Chương 5
Ân tình kiểu vật này tính toán như thế nào, trong lòng mỗi người đều có một thước đo.
Trên đời này có người ban ơn là phúc đức rộng lớn, cũng không cảm thấy cần phải báo đáp gì, có người lại lợi dụng ân huệ để đòi hỏi, ngay từ đầu đã có ý định giao dịch ân tình.
Tô Xương Hà không tin trên đời có bữa trưa miễn phí, khi còn niên thiếu y đã trải qua nhiều gian nan, sớm biết thế giới này ăn thịt người.
Lần đầu tiên Tô Mộ Vũ cứu y, y đã nói nhất định sẽ báo đáp ân này, lúc đó hai người còn chưa quen biết, Tô Mộ Vũ bảo y không cần để trong lòng, Tô Xương Hà chỉ cho là lời khách sáo.
Sau này, từ bạn bè, đến sư huynh đệ, rồi đến người thân với Tô Mộ Vũ, y mới biết Tô Mộ Vũ không hề nói suông.
Những việc Tô Mộ Vũ đã nói, đều sẽ làm được, nói không cần y báo ơn, đó là xuất phát từ bản tâm, tuyệt không phải là khách sáo giả dối.
Nhưng trong thâm tâm Tô Xương Hà, y vẫn luôn cảm thấy mắc nợ Tô Mộ Vũ.
Cho nên sau này, khi ở Vực Quỷ Khóc tiếp nhận khảo nghiệm của Vô Danh Giả, lúc được phân vào cùng một tổ, Tô Xương Hà ngược lại cảm thấy nội tâm bình thản.
Y có thể cùng Tô Mộ Vũ kề vai chiến đấu, y còn có thể trả lại ân tình cho Tô Mộ Vũ.
Lưỡi dao đâm vào cơ thể thật sự rất đau, nhưng Tô Xương Hà lại cảm thấy mọi chuyện đã được an bài, y gào lên bảo Tô Mộ Vũ buông tay, Tô Mộ Vũ lại liều mạng nắm chặt chuôi dao.
Làm sao lại có người ngây thơ như vậy chứ, Tô Xương Hà bị hắn chọc cho bật cười, nhưng rồi lại đau đến mức hít thở không thông, mặt mũi nhăn nhó.
Kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, Ám Hà mấy trăm năm qua chưa từng có ngoại lệ, thật sự đã bị cái gã ngây thơ này làm nên chuyện. Giống như mình nợ hắn càng nhiều, Tô Xương Hà được Tô Mộ Vũ đỡ trên vai, nhìn sườn mặt kiên nghị của hắn, mơ hồ nghĩ, mối dây dưa của bọn họ càng thêm sâu nặng, phải làm sao mới có thể trả hết được.
Sau khi Tô Mộ Vũ công khai phản kháng Đê Hồn điện , Tô Xương Hà đã gánh vác mọi nhiệm vụ mà hắn không nhận.
Tô Xương Hà vốn không phải là người lương thiện, nhưng y phát hiện mình chìm đắm trong cảm giác trả giá vì người này, thậm chí có chút nghiện.
Có lẽ mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi từ rất nhiều năm trước, khi y thế chỗ Tô Mộ Vũ làm đồng tử thắp đèn.
Sự thay đổi này không hề khiến người ta cảm thấy bất an, ngược lại, y thậm chí tìm thấy sự bình yên trong những hành vi hoàn toàn không phù hợp với bản thân y.
Y chỉ mong muốn mọi điều Tô Mộ Vũ mong cầu đều đạt được.
Tô Xương Hà không nghĩ rằng Tô Mộ Vũ muốn sẽ là y, Tô Mộ Vũ còn có rất nhiều chuyện quan trọng: gia viên mới, quê hương đã mất, muốn báo mối thù máu sâu nặng, và cần phải che chở người thân.
Đối với Tô Mộ Vũ mà nói, Tô Xương Hà là kẻ phiền phức, khó đối phó, hao tâm tổn sức đến vậy.
Nhưng Tô Mộ Vũ nói muốn, thì đó là điều không thể từ chối.
Huống chi, bộ dạng Tô Mộ Vũ sa vào dục vọng vì y, gợi cảm đến mức không thể chối từ, cũng khiến y có một chút đắc ý.
Tô Xương Hà tựa vào lòng Tô Mộ Vũ, hai chân mở rộng, Tô Mộ Vũ nhéo ngón tay y, đưa đến xoa nhẹ khe thịt giữa hai chân y, môi âm hộ bị chạm vào, mẫn cảm nhảy lên, ẩm ướt sưng đỏ.
Môi Tô Mộ Vũ dán vào tai Tô Xương Hà, giọng nói trầm thấp: “Tự mình chạm qua chưa?”
Tô Xương Hà thút thít lắc đầu, y sờ thấy không giống cơ thể mình, vừa ướt lại vừa trơn, ngón tay không thể nắm được, mẫn cảm đến mức chạm nhẹ một cái là không nhịn được run rẩy.
Tô Mộ Vũ vẫn tiếp tục truy vấn bên tai: “Vậy Xương Hà dùng chỗ nào, phía trước sao? Hay là phía sau...” Tô Xương Hà bị hắn trêu chọc đến toàn thân đỏ bừng, y không biết Tô Mộ Vũ trông có vẻ ngây thơ, nhưng lại biết nhiều đến vậy.
Ngón tay bị nhéo đẩy mở môi âm hộ, hướng vào huyệt mềm mại ẩm ướt thăm dò đi vào, thịt huyệt chạm vào ngón tay theo hơi thở của y, cũng như liếm mút ngón tay, xoay tròn sờ soạng cắm vào trong, từng tấc một đều bị chạm đến thấu đáo.
Tô Xương Hà cảm thấy cơ thể dường như không thuộc về mình, giống như con rối dây bị Tô Mộ Vũ thao túng một cách khoái lạc, nhưng khi ý thức được đó là ngón tay của chính mình đang ở trong cơ thể, y lại cảm thấy xấu hổ đến tột độ: "Mộ Vũ..."
Tô Mộ Vũ buông tay y ra: "Tự mình khuếch trương đi." Ngược lại, hắn sờ lên dương vật đang nhô lên của Tô Xương Hà, nắm lấy phần đầu mà xoa bóp.
Tô Xương Hà đành phải tự động ngón tay, y không quen cách này, luôn chạm vào vách trong mềm mại, cũng không dám dùng sức cắm sâu vào trong, nhưng thịt huyệt mẫn cảm dường như rất hưởng thụ, dâm thủy vẫn luôn chảy ra, ngón tay bị ngâm ướt sũng.
Tô Mộ Vũ vẫn luôn chơi đùa chỗ dưới của y, nắm lấy những thứ linh tinh chưa từng được dùng đến trong tay mà xoa bóp, lại dùng ngón tay mài phần đầu mẫn cảm, dương vật mẫn cảm nhảy lên trong tay hắn, Tô Mộ Vũ cắn lấy mút mát liếm láp miếng da thịt trắng nõn sau gáy y, tăng nhanh động tác lên xuống vuốt ve trên tay, mạnh mẽ xoa bóp phía dưới tinh hoàn, Tô Xương Hà bị hắn sờ đến run rẩy mà bắn ra, ngón tay y vô lực không động đậy nữa, chỉ dâm loạn cắm trong huyệt của chính mình.
Tô Mộ Vũ đẩy tay y ra, ngón tay lại lần nữa vươn tới, lòng bàn tay bao bọc lấy môi âm hộ lớn mà ấn vê, xoa nắn qua lại thịt hộ.
Ngón tay Tô Mộ Vũ dường như có một ma lực khác biệt, so với việc tự y sờ mà không nắm được kết cấu, Tô Mộ Vũ xoa bóp khiến hai chân hắn mềm nhũn, bàn tay che lấy môi thịt lầy lội của y, dâm đãng mà xoa nắn qua lại, một ngón tay dài vuốt ve dọc theo khe thịt, Tô Xương Hà không nhịn được kẹp chặt chân, bắp thịt dâm dục kẹp lấy cổ tay Tô Mộ Vũ, khóc lóc rên rỉ thành tiếng.
Y không nhịn được cầu xin: "Đừng xoa nữa, cầu xin ngươi..."
Động tác trên tay Tô Mộ Vũ dừng lại một chút: "Cầu xin ta?"
Tô Xương Hà ngẩng đầu hôn cằm hắn: "Cầu xin ngươi, Mộ Vũ..."
Tô Mộ Vũ không hề nao núng, đại chưởng chống lên ngoại âm xoa bóp, thịt huyệt run rẩy phun ra, eo Tô Xương Hà mềm nhũn, cả người trượt xuống, được Tô Mộ Vũ ôm lấy, móc lấy đùi y mà bế lên.
Ném người lên giường, thân hình Tô Mộ Vũ bao phủ lấy y, một tay bắt lấy cổ tay y ấn trên đỉnh đầu, hôn lấy y một cách hung bạo, tay kia kéo mở hai chân y, dương vật to lớn chống lại cửa huyệt mềm xốp, một chút đâm vào. Vật kia trong cơ thể vừa thô vừa dài lại cứng, Tô Xương Hà cảm thấy mình bị lấp đầy, kể từ khi thành hôn, dù đã làm mấy ngày nhưng y vẫn không thể thích ứng được cảm giác sưng to và tê dại chua xót đó. Bắp đùi bị xương hông va chạm, dương vật ở trong thịt huyệt quất vào, y bị thúc đến toàn thân ửng hồng, khoái cảm từng đợt từng đợt ập tới.
Tô Xương Hà bị Tô Mộ Vũ đè dưới thân không thể nhúc nhích, ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị người trên thân vô tình nuốt chửng. Tô Mộ Vũ buông cổ tay y ra, đi xoa bụng dưới của y. Tô Xương Hà cảm thấy bàn tay kia gần như xoa tới hung khí trong cơ thể, bụng dưới đau nhức dữ dội, y vươn tay đẩy vai Tô Mộ Vũ: "Đừng xoa, cầu xin ngươi, Mộ Vũ... A... Cầu xin Phu quân ..."
Lúc này Tô Mộ Vũ dường như mới nghe thấy lời cầu xin của Tô Xương Hà, hắn câu lấy vòng eo mềm mại của y, bế y lên, đặt trong lòng mà thúc mạnh lên: "Gọi lại lần nữa."
Tô Xương Hà vươn tay câu lấy cổ hắn: "Phu quân, nhẹ một chút, cầu xin ngươi..."
Tô Mộ Vũ cúi đầu cắn ngực y, liếm láp đầu vú đang cương lên, rồi dùng răng mà mài, động tác phía dưới vừa hung hãn lại vừa tàn nhẫn, hai bên nhũ hoa đều bị hắn cắn đỏ bừng, Tô Xương Hà ngửa đầu khóc nức nở: "Ta đã cầu xin ngươi rồi, Tô Mộ Vũ, ta không muốn ở bên trên ..."
Mấy ngày hoan ái đã làm Tô Xương Hà có thiên hướng của riêng mình, ngồi trong lòng Tô Mộ Vũ bị hắn thúc, là cách tiến sâu nhất, chỉ vài cái là có thể thúc mở cổ tử cung yêu ớt, làm đến y dâm thủy chảy ròng.
Tô Mộ Vũ cắn một miếng vào thịt ngực mềm mại, chóp mũi vùi vào khối mềm mại kia hít sâu một hơi: "Cứ gọi đi."
"Phu quân... Tướng công, Mộ Vũ ca ca... Phu quân..." Gọi không có tác dụng, vật bên trong cơ thể càng lúc càng trương to, sự thọc vào rút ra nhanh chóng làm y gần như bị khoái cảm đánh choáng váng: "Ngươi lừa người..."
Tô Mộ Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ trách móc của Tô Xương Hà, cong môi cười một chút: "Yếu ớt."
Tô Xương Hà bị nụ cười của hắn làm cho hoa mắt, còn chưa kịp thưởng thức kỹ, vật trong cơ thể đã rời khỏi, y bị lật người lại, mặt bị ấn vào trong lớp gấm mềm mại, hai chân bị đẩy thành tư thế quỳ, mông nhô lên.
Tô Mộ Vũ ấn lưng y, đầu gối mở chân y ra, chen vào giữa hai chân, từ phía sau cắm vào.
Thịt mông đầy đặn bị người phía sau nắm lấy xoa nắn trong tay, ép về phía giữa, càng làm cho thịt huyệt siết chặt lấy vật cứng, Tô Xương Hà không nhìn thấy dáng vẻ của Tô Mộ Vũ, khoái cảm bị phóng đại vô hạn.
Tô Mộ Vũ không có ý định phóng thích chút nào, vật cứng từ từ mài xát y , mài qua từng tấc mẫn cảm trong thịt huyệt, khi thúc đến điểm mẫn cảm, mông thịt trắng da dâm đãng trong tay hắn lay động, Tô Mộ Vũ bắt đầu lặp đi lặp lại va chạm, nghiền nát vào điểm đó, nhìn mông thịt trắng lay động của Tô Xương Hà như đang chiều theo ý mình.
Đúng là tiểu dâm phụ đã biết mùi vị rồi, Tô Mộ Vũ đánh một cái vào mông y, làm phát ra tiếng bạch, huyệt mẫn cảm lại bị cái tát này đánh cho phun trào, một dòng nước ấm áp tưới lên phần đầu thô to, bị chặn lại chặt chẽ, dưới động tác liên tục va chạm hoa tâm của Tô Mộ Vũ, nó lại giống như mất kiểm soát mà thấm ra bên ngoài.
Tô Xương Hà có chút không quỳ vững được, thân thể nghiêng sang một bên: "Mộ Vũ, đừng tư thế này..."
Tô Mộ Vũ hung hăng thúc vào huyệt tâm, Tô Xương Hà bị hắn thúc cho kinh hô một tiếng, dường như đã quên mất mình muốn nói gì, y bị thúc đến thần trí không rõ, sau một lúc lâu mới nói: "... Muốn nhìn mặt ngươi..."
Động tác Tô Mộ Vũ thao vào khoang tử cung dừng lại một chút, hắn rời khỏi cơ thể Tô Xương Hà, lật người y lại, Tô Xương Hà nằm dưới thân hắn, tóc tai hỗn độn trải trên giường, Tô Mộ Vũ đè lên hôn y, bắt lấy tay y đặt lên mặt mình: "Thích mặt ta à?"
Tô Xương Hà dùng tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ như được đẽo gọt kia: "Thích... Thích ngươi."
Tô Mộ Vũ nắm lấy tay y: "Nhớ kỹ lời ngươi nói."
Cơ thể phía dưới dần dần bị thao đến thuần thục, dâm loạn không chịu nổi mà vặn vẹo, hai chân thon dài câu lấy eo sau của Tô Mộ Vũ, huyệt tham ăn nuốt trọn vật thô to.
Tô Xương Hà bị hắn thao bắn vài lần, dương vật đáng thương vẫn cương cứng, nhưng không thể phun ra thứ gì nữa, dâm thủy trong huyệt thì luôn dào dạt, bị Tô Mộ Vũ sờ đến đầy tay, bôi lên mặt Tô Xương Hà.
Cuối cùng, khoang tử cung mới ăn được tinh dịch đậm đặc, bị bắn đầy một bụng, bụng dưới cũng vừa chua xót vừa căng tức không thôi. Tô Xương Hà đã mê man hôn mê , nhưng trong giấc ngủ vẫn không yên ổn, y bị bàn tay to rộng sờ nắn khắp toàn thân, đầu vú sưng đỏ trước ngực bị nắm lấy đùa bỡn lặp đi lặp lại.
Tô Mộ Vũ ôm y từ phía sau, hôn lên xương bướm xinh đẹp, nắm lấy dương vật trắng nõn thanh tú trong lòng bàn tay mà thưởng thức, quy đầu đáng thương phun ra nước.
Tay lại vươn đến giữa hai chân, bắt lấy bắp thịt mềm mại mà véo nắn, rồi lại nắm lấy âm đế bị thao đến lật tung mà xoa bóp.
Cơ thể này khiến Tô Mộ Vũ yêu thích không muốn buông tay, muốn hết lần này đến lần khác vuốt ve chơi đùa, xem y ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng chìm đắm trong dục vọng.
Tô Xương Hà ngủ thật sự không yên ổn, trong lúc mơ hồ y nghe thấy tiếng rên rỉ của chính mình, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông đang hành động trên người, gần như muốn bật khóc: "Không... Không được... Ta muốn ngủ."
Tô Mộ Vũ nâng chân y lên đặt trên vai: "Ngươi cứ ngủ đi."
"Ngươi như vậy... Ưm... Ta làm sao mà ngủ được..." Tô Xương Hà vô lực đỡ lấy cánh tay Tô Mộ Vũ: "Ôi, quá căng..."
Y thực sự muốn kết thúc, thế nên siết chặt thịt huyệt, muốn thúc giục Tô Mộ Vũ nhanh chóng xuất tinh.
Tô Mộ Vũ bị y hút đến da đầu tê dại, thiếu chút nữa không giữ được tinh quan: "Yêu tinh." Hắn hai tay níu lấy xương hông của người dưới thân, càng hung ác va chạm, muốn phá vỡ thịt huyệt đang kẹp chặt kia.
Tô Xương Hà lập tức buông lỏng lực đạo, bị hắn thúc đến muốn đụng vào đầu giường: "Sẽ bị thao nát..."
Tô Mộ Vũ sờ sờ chỗ hai người giao hợp: "Xương Hà ăn rất ngon, sẽ không bị thao nát đâu, ngươi cứ ngủ đi."
Tô Xương Hà trong mơ vẫn còn rên rỉ thút thít, thỉnh thoảng tỉnh lại thì vật cứng nghiệt ngã kia vẫn còn đang tàn phá trong cơ thể, thịt huyệt mẫn cảm run rẩy chảy nước.
Sau đó y được Tô Mộ Vũ ôm vào lòng, giận dỗi cắn cơ ngực Tô Mộ Vũ, làm lưng Tô Mộ Vũ đầy những vết cào.
Sáng sớm tỉnh lại, thịt ngực vẫn bị bàn tay to của Tô Mộ Vũ nắm lấy, cự vật đang ngủ đông cọ vào mông thịt, Tô Xương Hà cảm thấy khó chịu, vừa mới gỡ tay Tô Mộ Vũ ra khỏi ngực mình, đã bị người phía sau kéo mạnh vào lòng.
"Đừng nhúc nhích." Tay Tô Mộ Vũ vẫn nắm ngực y, theo bản năng xoa nhẹ một chút, tay kia đặt lên bụng dưới hắn, hạ thân hai người kề sát: "Ngủ thêm một lát."
Tô Xương Hà cả đêm không ngủ yên, nhưng hơi nóng rực từ phía sau lại không thể bỏ qua, y nhịn không được cựa quậy một chút.
"Lại đụng đậy nữa là ta sẽ tìm việc gì đó để làm đấy." Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
Tô Xương Hà lập tức không dám động đậy, một lát sau, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của người phía sau, y thực sự không thể chống lại cơn buồn ngủ, lại ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro