ có một khối đó, độ cứng rắng không cao nhưng lại có phần mền dẻo tuyệt đối không dễ gãy vỡ. Dây đan được làm từ tơ Cổ đạo chu, sơi tơ manh mà dai, khi gãy tạo ra âm thanh trong trẻo xinh đẹp như tia nắng đầu xuân.
Ông mất hơn ba năm để luyện thành cổ cầm và cây đàn có tên Vô Ưu. Đó là tên mà chàng thiếu niên đã đặt khi ôm lấy cây đàn vừa khóc vừa cảm tạ.
Chàng thiếu niên ôm cầm rời đi để lại một khối ngọc thạch màu tím trong vắt làm tiền công. Ông biết tên khối ngọc này, Thanh Vân, mang theo ngươi lâu ngày sẽ có thể thanh tỉnh tinh thần, độ quý hiến của nó so với Sương Mai thạch của ông có phần nhỉnh hơn một chút. Cầm Thanh Vân thạch trong tay lòng ông đột nhiên cảm thấy xúc động không thôi, ánh mắt nhìn theo hướng chàng thiếu nên rời đi tự hỏi, cậu ta có phải đã biết điều gì.
Sau đó ông quyết định luyện khối Thanh Vân thành một cây sáo đặt tên Thanh Tâm hằng ngày hằng ngày đều mang bên mình. Nương theo tác dụng của Thanh Vân thạch, Thanh Tâm cũng có tác dụng thanh tỉnh tinh thần nhưng nhiều hơn chính là tác động lên tinh thân, còn tác động thế nào còn phải cách người sử dụng.
Nhiều năm sau, người xưa này đã đến tuổi gọi là thúc đột nhiên một lần nữa xuất hiện trên đỉnh Tuyết Mai với tình trạng thương tích đầy mình, trên ngực trái gần sát trái tim là một vết thương trí mạng, ngươi đó từng bước khó nhọc gắng gượng lôi kéo sinh mạng đang dâng trôi đi của mình bước từng bước, đến khi giao lại đàn Vô Ưu hoàn mỹ vô khuyết lại cho ông mới buông tay từ giả cỏi đời.
Ông nhìn phần mộ đơn sơ mình tạo cho chàng thanh niên năm đó lại nhìn Vô Ưu đang nằm yên bên cạnh Thanh Tâm trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần rồi quyết định chuyển đến nơi linh khí dồi dào nhất trong Tuyết Mai sinh sống. Hằng ngày lau chùi Vô Ưu và Thanh Tâm, đôi khi lại lấy chúng ra tiêu khiển. Cho đến hai trăm năm sau, khi ông đã quá già, khi mái tóc đã bạc trắng, khi lưng đã cong vòng, khi sinh mênh đã gần cạn, Vô Ưu và Thanh Tâm đã có đủ khả năng hóa hình người.
Dù đã già nhưng đôi mắt của ông vẫn còn rất trong sáng, ông nhìn thấy ánh sáng phát ra từ Vô Ưu và Thanh Tâm. Ông chứng kiến từng chút một quá trình hai món linh khí ông sủng nhất đời mình hóa hình.
À...là hai cô bé xinh xắn, đúng như lời ngươi nói, chắc chắn sẽ là con gái...
Hai cô bé đến gần ông mỗi đứa nắm một bàn tay gầy gộc trơ xương thấp giọng thầm thì điều gì đó.... bên khóe mắt ông, một giọt nước mắt nóng hổi mang theo tia sinh khí cuối cùng mệnh nặng nề rơi xuống.
Đàn Vô Ưu và sáo Thanh Tâm cứ như vậy ở bên cạnh ông một ngày một đêm, đến ngày thứ hai mới trúc trắc tạo một ngôi mộ cho ông. Không được đẹp và chỉnh tề lắm nhưng ít nhất vẫn có thể an nghỉ. Cả hai để ông nằm bên cạnh chàng thiếu niên năm xưa.
- Vì sao phải làm như vậy.
Nhìn hai ngôi mộ gần nằm sát cạnh nhau sáo Thanh Tâm nghiêng đầu nghi hoặc.
- .....Vì đây là lời hứa từ kiếp trước của họ.
Người đưa ra ý kiến để hai ngôi mộ bên cạnh nhau là đàn Vô Ưu. Vô Ưu theo cạnh thiếu niên kia mười năm, từ khi có linh thức, đàn Vô Ưu đã hiểu được phần nào lý do mình ra đời.
- Mạnh bà thang, người đi trước kẻ đến sau, là quên hay nhớ là còn nhớ hay đã quên.
Đàn Vô Ưu chợt ngước lên trời ngâm nga một câu hát, câu hát này trong suốt mười năm kia chàng thiếu niên ấy vẫn hay ngâm nga vào những đên khuya tĩnh mịch. Trên con đường cô độc, một mình ngồi bên thác nước, tiếng đan tình tang vang vọng một khúc bi thương.
- So với sư đồ luyến thì mối tính này lại càng không thể khiến thiên đạo chấp thuận được.
Thanh Tâm sáo lấy trong ngực áo một tấm thẻ ngọc, đó cũng chính là cái kẹ sách hoa thiên cốt quen thuộc.
- Không ngờ còn có thể gặp nhau nhỉ.
Đàn Vô Ưu cũng tương tự như vậy lấy một thẻ ngọc khác giống như vậy ra, cả hai nhìn nhau cười, nhớ về kiếp trước đã vô cùng mờ nhạt với cả hai.
Là bạn thân nối khố, cùng với nhau lớn lên không ngờ lại vô duyên vô cớ bị đại thần xuyên không hốt đi xuyên. Người ta ta xuyên toàn xuyên là thiên chi kiều tử họ lại xuyên vào hai món linh khí. Vừa xuyên tới tinh thần đã bị cưỡng ép làm cho ngủ say đến khi lờ mờ thức dậy cũng là lúc hai món linh khí có linh thức.
Sau khi chủ nhân chết, lão già kia lại không quá quan tâm Vô Ưu nên không thể nói chuyện với ai đành nhàm chán ngày qua ngày theo dõi tiểu Thanh Tâm luôn được đặt bên cạnh mình, ngoại trừ một vài thời gian bị lảo mang ra giải sầu thì vẫn luôn ở bên cạnh Vô Ưu. Chính là Vô Ưu không ngờ linh thức bên trong Thanh Tâm lại là người bạn cũ của mình.
- Dù đã quen từ trước nhưng dù sau cũng đã là một kiếp rồi, lần đầu tiên gặp mặt đàn Vô Ưu- Y thủy.
Y Thủy nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc chấp thành hành lễ theo đúng lễ nghi nơi này.
- Hân hạnh, sáo Thanh Tâm- Tinh Thiên.
Tinh Thiên cười nhẹ đáp lễ.
Hai người kiếp này lại chính thức trở thành bạn với nhau lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro