Chương 04

Trong đầu Ngụy Vô Tiện hoàn toàn choáng váng, hắn không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Hắn nể mặt Giang Trừng, định đến đây làm cho có vẻ thôi. Dù gì vào phòng Lam Vong Cơ rồi, hắn có xin lỗi hay không người ngoài cũng chẳng biết. Lam Vong Cơ là kiểu người chỉ cần hắn không đối chọi quá mức, sau này cũng chẳng so đo.

Nhưng mỗi lần Ngụy Vô Tiện đều không kiềm nổi tính khí của mình. Lam Vong Cơ cố chấp một chút, hắn liền xảy ra xung đột với y. Tín hương của hai Càn Nguyên ưu tú ảnh hưởng lẫn nhau, chỉ làm tình hình càng căng thẳng, hai người cãi nhau trong phòng.

Ngụy Vô Tiện tâm trạng không tốt, tín hương bộc phát dữ dội. Lam Vong Cơ chỉ muốn nói lý lẽ, nhưng cũng bị tín hương của hắn tác động, không thể bình tĩnh.

Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh! Quá mức mạo hiểm!"

Ngụy Vô Tiện giận dữ: "Việc gì cũng sợ trước sợ sau, vậy khỏi đánh trận cho rồi!"

Lam Vong Cơ hiếm khi to tiếng: "Ngươi biết hậu quả nếu thất bại không!"

Mỗi lần có nhiệm vụ khó khăn nguy hiểm, mọi người còn đang bàn tính thì Ngụy Vô Tiện đã xông ra nhận việc. Người khác dĩ nhiên mặc kệ, thành công thì tốt, không thành cũng là việc của hắn, với người khác chỉ có lợi không có hại. Thật ra, chỉ người thật sự quan tâm mới cố cản hắn.

Nhưng Ngụy Vô Tiện không muốn nghĩ theo hướng đó. Hắn dựng lên gai nhọn quanh mình, không cho ai tới gần. Kể cả sự quan tâm đối với hắn cũng là cản trở. Có việc hắn nhất định phải làm, dù phải hy sinh bao nhiêu cũng phải làm, bất cứ ai ngăn cản đều không được hắn dung thứ.

Hắn nói: "Thực lực của ta, chính ta rõ. Hàm Quang Quân dựa vào đâu nghĩ ta sẽ thất bại?"

Nhắc đến thực lực của Ngụy Vô Tiện thì không thể không nói đến quỷ đạo. Lam Vong Cơ vẫn luôn khó chịu với quỷ đạo, lần nào cũng tìm cách cản trở, điều này khiến Ngụy Vô Tiện càng bực bội: "Ở đây ta vẫn luôn thắng bằng cách đó, Hàm Quang Quân nếu thật khó chịu, cứ đi chỗ khác hỗ trợ đi."

Không có Ngụy Vô Tiện thì họ chẳng thể thắng nhanh như vậy, cứ điểm hiện tại đều do hắn liều mình đánh chiếm. Ý Ngụy Vô Tiện rất rõ: đừng xen vào chuyện của hắn. Điều này khiến Lam Vong Cơ thêm không vui. Tín hương va chạm tựa như nổ ra tia lửa, không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Cơn giận trong lòng Ngụy Vô Tiện gần như không kìm nổi, hắn lại nói: "Hàm Quang Quân, không thì ra ngoài, chúng ta so tài."

Nếu đã không phục nhau, thì đấu một trận, phân cao thấp, sau này ai trên ai dưới tự rõ.

Nhưng điều này khiến Lam Vong Cơ càng hiểu ra, giữa hắn và Ngụy Vô Tiện có một khoảng cách trời sinh không thể vượt qua.

Họ đều là Càn Nguyên, Càn Nguyên ưu tú khiến người khác hâm mộ, nhưng sinh ra chỉ có thể trở thành đối thủ. Mùi hương hoa sen thanh tao từ Ngụy Vô Tiện dù Lam Vong Cơ ghi nhớ trong tim, bản năng cũng chỉ khiến y nảy sinh cảm giác đối đầu. Dù không có chiến tranh, không có quỷ đạo, y và Ngụy Vô Tiện cuối cùng vẫn thế.

Lam Vong Cơ có tưởng tượng thế nào, cũng không hình dung được giữa họ có chút khả năng nào khác. Không có lấy một tia hy vọng, vậy mà hương sen kia vẫn vấn vương nơi tim, không xua đi được, quấn quýt từng vòng, trói chặt trái tim y.

Lam Vong Cơ siết chặt nắm tay trong ống tay áo rộng, nhíu mày trừng Ngụy Vô Tiện. Có thể khiến một người mặt không đổi sắc như Lam Vong Cơ tức giận rõ rệt đến vậy, cũng chỉ có Ngụy Vô Tiện. Từ khi còn trẻ đã quen biết, hắn vô tình hay cố ý đều có thể làm Lam Vong Cơ nổi giận, ở một mức độ nào đó, hắn cũng khá lợi hại.

Nhưng lúc này, Lam Vong Cơ đột nhiên có dấu hiệu bất thường, vì Tị Trần thực sự bay đến. Chuyện này Ngụy Vô Tiện không ngờ, may mắn thân thủ hắn lanh lẹ, nghiêng người tránh. Tị Trần sượt qua bên tóc mai, ánh bạc của kiếm lóe lên ở khóe mắt khiến hắn kinh ngạc tròn mắt.

Lam Vong Cơ thật sự ra tay với hắn. Ngụy Vô Tiện giận dữ: "Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ dường như cũng rất kinh ngạc, ánh mắt ngây ra, sắc mặt vô cùng khó coi. Ngụy Vô Tiện thấy y lảo đảo, kịp thời vịn vào mép giường. Trước giờ hắn chưa từng thấy Lam Vong Cơ như vậy. Mặt y càng lúc càng tái, lắc đầu vẻ choáng váng. Ngụy Vô Tiện quên cả giận, tiến tới: "Lam Trạm, ngươi sao rồi?"

Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, chậm rãi nói một câu: "Không rõ."

Ngụy Vô Tiện sốt ruột: "Lúc này ngươi có thể nói nhiều thêm hai chữ được không!"

Lam Vong Cơ nói: "Ta thật không rõ."

Đúng là nhiều hơn hai chữ, Ngụy Vô Tiện cạn lời, nhưng thấy mồ hôi tuôn thành giọt bên tóc mai Lam Vong Cơ, hắn không kịp so đo: "Ta đi gọi y sư!"

Hắn xoay người định đi, hương sen phảng phất, Lam Vong Cơ dường như vô thức lại ra tay. Ngụy Vô Tiện xoay người tránh, khó hiểu: "Lam Trạm! Ngươi thật muốn đánh?"

Ngụy Vô Tiện đâu phải dễ bị ức hiếp, nếu Lam Vong Cơ thực sự muốn đánh, hắn sẽ chơi tới cùng. Tín hương của hắn bộc phát, nồng đậm như tầng tầng sóng gợn trong lòng Lam Vong Cơ, khiến y càng choáng váng. Dù nói vậy nhưng rõ ràng tình trạng Lam Vong Cơ tệ lắm, Ngụy Vô Tiện cũng chẳng muốn đánh thật, đành bảo: "Ngươi nghỉ ngơi trước, khỏe lại chúng ta đánh tiếp."

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, đột nhiên tung cả hai tay đánh tới. Ngụy Vô Tiện cuống quít tránh, giao thủ vài hiệp, hắn nhận ra Lam Vong Cơ rất bất thường, không dám ra tay bừa, chỉ lo né tránh. Nhưng hiện tại hắn chỉ còn chút thân thủ, không đủ bền bỉ, tay không đấu không lại Lam Vong Cơ. Có lẽ trong thâm tâm hắn vẫn tin tưởng Lam Vong Cơ, nên khi bị y tóm lấy, đè xuống đất, Ngụy Vô Tiện cũng không quá lo.

Hắn luôn nghĩ, là Lam Trạm thôi mà, y có thể làm gì hắn chứ.

Nhưng hành động của Lam Vong Cơ càng lúc càng kỳ quái, ánh mắt cũng rất lạ, Ngụy Vô Tiện bắt đầu hoang mang. Khi chỗ dưới thân chạm phải vật cứng kia, hắn kinh ngạc đến ngây người.

Ngụy Vô Tiện chưa từng tiếp xúc với Khôn Trạch, nhưng nhu cầu của Càn Nguyên cao hơn người thường, loại ưu tú lại càng mãnh liệt. Thứ cứng kia ngoài "cái đó" ra thì còn gì nữa? Nhưng hắn không hiểu nổi, hắn là một Càn Nguyên, Lam Vong Cơ dù ham muốn cỡ nào, cũng không thể có phản ứng với một Càn Nguyên như hắn chứ?

Có lẽ đầu óc Ngụy Vô Tiện hỏng rồi, hắn còn cọ cọ thử xem có phải ám khí không. Dù gì tình huống lúc này đặc biệt, bọn họ là mục tiêu hàng đầu của Kỳ Sơn Ôn thị, có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào. Lam Vong Cơ là người cẩn trọng, biết đâu y giấu ám khí giữa hai chân... Giấu cái quái gì chứ!!!

Chạm lại lần nữa, thứ kia không chỉ cứng mà còn nóng, còn run rẩy, làm gì có ám khí nào thần kỳ thế!

Dù Ngụy Vô Tiện có giỏi tự lừa mình thế nào cũng phải đối diện hiện thực. Hắn hoảng hốt vặn vẹo thân thể, kêu: "Lam Trạm!! Ngươi bình tĩnh! Ngươi nhìn rõ ta là ai đi!"

Hắn bung tín hương ra, Càn Nguyên với Càn Nguyên lẽ ra phải bài xích lẫn nhau, thế nhưng kỳ lạ thay, chính hắn cũng cảm nhận được tín hương của Lam Vong Cơ, hương đàn hương thanh lạnh, đang hấp thụ, hòa trộn với hương sen của hắn, dần dần tỏa ra mùi hương hòa hợp.

Khiến lòng Ngụy Vô Tiện run lên một hồi. Hắn vốn không ghét mùi đàn hương thanh lạnh của Lam Vong Cơ, nhưng chưa từng nghĩ nó có thể khiến hắn thoải mái thế này. Còn Lam Vong Cơ lại biểu hiện càng trực tiếp hơn. Y cúi đầu, hít sâu mùi hương ở cổ Ngụy Vô Tiện, giọng trầm khàn cất lời: "Ngụy Anh, thật thơm."

Lời tác giả:
Coi như một loại "ám khí" vậy, nhưng là "ám khí" chỉ dùng để đối phó Ngụy Vô Tiện mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro