Chương 4

Đường Liên Nguyệt phải về Đường Môn một chuyến. Trước khi đi, Tô Xương Hà khách sáo nói muốn mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, Đường Liên Nguyệt cũng không hề khách khí với họ, một câu liền đồng ý.
Mộ Vũ Mặc vừa nhìn thấy Đường Liên Nguyệt thì chẳng còn nghĩ đến chính sự gì nữa, toàn bộ bản lĩnh của mình đều dùng để trêu chọc một khúc gỗ này
Tô Mộ Vũ thấy không vừa mắt liền nhìn Tô Xương Hà. Tô Xương Hà vốn dĩ đang xem kịch vui rất thích thú, thoáng thấy ánh mắt Tô Mộ Vũ đưa tới, liền cố ý nhíu mày, tỏ vẻ rất khó chịu nói: “Cái mị thuật của ngươi cũng không phải là hữu dụng lắm nha, Huyền Vũ Sứ của ngươi sao không có phản ứng gì hết?”
Mộ Vũ Mặc nghe vậy trợn mắt lườm y: “Đã nói là muội không tu luyện mị thuật rồi, Vũ Ca, huynh không quản y sao.”
Tô Mộ Vũ khuỷu tay hướng vào trong  “Đại gia trưởng cũng là quan tâm muội.”
Hắn lướt qua Mộ Vũ Mặc, hỏi thẳng Đường Liên Nguyệt: “Huyền Vũ Sứ, chuyện của hai người các ngươi, ngươi nói sao.”
Đường Liên Nguyệt đối diện với ánh mắt của Mộ Vũ Mặc. Mộ Vũ Mặc cười với hắn khiến tai hắn đỏ bừng, bèn quay đi để trấn tĩnh lại, rồi mới nói: “Tình hình của Thiên Khải và Đường Môn phức tạp, nhưng tại hạ sẽ dọn sạch chướng ngại, chắc chắn sẽ không phụ lòng Vũ Mặc cô nương .”
Tô Mộ Vũ nghe vậy sắc mặt mới tốt hơn chút. Tô Xương Hà liếc hắn một cái, cười nói với Đường Liên Nguyệt: “Coi như tiểu tử ngươi thức thời, nào, ta kính ngươi một ly..... Ta còn chưa uống qua rượu mừng đâu...”
Nói xong, đột nhiên cả bàn ăn đều im lặng, một luồng hàn ý tỏa ra từ bên cạnh .
Mộ Vũ Mặc bật cười thành tiếng. Tô Xương Hà vừa đắc tội nàng, nàng quyết sẽ không cứu vớt y, hơn nữa còn muốn xem kịch.
Mộ Thanh Dương quả thật rất trượng nghĩa: “Tô Mộ Vũ, Đại Gia Trưởng không phải có ý đó, hai người họ uống là... Rượu giao bôi  đúng, là rượu giao bôi.”
Tô Xương Hà cũng nhận ra mình đã nói hớ, bèn đưa cho Mộ Thanh Dương một ánh mắt cảm kích: Huynh đệ tốt, trượng nghĩa!
Tô Mộ Vũ mặt lạnh tanh, không thấy có chút thả lỏng nào, chỉ là lấy chén rượu trong tay Tô Xương Hà ra, đặt trước mặt Mộ Thanh Dương: “Ngươi không được uống, Thanh Dương ,  ngươi uống thay đi.”Lại vẫn là trên mặt tươi cười, Mộ Thanh Dương bưng chén rượu lên: “Huyền Vũ Sứ, Đại Gia Trưởng và Tô Gia chủ không tiện uống rượu, ta đại diện cho Ám Hà kính ngươi một ly.”
Đường Liên Nguyệt biết ý nên đáp lời: “Đa tạ.”
Tô Áo Tím chống cằm nhìn bọn họ qua lại rồi thở dài: “Ôi... người đàn ông tốt không phải đã lập gia đình thì cũng đang chuẩn bị lập gia đình.”
Tô Xương Hà đang cúi đầu ăn miếng đậu phụ chiên  mà Tô Mộ Vũ gắp cho mình, nghe vậy liền nói: “ Tô Áo Tím đang nói ta sao?”
Tô Áo Tím lè lưỡi với y: “Đương nhiên là nói Mộ Vũ ca ca rồi.”
Tô Xương Hà “Ồ” một tiếng, cười như không cười nhìn Tô Mộ Vũ: “Thì ra là nói Mộ Vũ ca ca nha...”
Tô Mộ Vũ nhướng mày, không bày tỏ ý kiến.
Tô Xương Hà suốt đêm vừa ăn đồ ăn, vừa xem Mộ Vũ Mặc và Đường Liên Nguyệt tán tỉnh, vừa cùng hai cô nhóc Tô Áo Tím và Tô Hồng Tức cãi nhau.
Hai người bị y chọc tức quá mức, nhao nhao yêu cầu Tô Mộ Vũ đứng ra chủ trì công đạo.
Tô Xương Hà ôm chặt cánh tay Tô Mộ Vũ: “Nghĩ gì thế, hắn muốn giúp thì cũng là giúp ta, đúng không,  Mộ Vũ.”
Tô Mộ Vũ cũng không phản bác, nhìn sắc trời: “Không còn sớm nữa, hôm nay đến đây thôi. Huyền Vũ Sứ, để Vũ Mặc đưa ngươi một đoạn, có duyên gặp lại.”
Tô Hồng Tức và Tô Áo Tím nhỏ giọng lầm bầm: “Mộ Vũ ca ca thật là thiên vị.”
Trên đường Tô Mộ Vũ kéo Tô Xương Hà về sân, Tô Xương Hà vẫn luôn cười, Tô Mộ Vũ quay đầu lại nhìn y “Cười cái gì?”
Tô Cốt Hà dán sát lại, cằm gác lên vai hắn: “Mộ Vũ ca ca... Hình như chỉ có hai cô nhóc kia mới gọi ngươi như vậy, hồi trước Tuyết Vi thích mộ ngươi, cũng chỉ gọi ngươi là Vũ Ca.”
Tô Mộ Vũ nhíu mày: “Tuyết Vi đã đính hôn với Thanh Dương rồi, chuyện này chớ nhắc lại.”
Khi nói chuyện, hai người đã đến trước phòng. Tô Mộ Vũ đẩy cửa ra, đỡ vai Tô Xương Hà đẩy y vào trong: “Áo Tím và Hồng Tức, là những người nghe lời ngươi nhất, trước đây Tam Gia vây công Đại Gia Trưởng, là ai bảo hai người bọn họ đi theo  Xương Ly đến chặn ta? Còn nói nếu chặn không được thì phải ngủ với ta.”
“Khụ...” Tô Xương Hà hoàn toàn không ngờ trí nhớ của Tô Mộ Vũ lại tốt đến vậy, bị lôi chuyện cũ ra.
Cánh cửa phía sau họ bị đóng lại. Tô Mộ Vũ cúi người, vòng tay ôm lấy Tô Xương Hà từ phía sau, ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm nhọn của y nâng lên, rồi hôn lướt từ má y xuống đến cằm:
“Mỗi ngày ngươi đều cầm đao chĩa vào ta, sao ngươi không dùng cách này để ngăn cản ta.”
Tô Cốt Hà bị hắn hôn làm cho ngứa ngáy , nắm lấy ngón tay hắn muốn trốn, nhưng bàn tay Tô Mộ Vũ giữ chặt cằm y không hề nhúc nhích. Môi hắn cọ xát một đường đến cần cổ mới buông tha cho y, để lại một dấu vết màu đỏ.
“Cởi quần áo ra, lên giường nằm đi.” Tô Mộ Vũ nói.
“Ngươi!...” Mặt Tô Cốt Hà nóng bừng. Tô Mộ Vũ bây giờ càng lúc càng không biết xấu hổ, nhưng y vừa bị chế ngự lại vừa chột dạ vì đuối lý, hoàn toàn không biết nên phản bác từ đâu.
“Sao hả?” Tô Mộ Vũ nhìn khuôn mặt và cổ y đỏ bừng một mảng, hơi thở dừng lại bên gáy y “Muốn ta giúp ngươi sao?”
Tô Xương Hà: “... Ta... Ta còn chưa tắm.”
Tô Mộ Vũ buông y ra, đẩy nhẹ một cái: “Ngươi vào phòng trong tắm đi, ta đi ra ngoài.”
Tô Xương Hà chưa bao giờ tắm chậm như vậy. Y tính toán phải đợi đến khi Tô Mộ Vũ hết kiên nhẫn mới chần chừ mãi rồi đi ra. Nhưng dù sao cũng không thể trần truồng hoàn toàn, nên y khoác áo trong, thắt lưng buộc lỏng lẻo, hơi trễ xuống.
Tô Mộ Vũ mặc áo trong màu trắng, ngồi trước bàn đợi y. Tóc hắn được búi sơ sài, ánh nến sáng rọi chiếu vào khuôn mặt như ngọc quan của hắn, tuấn tú vô song.
Thấy y bước ra, ngón tay Tô Mộ Vũ đang gõ trên bàn dừng lại: “Xương Hà quả thật làm ta đợi hơi lâu.”
Hiện tại, Tô Xương Hà nhìn thấy Tô Mộ Vũ vừa vui sướng lại vừa sợ hãi, y chầm chậm đi đến trước mặt Tô Mộ Vũ, tay chân đều có chút không biết phải đặt để thế nào.
Mặc dù trong mối quan hệ của hai người, y là người độc hành, hành sự quái đản từ nhỏ, nhưng trên thực tế, đa số mọi việc đều do Tô Mộ Vũ chủ đạo.
Chuyện phòng the y càng không có chút ý tưởng gì. Y rất thích Tô Mộ Vũ, bộ dạng hung hăng của Tô Mộ Vũ trên giường càng làm y nghĩ đến liền cảm thấy mềm chân. Nhưng khi Tô Mộ Vũ cứ ngồi yên ở đó, y lại không biết nên bắt đầu cuộc ái ân này như thế nào.
Khoảng cách giữa hai người dần gần lại, y đứng giữa hai chân Tô Mộ Vũ, cúi đầu nhìn đôi mắt đẹp của đối phương, sâu thẳm xa xăm, như một Phật tử ngây thơ, có thể dễ dàng thoát thân khỏi hồng trần, không nhiễm một hạt bụi.
Chiếc áo trong của Tô Xương Hà chỉ là một lớp lụa mỏng manh, tơ lụa nhẹ nhàng bay bổng trên người, giống như không mặc gì. Bị ánh mắt Tô Mộ Vũ bao phủ, khiến y không còn nơi nào để che giấu.
Y nhớ tới lời Tô Mộ Vũ phân phó lúc trước, dứt khoát không chút do dự, một tay kéo tuột đai lưng ra. Chiếc áo trong trượt khỏi vai y rơi xuống đất, giống như một đóa hoa màu đen.
Tô Xương Hà cong thân mình xuống, hai đầu gối quỳ trên đóa hoa , rồi vươn tay bắt lấy tay Tô Mộ Vũ, áp vào mặt mình.
Lúc này, biểu cảm của Tô Mộ Vũ mới thay đổi một chút, hắn nhướng mày, dường như rất bất ngờ. Tuy là ngày xuân, nhưng ban đêm vẫn còn chút lạnh. Cơ thể trần trụi của Tô Xương Hà bị ánh mắt Tô Mộ Vũ xâm chiếm, có chút rụt rè.
Nhưng khi y nhìn về phía Tô Mộ Vũ thì luôn thành kính. Y nâng tay Tô Mộ Vũ lên, hôn lòng bàn tay hắn: “Khôi đại nhân, ta có thể giữ ngươi lại một nén nhang thời gian không...”
Tay Tô Mộ Vũ xoa đầu y: “Điều đó phải xem ngươi giữ lại như thế nào.” Bàn tay rộng lớn không cho phép cự tuyệt, đè lên gáy Tô Xương Hà và ấn xuống.
Tô Xương Hà thuận theo động tác của Tô Mộ Vũ mà cúi đầu. Vật vượt rào  của Tô Mộ Vũ không thể xem thường, cách cả quần lót cũng đã căng cứng. Tô Xương Hà vùi mặt vào đó, như một con mèo lưu luyến cọ cọ. Bị nhiệt độ của vật đó làm cho nóng ran, hơi thở y trở nên dồn dập hơn vài phần.
Y thật sự bị Tô Mộ Vũ làm cho có chút khát khao, vươn tay đẩy chiếc áo trong bên hông Tô Mộ Vũ ra, như một chú mèo con liếm loạn trên bụng dưới của hắn.
Cơ thể Tô Mộ Vũ, giống như quần áo của hắn, đều mang mùi hương cây cỏ và huân hương. Tô Xương Hà có chút mê luyến, cẩn thận liếm láp. Hai tay y kéo quần lót xuống, giải phóng cự vật đang ngủ đông.
Vật đó có chút sức nặng, đã hơi ngẩng đầu lên, "bộp" một tiếng chạm vào mặt Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà dùng hai tay nâng đỡ và vuốt ve lên xuống, quy đầu đã thấm dịch chống vào má y. Y nheo mắt cọ cọ, rồi dùng môi hôn lên phần đầu thô to.
Tô Mộ Vũ từ đầu đến cuối trấn an vuốt ve đầu y, đến lúc này mới mở miệng: “Xương Hà, há miệng.”
Tô Xương Hà mở rộng miệng, dùng môi bao bọc tốt hàm răng, lưỡi căng thẳng từ từ cho vật đó tiến vào. Nó quá dài, y nâng đỡ gốc rễ thô to vuốt ve chơi đùa. Cổ họng mở ra cảm thấy bị chống đỡ.
Y nhắm mắt lại, miệng bị căng ra hầu như không thể động đậy, chỉ có lưỡi đang liếm láp và đè ép hành vật của Tô Mộ Vũ. Bàn tay đặt ở gáy y ấn xuống, từng chút từng chút đẩy dục vọng vào sâu hơn. Nước bọt không giữ lại được, chảy dọc theo cằm y  nhỏ xuống đất. Tô Xương Hà bị đâm cho gần như không thở nổi. Đến sau cùng, y không còn kiểm soát được dương vật của mình, hai tay bám vào đầu gối Tô Mộ Vũ, bị Tô Mộ Vũ bóp cằm mà thao túng.
Y không dám mở mắt ra, cảm giác ánh mắt Tô Mộ Vũ trước sau vẫn đang dò xét trên người mình. Mọi phản ứng dâm đãng của y đều không còn chỗ nào che giấu: đầu vú dựng thẳng do bị lạnh đêm kích thích, dương vật đã cương cứng và không ngừng phun dịch, cùng với vùng giữa hai chân đã bắt đầu chảy nước, trở nên lầy lội khi hôn phải mùi hương của Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ dừng lại một chút giữa chừng, dùng ngón tay gạt đi nước dãi trên cằm y: “ Xương Hà, ngươi là chó con sao?” Tô Xương Hà nhổ vật đang ngậm trong miệng ra, bắt lấy ngón tay Tô Mộ Vũ, liếm sạch nước dãi trên đó: “Là chó cái nhỏ của Khôi đại nhân.”
Ngón tay Tô Mộ Vũ cạy môi Tô Xương Hà ra, sờ sờ chiếc răng nanh nhọn hoắt và cái lưỡi mềm mại: “Liếm cho tử tế, lát nữa muốn bắn ra mặt xinh đẹp của con chó cái nhỏ.”
Tô Xương Hà làm như đã được khen, vội vàng há miệng nuốt vào. Cả khuôn mặt chôn vùi giữa hai chân Tô Mộ Vũ, hai tay túm lấy quần áo bên hông hắn, một bên để vật trong miệng thâm nhập đến tận cuống họng, một bên dùng lưỡi chống vào cán để hoạt động.
Y cảm thấy mình thật dâm đãng, vừa ăn được vài cái, phía dưới đã ướt đẫm hoàn toàn, chỉ có thể khép chặt hai chân để che giấu.
Tô Mộ Vũ vẫn luôn khen y, từ đỉnh đầu xoa xuống đến gáy. Cho đến khi y cảm thấy miệng mình đều đã tê dại, Tô Mộ Vũ đột nhiên bóp cằm hắn, dùng sức thọc vào, vật trong miệng y nảy lên vài cái, rồi bị Tô Mộ Vũ rút ra. Từng giọt tinh dịch đặc sệt tí tách bắn lên mặt và khóe miệng y, dính cả vào hàng mi dày đặc.
Tô Xương Hà đang định lau đi, liền nghe Tô Mộ Vũ nói: “Nhắm mắt lại, đừng nhúc nhích.”
Tô Mộ Vũ dùng khăn lau khô chất bẩn trên mặt Tô Xương Hà, rồi mới bảo y mở mắt.
Tô Xương Hà mở mắt ra, ghé vào đầu gối hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn, cảm thấy khóe miệng có chút ẩm ướt, bèn vươn lưỡi liếm một cái.
Tô Mộ Vũ nhìn y liếm đi chút dịch trắng bên khóe miệng, vươn tay nâng cằm y lên: “ Xương Hà thích ăn sao?”
Người trong tay hắn bị thao miệng đến choáng váng, dùng cằm cọ vào lòng bàn tay hắn: “Thích.”
Tô Xương Hà híp mắt, thần thái lười biếng, là sự dụ dỗ vô tri vô giác: “Thứ ngươi cho, ta đều thích.”
Tô Mộ Vũ cúi người ôm y lên đặt vào trong lòng, nhìn thấy đầu gối y vì quỳ mà đỏ ửng, cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi.
Tô Xương Hà lại ôm chặt lấy cổ Tô Mộ Vũ, cúi đầu nhìn xuống một cái. Tô Mộ Vũ khẽ cười một tiếng, ấn Tô Cốt Hà xuống, ghì chặt vào lòng: “Ướt sao?” Hắn vừa nói vừa nắm cằm Tô Cốt Hà xoay mặt hắn lại, hôn lên đôi môi sưng đỏ kia.
Đầu lưỡi quấn quýt triền miên, hơi thở giao thoa. Hàm răng cắn và tàn phá đôi môi dưới mềm mại. Hôn một lát, Tô Mộ Vũ mới cảm giác người trong lòng đã thả lỏng.
Tô Mộ Vũ buông đôi môi bị hắn cắn đến đỏ bừng ra, thở dốc nói: “Dựa vào ta.”
Tô Xương Hà rúc vào lòng hắn, hai tay vẫn ôm lấy cổ hắn. Vừa mới bình tĩnh được một lát, dục vọng giữa hai chân y đã bị bắt được.
Tô Xương Hà giật mình thẳng lưng, khó chịu vặn vẹo. Tay Tô Mộ Vũ rất lớn, ôm trọn lấy dương vật tú khí xoa nắn, bóp ép lên xuống, ngón cái vuốt ve quy đầu.
Tô Xương Hà cuộn tròn thân mình trong lòng hắn, run rẩy vì khoái cảm, rên rỉ khẽ khàng như một loài động vật nhỏ.
Tô Mộ Vũ ngậm lấy vành tai y nhấp nhẹ: “Thoải mái không?”
Tô Xương Hà hừ ra tiếng từ khoang mũi: “Thích, thích ngươi làm...”
Hai chân thon dài của y trượt ra ngoài, ngồi giữa hai chân Tô Mộ Vũ cọ xát, đạp loạn xạ. Tô Mộ Vũ khóa chặt eo y, xoa bóp cặp trứng ấm áp mềm mại phía dưới, lắng nghe tiếng rên rỉ gọi xuân của người trong lòng. Lại nắm lấy dương vật đang đỏ lên vuốt nhanh lên trên. Eo Tô Xương Hà dần dần căng cứng, dưới sự kiểm soát của hắn mà run rẩy bắn ra. Khe hẹp giữa hai chân, dù không bị chạm vào, cũng phun ra dịch lỏng, làm ướt quần áo Tô Mộ Vũ.
Bắn xong, Tô Xương Hà nhìn có vẻ hoảng hốt, nhưng khi đối diện với đôi mắt Tô Mộ Vũ thì vẫn mặc kệ mà dán sát vào.
“Tô Mộ Vũ...” Người trong lòng hắn, dù là đau khổ hay vui thích mà hắn ban cho, đều vui vẻ đón nhận tất cả.
Tô Mộ Vũ cúi đầu, mặc cho Tô Xương Hà dán sát vào, mặt cọ xát vào má hắn.
Từ khi Tô Mộ Vũ nhặt được chú chó nhỏ bị xa lánh và vứt bỏ này từ cái hố sâu kia, Tô Xương Hà vĩnh viễn chỉ cười với hắn, dang rộng hai tay chạy về phía hắn, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro