Chương 23

Câu này Lam Vong Cơ đã nói rất nhiều lần, mỗi lần đều khiến Ngụy Vô Tiện đặc biệt tức giận, vậy nên Lam Vong Cơ rất căng thẳng, y cẩn trọng, cần rất nhiều dũng khí mới dám mở miệng.

Câu này, Ngụy Vô Tiện cũng đã nghe rất nhiều lần, mỗi lần đều chạm đúng vào nỗi đau của hắn. Chẳng lẽ hắn không muốn có một cách nào khác ngoài quỷ đạo để bảo vệ bản thân, bảo vệ những người hắn quan tâm hay sao? Chẳng lẽ hắn không muốn một lần nữa được dùng kiếm hay sao? Nhưng hắn không có Kim Đan, cũng không thể nói ra điều đó, chỉ có thể che giấu tâm tư của mình dưới vẻ tức giận.

Nhưng lúc này, hắn không đoán được ý của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ biết hắn rất để ý đến đứa trẻ, hiện tại không còn chiến tranh, hắn cũng sẽ không tùy tiện sử dụng quỷ đạo. Hắn không hiểu tại sao Lam Vong Cơ lại muốn đưa hắn về Cô Tô.

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, đang định nổi giận thì bất giác hỏi: "Ta vì sao phải theo ngươi về Cô Tô?"

Lam Vong Cơ đã thấy biểu cảm này của hắn rất nhiều lần, y càng thêm căng thẳng, nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ là nơi núi rừng sâu thẳm."

Ngụy Vô Tiện càng nghe càng khó hiểu. Lam Vong Cơ lại nói tiếp: "Đệ tử Cô Tô Lam thị xưa nay không bàn chuyện thị phi."

Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn mơ hồ, Lam Vong Cơ rất hiếm khi nói nhiều như vậy, y lại tiếp tục: "Tĩnh Thất kín đáo và rộng rãi."
Nếu ngươi có một bí mật tuyệt đối không thể để lộ, thì cứ đem nó đến Cô Tô Lam thị, chắc chắn sẽ an toàn. Tĩnh Thất của Lam thị lại càng là nơi an toàn trong an toàn. Đệ tử Lam thị vốn đã kín miệng, còn Lam Vong Cơ lại càng kín miệng hơn bất kỳ ai. Dù có tra tấn hay dụ dỗ, cũng đừng mong lấy được từ y một chữ.

Lam Vong Cơ không hề nhắc đến quỷ đạo, y chỉ đang đưa ra một nơi tuyệt đối an toàn và kín đáo cho hắn, cho hắn và đứa trẻ mà y vẫn chưa biết đến sự tồn tại của nó.

Cơn giận của Ngụy Vô Tiện chưa kịp bùng phát đã lắng xuống, hắn chợt cảm thấy xấu hổ vì suýt chút nữa hiểu lầm ý của Lam Vong Cơ. Hắn vẫn không hiểu tại sao Lam Vong Cơ lại tốt với mình như vậy, có lẽ vì y quá tốt bụng, không đành lòng nhìn hắn cô độc một mình?

Hay có lẽ Lam Vong Cơ vẫn luôn tốt như vậy, mà chính hắn chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ và hiểu rõ ý của y, nên mới nhiều lần hiểu lầm y?

Rất nhiều câu hỏi khiến lòng Ngụy Vô Tiện dậy lên một cảm giác bất an khó hiểu. Tín hương của Lam Vong Cơ khiến hắn không thể nào bình tĩnh được, đứa trẻ trong bụng hắn cũng bắt đầu quấy phá, nhưng hắn vẫn cố nén, gượng gạo nói một câu: "Ta… Ta mới không đi."

Hắn vốn không định nhìn Lam Vong Cơ, nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà liếc qua. Lam Vong Cơ cúi mắt xuống, trông có vẻ hơi thất vọng, khiến Ngụy Vô Tiện lập tức hối hận.

Đây rõ ràng là biện pháp tốt nhất hiện tại. Lam Vong Cơ đã chủ động cho hắn cơ hội, vậy mà hắn lại từ chối! Trong lòng hắn gào thét: "Ngụy Vô Tiện à, ngươi lại nói một đằng nghĩ một nẻo nữa rồi!"

Thật ra, đã không ít lần hắn suýt không chịu nổi mà chạy đến tìm Lam Vong Cơ, cứ bám lấy y không chịu đi nữa. Mang thai mà không có tín hương của một Càn Nguyên an ủi, hắn vốn đã rất khó chịu, đứa trẻ trong bụng lại rất nghịch ngợm, gần đây còn thường xuyên khiến hắn đau bụng đến mức không thể tự chăm sóc bản thân.

Nhưng Ngụy Vô Tiện là người rất mạnh mẽ, tự tôn của một Càn Nguyên ưu tú không cho phép hắn cúi đầu. Hắn luôn cho rằng mình có thể chịu đựng được, bao đêm dài hắn đều tự mình vượt qua, không hề cầu cứu bất kỳ ai.

Hiện tại, đề nghị của Lam Vong Cơ thật sự khiến hắn động lòng, nhưng hắn lại lo lắng một điều: trong thế giới của Càn Khôn, tín hương rất dễ nhận ra. Hiện tại còn có thể giấu diếm, nhưng sau khi đứa trẻ ra đời, chỉ cần ngửi một cái, Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ phát hiện ra điều không đúng. Đến lúc đó hắn phải giải thích thế nào đây?

Đứa trẻ này vốn là của Lam Vong Cơ, sau Xạ Nhật chi chinh, Ngụy Vô Tiện không còn gì phải e ngại nữa. Nhưng hắn đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không dám nói cho Lam Vong Cơ biết. Hắn thậm chí còn thấy may mắn vì ngày đó ở Bất Dạ Thiên, câu nói của hắn đã bị ngắt ngang.

Hắn sinh đứa trẻ này mà có được sự đồng ý của Lam Vong Cơ sao? Sự kết hợp giữa họ vốn là một chuyện ngoài ý muốn. Lam Vong Cơ liệu có muốn đứa trẻ này không? Nếu như khi tỉnh táo, Lam Vong Cơ không chấp nhận, vậy đứa trẻ phải làm sao?

Hắn tự nhủ: "Ai mà muốn sinh con với người không có quan hệ tốt với mình chứ?" Sau nhiều lần thăm dò, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa biết liệu Lam Vong Cơ có thật sự thanh tâm quả dục hay không, nhưng hắn biết rõ một điều: Lam Vong Cơ không có hứng thú với hắn.

Ngụy Vô Tiện xưa nay không sợ trời, không sợ đất, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy rối rắm và bất an đến vậy. Dù đứa trẻ này đến như thế nào, hắn cũng rất trân trọng nó. Hắn không muốn nghe bất kỳ lời nói ghét bỏ nào từ Lam Vong Cơ.

Hắn còn đang do dự, đứa trẻ trong bụng lại không nghe lời, đột nhiên đau đến mức khiến hắn nhíu mày, gương mặt vặn vẹo. Hắn “hừ” một tiếng, đưa tay ôm bụng. Lam Vong Cơ hoảng hốt bước đến định đỡ hắn, nhưng Ngụy Vô Tiện lại giơ tay ngăn y lại, nói: "Không sao, chỉ là thằng nhóc này nghịch quá thôi."

Nhưng sắc mặt hắn vô cùng kém, mồ hôi lớn từng giọt chảy xuống từ tóc mai. Lam Vong Cơ lo lắng hỏi: "Đau lắm sao?"

Ngụy Vô Tiện than thở: “Đau chết đi được! Nếu không phải sợ bị ngươi cười nhạo, ta đã lăn lộn dưới đất rồi.”

Hầu hết các Khôn Trạch phải sinh nở một mình đều như vậy. Có không ít người không thể chịu đựng nổi sự dày vò này mà từ bỏ giữa chừng. Càn Khôn vốn không nên tách rời, ngay khi ngửi thấy tín hương của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đã biết rằng, nếu Lam Vong Cơ lại rời đi lần nữa, hắn e là không chịu đựng nổi. Nhưng dù vậy, lòng tự tôn của hắn vẫn còn đó.

Ngụy Vô Tiện không chịu đáp ứng, nhưng Lam Vong Cơ rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, y sẽ không dễ dàng từ bỏ. Y đã nghĩ ra rất nhiều điều để nói, Ngụy Vô Tiện không đồng ý, y sẽ tiếp tục thuyết phục: “Ngụy Anh, ta có học qua dược lý và y lý.”

Ngụy Vô Tiện vốn không cho ai bắt mạch, cũng chắc chắn sẽ không tìm thầy thuốc. Nhưng Lam Vong Cơ thì khác, cái gì y cũng biết, cần thiết có thể làm thầy thuốc của hắn, còn tín hương thì quá an ổn. Dù có cố tỏ ra kiên cường, trái tim của Ngụy Vô Tiện cũng đã ngả về phía Lam Vong Cơ.

Hắn vẫn còn chút ngượng ngùng, hỏi: “Đầu bếp nhà ngươi còn đó không?”

Lam Vong Cơ đáp: “Còn.”

Ngụy Vô Tiện nhìn y một lúc, lại hỏi: “Ngươi thực sự muốn ta đi à?”

Lam Vong Cơ gật đầu. Ngụy Vô Tiện bĩu môi, cuối cùng cũng chịu nói: “Vậy thì đi một chút xem sao.” Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ hơi bất ngờ. Ngụy Vô Tiện vội nói thêm: “Ta mà thấy không thoải mái là đi liền đó.”

Tính tình của Lam Vong Cơ quả thực rất tốt, y không hề phật lòng trước sự ngang ngược của Ngụy Vô Tiện. Y không hề để tâm rằng người muốn đi là hắn, vậy mà hắn lại cứ soi mói này nọ. Khi Ngụy Vô Tiện chịu đồng ý, Lam Vong Cơ khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Y vẫn chưa hết lo lắng, sợ Ngụy Vô Tiện sẽ đổi ý, bèn vội thúc giục hắn: “Ngụy Anh, có cần chuẩn bị gì không? Có thể ngự kiếm không?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Chuẩn bị cái gì chứ? Ta về mà bị Giang Trừng hỏi tới hỏi lui, ta sao có thể giải thích được? Đến nơi rồi truyền tin nhờ người mang đồ đến là được. Ngự kiếm…” Hắn còn chưa nói xong, bụng đã đau nhói, liền ôm lấy bụng mình, rầu rĩ nói: “Chắc là không được, đau quá rồi.”

Lam Vong Cơ lập tức chạy đi gọi xe ngựa. Cuối cùng, hai người quyết định đi xe ngựa chậm rãi. Ban đầu, Lam Vong Cơ định tự mình đánh xe, nhưng bụng của Ngụy Vô Tiện lại không chịu nghe lời, đau đến mức hắn không thể chịu đựng nổi. Hắn chỉ đành nói: “Lam Trạm, ngươi ngồi trong xe với ta đi. Nếu ta có mệnh hệ gì, còn có ngươi lo liệu.”

Tuy cách dùng từ “mệnh hệ gì” của hắn không đúng, nhưng hắn nói rất nghiêm túc, vì cơn đau quá thật sự không chịu nổi nữa. Có lẽ vì đã lâu rồi hắn không được gần tín hương của Lam Vong Cơ, nên thân thể và đứa trẻ trong bụng đều không muốn xa y, bất chấp ý chí của hắn, chỉ muốn được ở cạnh y.

Lam Vong Cơ thấy hắn đau đớn như vậy, trong lòng xót xa, đành đi gọi một xa phu, sau đó quay lại tìm Ngụy Vô Tiện. Nhưng lúc này, Ngụy Vô Tiện đau đến nỗi không thể bước đi nổi, hắn liền đưa tay về phía Lam Vong Cơ, nói: “Hàm Quang Quân, chẳng lẽ ngươi định để ta bò lên xe sao?”

Lam Vong Cơ ngẩn người một chút, rồi mới đưa tay đỡ lấy hắn, cẩn thận dìu hắn lên xe ngựa. Xa phu ngồi phía trước, cười nói: “Công tử, đây là Khôn Trạch của ngài à? Hai vị đúng là rất xứng đôi!”

Lam Vong Cơ còn chưa kịp giải thích, Ngụy Vô Tiện đã lên tiếng trước: “Ngươi thấy ta to xác như vậy mà còn giống Khôn Trạch à?!”

Câu nói này khiến trái tim đang lâng lâng của Lam Vong Cơ như bị nhấn chìm trong nước lạnh. Y nghiêm túc đáp: “Không phải.”

Hai người lên xe, xa phu còn quay đầu lại nhìn thêm một chút. Hắn là người bình thường, không quá nhạy cảm với tín hương, chỉ là nhìn hai người này có gì đó rất giống một đôi, nên thuận miệng nói vậy. Ai biết được mối quan hệ của họ là gì chứ!

Tiếng vó ngựa vang lên đều đặn, gõ nhịp trên con đường đá xanh cũ kỹ. Lam Vong Cơ khẽ nói vọng ra ngoài: “Làm ơn đi chậm một chút, cho xe chạy thật ổn định.”

Dù có chậm một chút cũng không sao, lần này khác với mọi lần. Lam Vong Cơ đã đi đi lại lại giữa Vân Mộng và Cô Tô rất nhiều lần. Tâm trạng tuy đã khác lúc đầu, nhưng cuối cùng mục đích của y cũng đã đạt được. Y chỉ nghĩ rằng trước hết phải đưa Ngụy Vô Tiện về Cô Tô, để hắn được bình an sinh nở, những chuyện khác đều không quan trọng.

Còn Ngụy Vô Tiện thì nằm tựa trong xe ngựa rộng rãi, đắp chiếc chăn mỏng mà Lam Vong Cơ đã chuẩn bị cho hắn. Đôi mắt hắn đảo quanh, lấp lánh ánh sáng. Hắn cũng nghĩ rằng trước hết cứ đến Cô Tô đã, ít nhất để đứa trẻ trong bụng yên ổn, để hắn có vài ngày sống sung sướng.

Hắn thầm nghĩ: “Việc sau này tính sau! Được ngày nào hay ngày đó! Đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra, nếu thật sự bị phát hiện thì chạy trốn thôi!”

Hai người mang theo những tâm sự riêng, cùng hướng về Cô Tô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro