Chương 2

Ngày thứ hai, Tô Xương Hà ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh. Tỉnh dậy, y liền thấy Mộ Vũ Mặc đang ngồi trên ghế trong phòng ngủ của mình, khiến y giật mình gần như nhảy dựng lên: "Sao muội lại ở trong phòng ngủ của ta?"
Mộ Vũ Mặc nói năng vẫn nhỏ nhẹ: "Xương Hà, đây là phòng ngủ của Vũ ca."
Tô Xương Hà trừng mắt nhìn nàng: "Vậy muội càng không nên ở đây."
Đấy, còn chưa thành thân mà đã có màn ghen tuông rồi.
Mộ Vũ Mặc đảo mắt: "Vũ ca bảo muội trông chừng huynh, ngày mai là hôn lễ rồi, giờ thì theo muội về phòng của huynh, trước khi thành thân không được gặp nhau nữa. Vũ ca nói hôm qua huynh kêu chóng mặt, bảo huynh uống thuốc bổ đi."
Tô Xương Hà đang định nói mình không chóng mặt, nhưng khi chống tay vào mép giường đứng dậy, lại cảm thấy hơi ê ẩm.
Y lắc lắc cổ tay, đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, đi đến bàn bên cạnh bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, mặt nhăn tít lại: "Khổ quá... Đi thôi, đại tiểu thư."
Tô Xương Hà quay về sân của mình thì quả thật cảm thấy đói bụng cồn cào. Bị Mộ Vũ Mặc nhìn chằm chằm nên y ăn không ít cơm, ăn xong không ngờ lại cảm thấy hơi mệt rã rời.
Mộ Vũ Mặc dỗ y đi ngủ. Tô Xương Hà cảm thấy mình rất kỳ lạ, không khỏi có chút lo lắng: "Ta thật sự sẽ không ngủ quên mất hôn lễ ngày mai đấy chứ?"
Mộ Vũ Mặc thấy y gắng gượng với vẻ mặt buồn ngủ, bèn đặt bộ hôn phục đã sửa xong bên cạnh gối y "Yên tâm, ngày mai đảm bảo sẽ gọi ngươi dậy đúng giờ, nếu không dậy nổi muội sẽ dùng nhện nhỏ của ta chích huynh tỉnh luôn."
Tô Xương Hà nhìn thấy bộ hôn phục dường như mới an tâm, nắm lấy bộ hôn phục rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi Tô Mộ Vũ bước vào nhà, Mộ Vũ Mặc đang chống cằm nghỉ ngơi bên bàn. Nghe thấy tiếng động, nàng nhanh chóng tỉnh táo: "Vũ ca."Mộ Vũ Mặc như được đại xá, cúi đầu bước nhanh ra ngoài, đóng cửa lại. Tô Mộ Vũ đi đến mép giường, quỳ nửa người xuống, nhìn người đang nằm trên giường. Tô Xương Hà đang nắm chặt bộ hôn phục, ngủ với vẻ mặt an tâm.
Tô Mộ Vũ dùng hai tay nắm lấy tay Tô Xương Hà, đặt lên môi mình và dán chặt.
Đối với chuyện tình yêu, Tô Xương Hà ngây thơ và có phần trống rỗng. Mặc dù từ nhỏ y đã ỷ lại Tô Mộ Vũ, nhưng cũng không đến mức không rời xa được hắn. Tô Xương Hà thậm chí sẵn lòng tôn trọng ý muốn của Tô Mộ Vũ, chịu đựng khổ sở để buông tha cho hắn rời đi.
Tô Mộ Vũ từng nghĩ đến việc làm theo ý Tô Xương Hà, giả vờ rời đi một thời gian ngắn để ép buộc y, có lẽ y sẽ thông suốt. Nhưng giữa bọn họ, không thể chấp nhận bất kỳ sự hiểu lầm hay bỏ lỡ nào. Hắn không muốn thấy Xương Hà vì chuyện này mà có nửa phần đau buồn.
Và sâu thẳm trong lòng, còn có một dự cảm như ác mộng luôn đeo bám—Tô Xương Hà, người đang ẩn mình ở Ám Hà, giống như một con rồng nằm ở vùng nước cạn. Một khi y xuất thế, bước ra trước mắt mọi người, không biết sẽ có bao nhiêu ánh mắt dõi theo.
Có thể là vì quyền thế ngút trời, có thể là vì Ám Hà này là lưỡi dao sắc bén của giang hồ, hay chỉ đơn thuần là vì vẻ phong tư yểu điệu của bản thân Đại Gia Trưởng .
Tô Mộ Vũ không thể mạo hiểm.
Hắn muốn trước khi Tô Xương Hà tiềm long xuất uyên, phải quy định phạm vi hoạt động của y, đóng lên người y cái nhãn "Trì Tán Quỷ"
Còn về phần đứa trẻ... Lòng người dễ thay đổi, lỡ như Xương Hà bước vào nơi phồn hoa, gặp gỡ người tốt hơn, hắn cũng sẽ không buông tha cho Tô Xương Hà rời đi.Huyết mạch tương dung, đó là một sự ràng buộc, Tô Mộ Vũ tự nhiên có cách để giữ y cả đời.
Vũ Mặc tất nhiên là lo lắng cho bọn họ nên mới do dự, nhưng Tô Mộ Vũ biết, Vũ Mặc kỳ thật cũng đồng tình rằng, Tô Xương Hà cùng hắn đi chung một con đường mới là giải pháp tối ưu.
Tô Xương Hà mang một tấm lòng son sắt . Nếu y yêu ai, cho dù đối phương giơ tay muốn trái tim y, Tô Xương Hà cũng sẽ mổ ra, nâng niu trên lòng bàn tay và vui vẻ dâng hiến đi.
Tô Mộ Vũ đặt tay lên ngực Tô Xương Hà—nơi đó có một vết sẹo, từng sâu đến mức có thể thấy cả xương.
Hắn tuyệt đối không cho phép loại khả năng này xảy ra lần nữa.
Gương mặt lúc ngủ của Tô Xương Hà điềm tĩnh, bình yên. Tô Mộ Vũ vuốt ve sườn mặt y, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Tô Xương Hà.
Hắn sắp có được y, và có thể hoàn toàn chiếm hữu y. Nghĩ đến đây, gương mặt lạnh lùng của Tô Mộ Vũ cũng trở nên dịu dàng, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười.
Hắn cúi đầu, ngậm lấy bờ môi mềm mại kia, hôn thêm lần nữa.
Xương Hà, ngươi chỉ có thể là thê tử của ta.
Giờ Thìn, Mộ Vũ Mặc lay Tô Xương Hà tỉnh dậy, giục y đi rửa mặt đánh răng, rồi mở hộp thức ăn đốc thúc y ăn hết.
Tô Xương Hà cắn miếng bánh bột ngô khô cứng: "Ta muốn uống nước."
Mộ Vũ Mặc rót cho y một ngụm nước nhỏ: "Uống ít thôi, hôm nay cả ngày đều phải uống ít nước."
Thấy Tô Xương Hà nhăn mặt, Mộ Vũ Mặc lại nói: "Tiểu ca, vui vẻ lên đi, hôm nay huynh thành thân."
Ta thành thân. Tô Xương Hà nghĩ đến ba chữ này, vẫn cảm thấy có chút không chân thật. Y cúi đầu xỏ vào đôi giày đỏ rực, đứng dậy nhận lấy bộ hôn phục Mộ Vũ Mặc đưa qua, nhớ lại dáng vẻ Tô Mộ Vũ đã mặc cho mình, rồi tự mình mặc vào.
Tiếp theo, Mộ Vũ Mặc vỗ tay, bên ngoài liền bước vào hai người thợ trang điểm, một người vấn tóc, một người trang điểm cho y. Y nhìn chính mình trong gương đồng: mái tóc rủ xuống hai bên thái dương thường ngày được vấn lên, người thợ dùng kim quan cố định tóc, cắm thêm kim trâm, phần tóc phía sau được chải gọn gàng buông xuống.
Trên mặt y thì được trang điểm son phấn, người thợ lấy son môi thoa lên môi y, má và đuôi mắt cũng được điểm xuyết một vệt hồng nhạt. Cả người y khác hẳn vẻ u ám tái nhợt ngày thường, trở nên tươi sáng rực rỡ
Tô Xương Hà cảm thấy có chút gượng gạo. Nhưng trong lòng vẫn vương vấn câu nói Mộ Vũ Mặc vừa nói: vui vẻ lên... thành thân...
Sau khi thành thân, y và Tô Mộ Vũ sẽ là phu thê một nhà, Tô Mộ Vũ sẽ không bao giờ rời xa y nữa.
Nghĩ đến đây, lòng y dâng lên cảm giác như nước đường được nấu sôi, những bong bóng ngọt ngào cứ cuồn cuộn nổi lên, thật khó nén được sự hân hoan. Y mỉm cười với gương, đến nỗi người thợ trang điểm cũng bị nụ cười tà mị mà diễm lệ của y làm cho chấn động, sững sờ một lúc rồi mới che giấu đứng dậy, lùi nửa bước cung kính hành lễ: "Đại gia trưởng phong tư vô song, nguyện Đại gia trưởng cùng Tô gia chủ phu thê tình thâm, bách niên hảo hợp."
Hai người thợ trang điểm lui ra ngoài, Mộ Vũ Mặc vòng đến trước mặt y, ngắm nghía kỹ lưỡng, rồi khẽ thở dài: "Xương Hà, hôm nay huynh thật sự rất đẹp."
Tô Xương Hà ngẩng cằm lên, quả nhiên là một con công nhỏ kiêu ngạo: "Đó là vì tiểu gia vốn dĩ có một bộ da đẹp, Tô Mộ Vũ đi theo tiểu gia cũng không hề thiệt thòi."
Mộ Vũ Mặc giơ tay lên, tấm khăn voan đỏ trên bàn bay đến. Nàng mở ra, định trùm lên đầu Tô Xương Hà: "Xong, bước cuối cùng."
"Khoan đã!" Tô Xương Hà lập tức giữ chặt Mộ Vũ Mặc: "Sao muội có thể trùm cái thứ đó lên người ta , uy nghiêm của ta đặt ở đâu!"
Mộ Vũ Mặc gỡ tay y ra: "Vũ ca dặn dò, nhất thiết phải che lại, gương mặt này của ngươi thật sự quá ư là quá nổi bật"
Tô Xương Hà: "Đánh rắm! Thế thì mặt Tô Mộ Vũ hắn chẳng phải càng rêu rao hơn sao, khăn voan đỏ phải để hắn đội!"
Mộ Vũ Mặc nhón chân cùng y giằng co: "Đại gia trưởng nói có lý, vậy huynh cứ đội lên trước, lát nữa Vũ ca đến, muội sẽ giám sát huynh ấy cũng đội một cái."
Tô Xương Hà ôm lấy đầu mình: "Ta tin muội mới là quỷ!"
Mộ Vũ Mặc mệt đến thở hồng hộc, chống đầu gối trừng mắt nhìn Tô Xương Hà: "Được ! không đội thì không đội, xem Vũ ca xử lý huynh thế nào."
Hai người nhìn nhau giằng co, tiếng Mộ Thanh Dương lớn giọng từ ngoài vọng vào: "Đại gia trưởng! Ổn chưa! Vũ ca bảo chúng ta đến đón dâu!"
Mộ Thanh Dương mặc áo dài màu xanh thẫm, Mộ Tuyết Vi mặc váy dài phấn trắng, quả nhiên là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Tô Xương Hà khoanh tay, nhìn quét hai người từ trên xuống dưới: "Tuyết Vi trước sau vẫn xinh đẹp, tiểu tử ngươi hôm nay quả nhiên cũng tươm tất hơn rồi."
Mộ Thanh Dương đối với y cúi chào: "Đại gia trưởng ngài cũng thế."
Tuyết Vi cũng hành lễ với y : "Chúc mừng Đại gia trưởng." Thấy bọn họ vẫn còn đấu khẩu không thôi, nàng đưa mắt ra hiệu cho Mộ Vũ Mặc. Hai người mỗi người kẹp một cánh tay Tô Xương Hà ở giữa: "Vũ Mặc tỷ, mau đưa Đại gia trưởng lên kiệu, kẻo lỡ giờ lành."
"Ai? Cái gì thế, đường đường Đại gia trưởng Ám Hà , còn phải ngồi kiệu sao? Cho bổn tọa một con ngựa! Bổn tọa muốn cưỡi ngựa!" Tô Xương Hà bị các nàng bắt cóc ra khỏi viện, nhìn thấy chiếc kiệu hoa liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thế nhưng cô em Vũ Mặc này vô cùng bá đạo: "Không được lộn xộn. Không được cưỡi ngựa. Hôn phục nhăn thì làm sao! Dính bẩn thì làm sao! Còn cả tóc nữa, đã búi gọn gàng rồi lại làm rối tung lên!"
Tuyết Vi cũng phụ họa bên cạnh: "Đúng đấy đúng đấy, huynh tưởng ra ngoài giết người à! Để mặt mày lem luốc thì làm sao thành thân được! Mộ Thanh Dương, ngươi đang làm gì đấy, mau tới đỡ một tay!"
Dưới sự đồng lõa và chỉ huy của hai đứa cháu nhà họ Mộ, Mộ Thanh Dương vui vẻ báo tư thù, dĩ hạ phạm thượng , liên thủ đẩy Đại Gia Trưởng vào kiệu hoa.
Tô Mộ Vũ đang chờ ở Tinh Lạc Ánh Nguyệt Các. Không chỉ có tất cả con cháu Ám Hà , mà những môn phái được Ám Hà gửi thiệp mời lần này đều đã đến. Tô Xương Hà lúc đầu nghe nói rất vui, khen hắn biết cách làm giàu.
Sau này y lại nói, nếu bọn họ chỉ gửi quà mừng mà không đến xem lễ thì càng tốt hơn.
Tô Mộ Vũ nghe vậy liền véo cằm y, vặn người y vào lòng: "Ngươi không muốn các đại môn phái đến xem lễ sao?"
Ánh mắt Tô Xương Hà bay tới bay lui: "Không... không có. Khách khứa ăn ít uống ít thì lợi nhuận càng nhiều..."Tô Mộ Vũ nghe vậy mặt trầm xuống như nước: "Không thiếu những đồng tiền đó." Tô Xương Hà tránh thoát tay hắn, quay mặt đi khoanh tay đứng cách hắn hai bước: "Không nấu cơm không biết củi gạo mắm muối quý."
Tô Mộ Vũ bước hai bước về phía Tô Xương Hà, đứng sát bên y, ghé lại gần để tìm kiếm biểu cảm của y. Tô Xương Hà thấy hắn tới gần, phải cố gắng lắm mới không bỏ chạy mất.
Tô Mộ Vũ nhìn vành tai đỏ bừng của y thế mà lại bật cười: "Vậy sau này... toàn bộ quyền kinh tế trong nhà, đều giao cho Xương Hà xử lý, được không?"
Tô Xương Hà biết rõ Tô Mộ Vũ đang trêu y, nhưng vẫn đỏ mặt: "Cái đó... đó là đương nhiên rồi, ngươi mà đương gia, lấy năm đồng tiền mà quản cả nhà ăn cơm sao!?"
Vào lúc này, Tinh Lạc Ánh Nguyệt Các đã chật kín các vị gia chủ và đại biểu của các phái. Hoàng tộc Tiêu thị ở Thiên Khải Thành cũng đã phái người mang lễ vật tới.
Tô Mộ Vũ trong bộ hồng y, mày kiếm mắt sáng, khí chất thâm trầm, biểu cảm lạnh lùng, luôn nghiêm túc chắp tay cảm ơn khi đón tiếp và tiễn đưa.
Đợi khách khứa ngồi đầy đủ, mọi người mới nhận ra vẻ lo âu lộ ra trên biểu cảm vốn túc sát của tân lang. Vị Khôi đại nhân, Trì Tán Quỷ lừng danh của Ám Hà, thế mà lại đứng trước Tinh Lạc Ánh Nguyệt Các ngẩng đầu chờ đợi.
Mãi đến khi tiếng kiệu hoa, tiếng tấu nhạc và tiếng reo hò đón dâu đến gần, biểu cảm của vị Tô gia chủ này mới có phần thả lỏng, mơ hồ lộ ra chút vui mừng.
"Đại gia trưởng đến rồi! Đại gia trưởng đến rồi!"
Đại gia trưởng Ám Hà là nhân vật mà ai cũng muốn kết giao. Kiệu hoa hạ xuống đất, rèm kiệu được vén lên, để lộ một khuôn mặt minh diễm vô song , ngũ quan tinh xảo, biểu cảm phóng túng. Khi ngẩng đầu đứng trước mặt Tô Mộ Vũ, y rất giống một chú công nhỏ xinh đẹp.
Khi Tô Mộ Vũ nhìn thấy người trong kiệu, hắn cũng sáng mắt lên. Nhưng ngay lập tức, hắn nghe thấy tiếng kinh hô cùng những lời bàn tán xì xào phía sau, ánh mắt liền trầm xuống.
Tô Mộ Vũ liếc nhìn Mộ Vũ Mặc bên cạnh một cái, Mộ Vũ Mặc vẫy vẫy chiếc khăn voan đỏ trong tay, ý bảo mình vô tội, cố gắng làm khẩu hình: y không chịu nha...Tô Mộ Vũ giơ tay ra, cách không bắt lấy chiếc khăn voan đỏ vào tay. Tô Xương Hà vừa đi đến trước mặt hắn, liền thấy trước mắt tối sầm lại, tấm lụa đỏ kia đã che kín tầm nhìn của y.
Tô Xương Hà cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy mũi giày của mình. Tiếp theo, một bàn tay đưa ra trước mặt: "Xương Hà, nắm lấy ta."
Tô Xương Hà nắm lấy, siết mạnh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dựa vào cái gì là ta đội, sao ngươi không che?"
Người bên cạnh ôm lấy eo y bước về phía trước, hai cơ thể dán vào nhau. Tô Xương Hà ngửi thấy mùi hương cỏ cây trên người Tô Mộ Vũ, hơi thở của người kia xuyên qua tấm lụa đỏ phả vào tai: "Hôm nay... Xương Hà nhường ta một chút đi."
Mềm lòng là cái chắc , ba anh em nhà họ Mộ đứng vây xem trao đổi ánh mắt, khúc khích cười nhỏ.
Song Tô ở Ám Hà là vô danh giả, nên nghi thức do trưởng bối Tô Triết chủ trì. Vì đã không còn cao đường , nên chỉ làm lễ thiên địa và lễ phu thê.
Lễ xong, mọi người đều muốn đến kính rượu. Tô Xương Hà vốn định vén khăn voan để đón khách, nhưng lại bị Tô Mộ Vũ đè tay lại. Y chỉ nghe thấy người bên cạnh nói: "Hôm nay Tô mỗ và Đại gia trưởng đại hôn, chư vị đường xa mà đến. Hai chúng ta vốn nên bày tỏ từng người, nhưng mong các vị khách quý thông cảm, ta thay thê tử cùng kính các vị."
Trì Tán Quỷ đã lên tiếng, khách tất nhiên phải nghe theo chủ, cũng không ai dám làm khó tân nhân.
Tô Xương Hà bị trêu đùa một lúc lâu, lại bị Tô Mộ Vũ nắm chặt lấy hai tay. Tô Mộ Vũ không còn dịu dàng như thường ngày, nắm rất chặt, khiến y hơi đau, đang định giãy giụa thì giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, mang theo chút men say xuyên qua tấm lụa đỏ che tầm mắt.
"Đừng nhúc nhích." Tô Mộ Vũ dùng tay chế trụ vai y. Tô Xương Hà cúi đầu, thấy ngón tay thon dài của Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng móc nhẹ vào tua rua rủ xuống của tấm lụa đỏ: "Vật này... cần phải để ta tự mình vén." Ngọn nến động phòng hoa chúc có tính chất đặc biệt, cháy suốt đêm cũng sẽ không tắt.
Trong ánh nến chập chờn, là những tiếng thở dốc khó kìm nén, thỉnh thoảng sẽ có tiếng rên nhẹ bị nén lại.
Trong chuyện tình dục, Tô Xương Hà sau này dần trở nên phóng khoáng hơn, cơ thể cũng được khai phá trở nên dồi dào và 'nhiều nước' hơn.
Nhưng ngay lúc này y vẫn vô cùng non nớt và nhạy cảm, khi bị hôn qua chiếc khăn hỉ, cả người  đều run rẩy.
Tô Mộ Vũ vén một góc lụa đỏ rồi chui vào, hai người bị bao phủ trong một mảng màu đỏ. Tô Xương Hà bối rối thở dốc nhìn hắn: 'Mộ Vũ... Ta...'"
Hơi thở của Tô Mộ Vũ hòa quyện với y, trong đáy mắt hắn là dục vọng sâu thẳm cuộn trào: 'Xương Hà... Đừng sợ...'"
Tô Mộ Vũ hôn lên đôi mắt y, Tô Xương Hà hoảng loạn nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được môi đối phương men theo khuôn mặt một đường đi xuống, khơi gợi một trận run rẩy. Đôi môi mềm mại mang theo hơi thở nặng nề lặp đi lặp lại quanh cổ họng dưới cằm, cuối cùng ngậm lấy hầu kết của y, nhẹ nhàng cắn một cái.
Tô Xương Hà không nhịn được vặn vẹo một chút. Người đang quấy phá ở giữa cổ y dùng chóp mũi khẽ cọ vào hầu kết nhạy cảm: "Xương Hà... Chỗ này của ngươi có màu đỏ...'"
"Tô Xương Hà bị hơi thở của hắn đánh cho toàn thân mềm nhũn, giống như bị hút thuốc mê vậy. Y đẩy đẩy vai Tô Mộ Vũ, nhưng hắn không hề nhúc nhích: "Ngươi... Ngươi đứng dậy trước đi... Đúng rồi, hình như còn phải uống rượu hợp cẩn!'"
Tô Mộ Vũ nghe vậy liền buông y ra, không hề chống đỡ. Tô Xương Hà cảm thấy mình như mất hết xương cốt, dựa vào đầu giường vô lực thở dốc.
Tấm lụa đỏ trước mắt đột nhiên bị vén lên, Tô Xương Hà ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo đỏ trước mặt.
Công tử người như ngọc, không ai sánh bằng.
Xét về dung mạo khí độ, trên đời này e rằng không ai có thể vượt qua hắn.
Tô Xương Hà chỉ có thể thừa nhận, một kẻ liều mạng lăn lộn chốn đao kiếm liếm máu như y,  không thể bị sắc đẹp mê hoặc.
Chỉ là y không biết, giờ phút này, y ngước đầu đôi mắt mơ màng, bộ dáng bị mê hoặc đó, lại càng khiến Tô Mộ Vũ khó nhịn, dục vọng dâng trào.
Tô Mộ Vũ bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nhẹ nhàng buông tay, chén rượu rơi xuống đất. Hắn vươn tay nắm lấy vai Tô Xương Hà, ấn y vào chiếc chăn hỉ mềm mại, cúi đầu hôn lấy môi y.
Lưỡi mềm mại chống lại hàm răng hơi khép lại, dùng sức cạy mở, rượu cay nồng được truyền qua, hương thơm thuần hậu quấn quýt giữa môi hai người. Tô Xương Hà cảm giác đầu lưỡi mình bị liếm mút, hơi thở bị cướp đoạt. Cơ thể Tô Mộ Vũ đè lên y, hoàn toàn bao phủ lấy y.
Bị hôn đến sắp ngạt thở, Tô Xương Hà dùng sức đấm vào vai người trên người mình, Tô Mộ Vũ mới buông y ra.
Tô Mộ Vũ ngồi thẳng dậy, nhưng vẫn hoàn toàn phủ phục trên người y, ánh mắt không rời nhìn y , vươn tay rút chiếc trâm cài của Tô Xương Hà. Chiếc kim quan rơi xuống, mái tóc đen trải đầy giường."
Tô Mộ Vũ vớt một lọn tóc lên, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.
Tô Xương Hà bị hắn nhìn chằm chằm cảm thấy ngượng ngùng, vặn vẹo dưới thân hắn: ''Ngươi làm gì..."
Tô Mộ Vũ cúi đầu 'chụt' một tiếng hôn lên môi y: "Không phải nương tử muốn uống rượu hợp cẩn sao?"
"Ngươi...'' Tô Xương Hà cả đời này chưa từng nghe Tô Mộ Vũ nói những lời như thế: ''Tô Mộ Vũ ngươi sao lại trở nên vô liêm sỉ như vậy.''
Tô Mộ Vũ trầm thân xuống, phần hạ thể của hai người hoàn toàn dán sát nhau. Hắn thậm chí còn lắc lư eo, cọ vào Tô Xương Hà một chút, khoé miệng ngậm ý cười: ''Đã lên giường rồi, Xương Hà muốn ta phải giữ thể diện thế nào đây?''
Tô Mộ Vũ vươn tay rút đai lưng bên hông Tô Xương Hà. Hỉ phục màu đỏ bị bọn họ cọ xát đã trở nên lộn xộn, tản ra hai bên. Tô Mộ Vũ nhìn chằm chằm vào mắt Tô Xương Hà, ngón tay từ cổ áo một đường đi xuống, mở tung y phục.
Bàn tay lướt qua xương quai xanh sắc nét, rồi luồn vào trong chạm đến khối thịt mềm mại ở ngực. Tô Xương Hà bị chạm vào điểm mẫn cảm , bị xoa nắn, xấu hổ đến mức gần như muốn cuộn tròn lại, nhưng bị Tô Mộ Vũ đè ép, mở rộng thân thể. Y đành phải nghiêng mặt đi, tránh né ánh mắt nóng rực kia.
Nào ngờ, y đã như vậy rồi mà Tô Mộ Vũ vẫn không chịu buông tha. Cằm y bị nắm quay trở lại, giọng nói mang tính mệnh lệnh vang lên bên tai: ''Mở mắt ra, Xương Hà.''
Tô Xương Hà gắng gượng mở mắt ra, giống như một con rối bị giật dây. Khóe mắt y đã ửng đỏ vì dục vọng rậm rạp trong cơ thể. Y không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Mộ Vũ, nhưng rồi lại đắm chìm vào gương mặt và đôi mắt mà y yêu thích nhất.
Tô Xương Hà nhìn vào đôi mắt kia, trong dạ dày có cánh bướm vỗ, xông thẳng vào lồng ngực hóa thành một trận chua xót.
Y đột nhiên ngồi dậy, nhắm chặt mắt lại, giống như một sự hiến tế, hôn lên môi Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ ngẩn ra một chút, ngay sau đó dữ dội ngăn chặn và hồi hôn lại. Lưỡi hai người quấn quýt vào nhau, hơi thở nặng nề lộ ra sự dính nhớp và dâm mỹ.
Tô Mộ Vũ vừa hôn y, vừa lột y ra khỏi từng tầng gấm vóc. Cơ thể chưa từng thấy ánh sáng của y ôn nhuận trắng nõn như ngọc, khiến người ta nhịn không được muốn lưu lại chút dấu vết trên đó.
Tô Mộ Vũ đứng dậy đạp rớt giày, cởi áo ngoài, vươn tay bế Tô Xương Hà lên, đặt y ngồi trong lòng mình. Hắn ngẩng đầu lên vừa hôn y, vừa vuốt ve, đùa nghịch cơ thể trong lòng mình một cách yêu thích không muốn buông tay.
Đôi vai gầy, vòng eo tinh tế một bàn tay có thể ôm trọn, bộ ngực mềm mại trơn trượt, cặp đùi trắng nõn đầy nhục cảm, không một chỗ nào không khiến hắn đắm chìm.
Cặp đùi đầy đặn run rẩy khép lại, che giấu mật huyệt đang động tình.Tô Mộ Vũ một tay nâng lấy khối thịt mông mềm mại kia, để Tô Xương Hà ngồi nghiêng bên hông hắn. Dục vọng đang ngủ đông cách lớp vải, nóng rực và ấm áp đối chọi với làn da băng cơ như ngọc.
Tô Xương Hà khó nhịn vặn vẹo trong lòng hắn, dâm dịch giữa hai chân thấm ướt lớp vải bên dưới. Nếu có thể, Tô Mộ Vũ thật sự muốn đùa giỡn cơ thể này suốt đêm, nhìn y chìm đắm trong tình dục.
Chỉ là ý niệm chiếm hữu đã làm hắn phát điên. Tô Mộ Vũ chế trụ eo Tô Xương Hà, để y tựa vào lòng mình. Bàn tay hắn theo cặp đùi mềm mại luồn vào, ngón tay chạm đến huyệt thịt ẩm ướt, mềm mại, người trong lòng hắn run lên.
Tô Mộ Vũ trấn an hôn lên má Tô Xương Hà, lòng bàn tay dán sát vào ngoại âm, mạnh mẽ xoa nắn. Tô Xương Hà khó nhịn vặn vẹo trong lòng hắn, miệng gọi tên hắn, rên rỉ giống như một chú mèo động dục, hai chân đan chéo cọ xát, càng kẹp chặt cổ tay hắn, tạo nên một trận khoái cảm.
Âm huyệt lại chưa từng chịu qua kích thích mãnh liệt như vậy. Môi âm hộ  hút lấy bàn tay có vết chai mỏng của Tô Mộ Vũ, vừa giống như bị hỏng mà rỉ nước không ngừng. Khi hắn dùng sức bóp chặt môi âm hộ, eo Tô Xương Hà ưỡn thẳng và căng cứng, nữ huyệt triều xuy, phun ra càng nhiều dâm thủy, làm ướt phần hạ bộ của Tô Mộ Vũ."
Tô Mộ Vũ ôn nhu xoa bụng Tô Xương Hà, mới từ từ làm dịu cơn cao trào đầu tiên của y. Nhưng khi Tô Xương Hà còn đang tựa vào hắn thở dốc, Tô Mộ Vũ lại nắm lấy môi âm hộ sưng to, ngón cái và ngón trỏ vuốt ve xoa bóp, ngón giữa và ngón áp út đã thừa dịp huyệt thịt còn đang trong dư vị cao trào mà thăm dò đi vào.
Tô Xương Hà đã bị hắn trêu chọc đến mức chỉ còn lại bản năng cơ thể, cưỡi trên tay hắn vặn vẹo mông rên rỉ. Tô Mộ Vũ xoa xoa âm đế, ngón tay quấy loạn trong huyệt thịt, ra vào  bụng dưới, huyệt ấm áp theo hơi thở của Tô Xương Hà, giống như một cái miệng nhỏ hút ngón tay hắn.
Không lâu sau, huyệt lại từng đợt phun ra nước. Tô Mộ Vũ đặt người trên đùi, kéo quần lót xuống, thả ra dục vọng đã sớm cương cứng. Hắn mở rộng chân Tô Xương Hà cuốn lấy eo mình, phần đầu thô to chống lại huyệt đỏ thắm.Tô Mộ Vũ đỡ lấy mặt Tô Xương Hà, tinh tế liếm chiếc đầu lưỡi mà y thè ra, rồi để Tô Xương Hà ngồi trên dục vọng của hắn, từ từ chìm xuống.
Khẩu huyệt bị căng lớn, ma sát tạo ra chất lỏng trong suốt. Tô Xương Hà vặn vẹo khuôn mặt tuấn tú, chống vào vai hắn, vặn vẹo mông không muốn ngồi xuống: ''Đau quá, ngươi lừa ta!''
Ánh mắt Tô Mộ Vũ chuyên chú nhìn chằm chằm vào nơi giao hợp, cho đến khi hoàn toàn nuốt trọn, hắn mới ban thưởng hôn lên gò má đẫm mồ hôi của Tô Xương Hà: ''Xương Hà giỏi quá, đã ăn vào hết rồi, có muốn sờ sờ không?''
Hắn vừa tinh tế hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh kia, vừa kéo tay Tô Xương Hà đi sờ nữ huyệt đang bị căng ra. Tô Xương Hà bị trêu chọc đến mức vừa rút tay ra, tay Tô Mộ Vũ đã khóa ở eo sau của cậu.
Tô Xương Hà kêu lên chói tai khi bị xóc nảy lên xuống giữa hai chân hắn. Tô Mộ Vũ lắc eo đẩy về phía trước, mỗi nhịp đều vừa hung hãn vừa tàn nhẫn. Vách trong nóng bỏng giống như một cái miệng nhỏ mềm mại, không biết mệt mỏi hút lấy hắn. Cảm giác thỏa mãn về tinh thần mà việc tiến vào cơ thể Tô Xương Hà mang lại còn chí mạng hơn, đó là tâm nguyện nhiều năm, là dục vọng dơ bẩn, là sự chiếm hữu như giòi trong xương, cùng dã tâm kéo một ''Thánh tử'' xuống vũng bùn.
''Xương Hà... Xương Hà...'' Tô Mộ Vũ vừa thúc mạnh vào cơ thể trong lòng, vừa truy cầu một câu trả lời: ''Ngươi có yêu ta không? Xương Hà...''
Người trong lòng đã sớm bị giày vò đến mức ý thức mơ hồ, trong cơn hoảng hốt bị ấn vào chiếc giường mềm mại, hung khí trong cơ thể vẫn không biết mệt mỏi xâm lấn.
Nhưng trời mưa rồi.
Tô Xương Hà liếm liếm nước mưa bên môi, là vị mặn. Y mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi của Tô Mộ Vũ đang nhìn chằm chằm mình.
'' Mộ Vũ...'' Tô Xương Hà vươn tay sờ mặt hắn: ''Ai chọc ngươi khóc? Nói cho ta biết đi..."
Ta giết nó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro