Chương 40

Khi Ôn Tình nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Nàng đã vội vã chạy đến gần Liên Hoa Ổ để tìm hắn, nhưng hắn không ở đó. May mắn thay, đi đến đâu hắn cũng là tâm điểm của những câu chuyện bàn tán. Nghe được tin tức nói Ngụy Vô Tiện đang ở đây, hơn nữa còn ở cùng Hàm Quang Quân và mang theo một đứa trẻ, nàng liền lập tức tìm đến.

Ban đầu, nàng cũng nghĩ đó chỉ là một đứa trẻ mà họ cứu được trên đường. Nhưng khi nhìn thấy cảnh Ngụy Vô Tiện ôm đứa bé, bên cạnh là Lam Vong Cơ, tạo nên một bức tranh hài hòa đến vậy, kinh nghiệm mách bảo nàng rằng, đây tuyệt đối không phải một đứa trẻ nhặt được.

Có lẽ nàng không nên quấy rầy cuộc sống bình yên hiện tại của Ngụy Vô Tiện, nhưng nàng thực sự không còn cách nào khác. Cuối cùng, nàng vẫn quyết định lao lên phía trước.

Trong lòng Ôn Tình ngập tràn lo lắng, nàng vội vàng thốt lên:
"A Ninh bị bắt rồi! Ngụy Vô Tiện, xin hãy giúp ta!"

Ôn Tình cũng là một Càn Nguyên tư chất không tầm thường, tính tình cao ngạo. Dù Kỳ Sơn Ôn Thị đã bị diệt, nàng vẫn kiên cường dẫn dắt tộc nhân sống cuộc đời khó khăn. Trong khi đó, Ngụy Vô Tiện danh tiếng lẫy lừng, Vân Mộng Giang Thị cũng đã khôi phục lại vinh quang, nhưng chưa bao giờ nàng có ý định tìm Ngụy Vô Tiện để đòi trả ân tình. Nàng luôn giữ khoảng cách, nếu còn cách nào khác, nàng chắc chắn sẽ không tìm đến hắn.

Đệ đệ của nàng, Ôn Ninh, ngày hôm qua đã bị Kim Tử Huân của Lan Lăng Kim Thị bắt đi. Hiện giờ tung tích chưa rõ, sự việc cấp bách. Nghe xong, Ngụy Vô Tiện lập tức nói:
"Ôn Tình, ta sẽ tới Lan Lăng Kim Thị hỏi người ngay!"

Ngụy Vô Tiện định đi, nhưng trong tay còn ôm tiểu Lam Tịnh, khiến mọi việc có phần bất tiện. Nếu giao hài tử lại cho Lam Trạm, lần này không biết phải mất bao lâu mới trở về. Tiểu hài tử còn quá nhỏ, không có tín hương của hắn sẽ rất khó chịu. Hắn thoáng do dự.

Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn. Ngụy Vô Tiện nhìn vào đôi mắt y, vòng tay ôm Lam Tịnh siết chặt hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định, nói: "Lam Trạm, Ôn Tình và Ôn Ninh từng cứu ta, ta nhất định phải đi!"

Nếu không có Ôn Ninh, đêm hôm đó khi hắn và Giang Trừng trở về Liên Hoa Ổ, có lẽ cả hai đã mất mạng. Nếu không có Ôn Tình, hắn khi đó kéo theo Giang Trừng bị thương, căn bản không thể nào thoát được sự truy sát của Kỳ Sơn Ôn Thị.

Ngụy Vô Tiện chính là người như vậy, như một ngọn lửa rực cháy. Dù vẻ ngoài luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng ngọn lửa ấy không bao giờ lụi tàn, mà chỉ chờ thời cơ bùng phát mãnh liệt.

Dù không nỡ xa con, hắn cũng sẽ không để bản thân dừng bước. Đi, nhất định hắn phải đi.

Lam Vong Cơ lấy ra một chiếc địu, giúp hắn buộc Lam Tịnh vào trước ngực. Y không ngăn cản, mà chỉ nói: "Ta sẽ đưa ngươi đi."

Ngụy Vô Tiện không thể ngự kiếm, nếu có Tị Trần của Lam Vong Cơ, vừa nhanh vừa ổn định, lại không cần tách khỏi tiểu hài tử. Nhưng chuyện đến Lan Lăng Kim Thị gây khó dễ vốn không liên quan gì đến Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện không muốn kéo y vào.

Dẫu vậy, Lam Trạm vẫn hiểu ý. Y gọi Tị Trần, đưa tay ra trước mặt Ngụy Vô Tiện. Bàn tay rắn chắc, ấm áp và dịu dàng đến mức khiến Ngụy Vô Tiện khi nắm lấy, liền không muốn buông ra nữa.

Ngụy Vô Tiện quay sang dặn dò Ôn Tình:
"Ôn Tình, chúng ta đi trước, ngươi cứ theo sau, đợi tin tức của ta."

Ngụy Vô Tiện dùng y phục quấn kín Lam Tịnh để tránh gió lạnh. Lam Vong Cơ ôm lấy cả hai từ phía sau, điều khiển Tị Trần với tốc độ nhanh nhất, kiếm quang xé gió lao đi.

Lan Lăng Kim Thị gần như ngày nào cũng mở tiệc, nhà họ Kim giàu có vô tận, lại thích phô trương. Mời người đến, người ta cũng không tiện từ chối. Dù không muốn, cũng phải đến.

Tại Đấu Nghiêm sảnh, một đám người đang ngồi nghe Kim Quang Thiện ở ghế trên thao thao bất tuyệt. Ngày nào cũng vậy, toàn những lời tâng bốc nhàm chán, đến mức mọi người đều mệt mỏi. Đang mong có chút chuyện gì đó thú vị xảy ra, thì bên kia, Kim Tử Huân đã không ngồi yên.

Uống vài chén rượu, hắn bỗng trở nên bạo gan, nhất định đòi qua kính rượu Cô Tô Lam Thị. Lam Hi Thần mỉm cười nhẹ, không hề nhận lấy chén rượu. Kim Quang Dao ở bên cạnh đứng ra giảng hòa, khuyên nhủ Kim Tử Huân, nhưng hắn thậm chí chẳng thèm liếc nhìn.

Đệ tử Cô Tô Lam Thị từ trước đến nay không uống rượu, Lam Hi Thần thân là gia chủ, làm sao có thể phá vỡ quy tắc đó. Kim Tử Huân rõ ràng đang cố ý, lớn tiếng nói: "Trạch Vu Quân, nể mặt uống một chén đi!"

Kim Quang Thiện cũng không nói gì, để mặc Kim Tử Huân gây sự. Điều này ngầm ám chỉ rằng mặt mũi của Kim Tử Huân chính là mặt mũi của Lan Lăng Kim Thị. Mặt mũi này thực sự rất khó từ chối. Mà người Cô Tô Lam Thị vốn ít lời, không giỏi tranh luận, lần này lại bị Kim Tử Huân chộp được cơ hội để làm khó dễ.

Mọi người đang ngồi xem kịch vui, thì bỗng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, mang theo ý cười: "Trạch Vu Quân vì sao phải nể mặt ngươi?"

Giọng nói này khiến Kim Tử Huân không thể quên được, vừa nghe đã nghĩ ngay đến thái độ ngạo mạn của Ngụy Vô Tiện, khiến hắn lập tức nổi giận. Hắn quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, phía sau còn có Lam Vong Cơ.

Hai người này hắn đều không ưa. Vốn định lên tiếng phản kích, nhưng vừa nhìn thấy đứa bé được Ngụy Vô Tiện địu trước ngực, hắn lại sững sờ, nhất thời không nói nên lời.

Lời đồn đã sớm lan khắp nơi, nói rằng Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ vốn không hợp nhau lại cùng nhau du ngoạn bên ngoài, hơn nữa còn kỳ lạ mang theo một đứa trẻ. Mục đích của họ không ai biết, những lời suy đoán và câu chuyện thêu dệt đầy rẫy, nhưng chẳng có cái nào được chứng thực.

Giờ đây, khi tận mắt chứng kiến, tất cả mọi người đều sững sờ. Đúng là hai người bọn họ mang theo một đứa trẻ. Mà đứa trẻ này... chẳng phải quá giống...

Quá giống ai, không ai dám nói ra. Mọi người không hiểu vì sao đứa trẻ trông giống ai đó vậy nhưng lại được Ngụy Vô Tiện bế, chuyện này thật sự quá kỳ lạ. Họ chỉ biết liên tục nhìn về phía hai người.

Lam Vong Cơ lặng lẽ hướng Lam Hi Thần hành lễ. Ngụy Vô Tiện lại thẳng thắn nói với Kim Tử Huân: "Ngươi muốn tìm người uống rượu đến thế, để ta uống thay Trạch Vu Quân được không?"

Nghĩ lại thấy không đúng, hắn vẫn chưa thể uống rượu, liền đổi lời: "Thôi, ngươi tự uống đi, chẳng ai muốn uống cùng ngươi đâu."

Kim Tử Huân vốn tính khí nóng nảy, lập tức tức giận: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi đến đây làm gì?"

Ngụy Vô Tiện trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Hôm qua ngươi dẫn đi một nhóm tu sĩ Ôn gia, trong đó có một thiếu niên tên Ôn Ninh. Ngươi mang cậu ta đi đâu rồi?"

Kim Tử Huân dĩ nhiên không định trả lời. Kim Quang Thiện nhân cơ hội lên tiếng hỏi: "Ngụy Vô Tiện, trong Xạ Nhật chi chinh, ngươi từng sử dụng một pháp khí cực kỳ lợi hại...."

Kim Quang Thiện từ lâu đã nhắm vào Âm Hổ Phù, làm sao dễ dàng bỏ qua. Chính vì vật đó mà các gia tộc đều ngầm thống nhất xem Ngụy Vô Tiện là một nhân vật nguy hiểm, đương nhiên đồng lòng cùng Kim Quang Thiện tìm cách đối phó hắn.

Ngụy Vô Tiện chẳng buồn dây dưa với họ, rút ngay Trần Tình bên hông ra. Đôi mắt lóe lên ánh đỏ, khí thế áp đảo, hắn gằn giọng: "Kim, Tử, Huân!"

Ngụy Vô Tiện, dù địu một đứa trẻ trước ngực, sức uy hiếp tuy giảm đi đôi chút, nhưng độ kỳ lạ lại đạt đến đỉnh điểm. Tiếng quát của hắn khiến Lam Tịnh đang được hắn địu trước ngực giật mình, vội bám lấy y phục của hắn, ló đầu ra nhìn. Đôi mắt nhàn nhạt của đứa trẻ nhìn chằm chằm vào mọi người...

Quá, quá, quá đáng sợ! Bọn họ vốn muốn tìm chút chuyện kịch tính, nhưng không ngờ lại kích thích đến mức này. Trong sảnh Đấu Nghiêm, tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên. Không ai kiềm chế nổi ngọn lửa tò mò đang bừng cháy. So với Âm Hổ Phù, đứa trẻ này chẳng phải còn thần kỳ hơn sao?

Kim Tử Huân bị ánh mắt sắc bén và khí thế của Ngụy Vô Tiện làm cho sợ hãi. Hắn vốn chỉ làm càn để tỏ ra gan dạ, nhưng trong lòng thực sự rất sợ. Cuối cùng hắn buột miệng: "Thôi, thôi, chỉ là một tên Ôn cẩu mà thôi! Muốn tìm thì đến Cùng Kỳ Đạo mà tìm!"

Ngụy Vô Tiện không nói thêm lời nào, lập tức quay người rời đi. Lam Vong Cơ nhanh chóng theo sát phía sau. Mọi người chỉ kịp thấy bóng kiếm Tị Trần lóe lên, rồi tất cả chỉ còn lại tàn ảnh của ánh kiếm xanh lam.

Nhưng... nếu không nhìn nhầm, 2 người họ là ôm nhau mà đi, phải không?

Trong sảnh Đấu Nghiêm lập tức náo động hẳn lên, không ít người không kiềm được quay sang hỏi Lam Hi Thần, nhưng Lam Hi Thần hoàn toàn không để ý đến họ.

Y vừa suy nghĩ, vừa giật mình nhận ra vấn đề! Đứa trẻ đó là trưởng tôn của Cô Tô Lam Thị, là cháu trai của y! Mới hơn một tháng tuổi, vậy mà Ngụy Vô Tiện lại ôm nó đi Cùng Kỳ Đạo, một nơi nguy hiểm như thế. Nếu xảy ra chuyện gì... Hình ảnh Lam Khải Nhân vừa nôn máu vừa mắng người đã hiện rõ ngay trước mắt y!

Lam Hi Thần vội vàng đứng dậy, định đi ra ngoài. Kim Quang Dao bước tới cản y lại, hỏi: "Nhị ca, huynh định đi đâu?"

Lam Hi Thần nói: "A Dao, ta không có thời gian giải thích, nhưng ta phải đi theo họ."

Cùng Kỳ Đạo là nơi thế nào, ngay cả Kim Quang Dao cũng không dám chắc tình hình hiện giờ ra sao. Dĩ nhiên, hắn không muốn để Lam Hi Thần đến đó. Nhưng Lam Hi Thần kiên quyết như vậy, mà hắn lại quá rõ Lam Hi Thần luôn thương yêu Lam Vong Cơ. Hơn nữa, đứa bé vừa rồi, thông minh như Kim Quang Dao, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đứa bé không thể không liên quan đến Lam Vong Cơ. Lam Hi Thần nhất định không thể không đi.

Kim Quang Dao đành thở dài, nói: "Nhị ca, vậy để ta đi cùng huynh."

Kim Quang Dao vừa nói muốn đi, Nhiếp Minh Quyết cũng không ngồi yên, lập tức đứng dậy: "Ta cũng đi với các ngươi."

Có người giúp thì càng tốt, nếu không, Lam Hi Thần cũng không chắc có thể ngăn cản được Ngụy Vô Tiện.

Ba người vội vã lao ra ngoài, kiếm quang lấp lánh. Những người còn lại trong sảnh nhìn theo ánh kiếm xa dần, trong lòng cũng rất muốn đi theo. Đứa trẻ đó thực sự làm họ tò mò không chịu nổi, chỉ là không tìm được lý do để đi...

Cùng Kỳ Đạo, nơi giam giữ những tu sĩ Ôn gia còn sót lại sau Xạ Nhật chi chinh. Không phân biệt già trẻ, nam nữ, tất cả đều bị nhốt chung, hàng ngày phải chịu sự giám sát nghiêm ngặt của Lan Lăng Kim Thị, sống trong cảnh cực khổ.

Khi Lam Vong Cơ mang theo Ngụy Vô Tiện cưỡi kiếm đến nơi, họ nhìn thấy một lão nhân già yêu cõng theo một đứa bé chỉ lớn hơn Lam Tịnh chút ít, gồng mình kéo những tảng đá nặng nề tiến về phía trước. Ngụy Vô Tiện giận dữ, lập tức tung chân đá lật những chiếc giỏ chứa đầy đá, rồi bắt tất cả đám đốc công đến tra hỏi.

Ôn Tình nhanh chóng đuổi đến nơi, cùng họ tìm thấy Ôn Ninh ở một bên sườn núi. Toàn thân Ôn Ninh đầy máu, hơi thở mong manh, thương tích nặng nề. Ôn Tình vừa khóc vừa gọi tên hắn, nhưng Ôn Ninh hoàn toàn không có phản ứng.

Lam Vong Cơ đứng bên cạnh truyền linh lực vào cơ thể Ôn Ninh, bình tĩnh nói: "Ôn cô nương, trước hết hãy cứu người."

Ngụy Vô Tiện ánh mắt sắc lạnh, nhìn chằm chằm đám đốc công quỳ rạp dưới đất, lạnh giọng hỏi: "Ai làm?"

Đám đốc công sợ hãi đáp: "Không, không phải chúng ta! Hắn tự ngã từ trên núi xuống, chúng ta chỉ giám sát, không hề đánh người."

Ngụy Vô Tiện cười lạnh một tiếng: "Họ là Ôn cẩu, nên không phải là người sao?"

Tín hương của một Càn Nguyên ưu tú khi bùng phát sẽ mang lại áp lực không ai chịu nổi. Ngụy Vô Tiện giơ Trần Tình lên, trong mắt hắn lóe lên ánh đỏ sắc bén, khiến đám đốc công chỉ còn biết run rẩy.

Những kẻ từng trải qua Xạ Nhật chi chinh đều biết, tiếng sáo Trần Tình là âm thanh bi thương của tử vong. Đám người hoảng loạn hét lên: "Chúng, chúng ta là người của Lan Lăng Kim Thị!"

Nhưng Lan Lăng Kim Thị thì sao? Nếu Ngụy Vô Tiện muốn làm gì, ai dám cản, ai có thể cản?

Âm thanh u u của Trần Tình vang vọng khắp sườn núi. Khi Lam Vong Cơ quay đầu lại, đã thấy hắc khí nhanh chóng tụ lại, bao phủ xung quanh Ngụy Vô Tiện. Khoảnh khắc đó, y nhận ra sự nguy hiểm. Đứng ở xa, Lam Vong Cơ kịp thời gọi lớn: "Ngụy Anh!"

Trong màn hắc khí, Ngụy Vô Tiện không giấu nổi sát khí đầy hung hãn. Trước nỗi sợ cái chết, đám đốc công chỉ biết bất lực gào thét, nhưng Ngụy Vô Tiện không nghe thấy. Hắn chìm trong cơn phẫn nộ, lưỡi dao trừng phạt sắp sửa giáng xuống.

Bất chợt, một tiếng khóc "Oa oa oa" non nớt vang lên. Tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ, giọng điệu ngọt ngào non nớt, vang lên ngay trước ngực hắn. Lam Tịnh, với đôi tay nhỏ xíu, quơ quào bám lấy vạt áo của Ngụy Vô Tiện, khóc lóc không ngừng, vừa quấy vừa nháo.

Tất cả sát ý theo tiếng khóc ấy tan biến. Ngụy Vô Tiện sững người, động tác dừng lại, hơi thở cũng dịu xuống.

Lời tác giả:

Đúng vậy, nếu nói đến sự khác biệt, chính là việc có Kỷ hay không trong chuyện cứu Ôn Ninh, trước hết ở tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều. Trong nguyên tác, ta cũng không rõ Tiện Tiện đến Lan Lăng bằng cách nào, vì khoảng cách không hề gần. Nhưng dù thế nào đi nữa, chắc chắn cũng không thể nhanh bằng Tị Trần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro