Chương 49 (H)
Hai người bằng tuổi, nếu tính theo tháng thì Lam Vong Cơ quả thực lớn hơn một chút. Nhưng nếu luận về lớn nhỏ trên giường, Ngụy Vô Tiện tất nhiên hiểu ý của y là gì.Tuy nhiên, Ngụy Vô Tiện không dễ dàng nhận thua, hắn liền nói: "Hàm Quang Quân còn để ý đến chuyện nhỏ như vậy sao?"
Lam Vong Cơ giữ chặt lấy eo hắn, giam cầm Ngụy Vô Tiện trên người mình, ép hắn dán sát vào cơ thể y. Y mạnh mẽ thúc lên, thứ to lớn và nóng rực ấy như một thanh sắt nung đỏ, đâm sâu vào cơ thể Ngụy Vô Tiện. Hậu huyệt mềm mại của hắn đã lâu không được khai phá, nhất thời không thể thích nghi với cự vật to lớn ấy. Đầu nấm cứng rắn của Lam Vong Cơ mạnh mẽ mở rộng lối vào, cảm giác mãnh liệt ấy khiến Ngụy Vô Tiện toàn thân run rẩy.
"A! A! Ưm..." Ngụy Vô Tiện vô thức vặn vẹo người, nhưng Lam Vong Cơ giữ chặt đến mức hắn gần như không thể cử động. Phần hạ thân của hắn ép sát vào bụng dưới rắn chắc của Lam Vong Cơ, mỗi chuyển động nhỏ cũng khiến bộ phận ấy bị ma sát với cơ bắp săn chắc, tạo nên cảm giác kích thích mãnh liệt. Ngụy Vô Tiện bị khoái cảm làm cho khó lòng kiềm chế, cảm giác ngứa ngáy từ sâu trong cơ thể lan tỏa, khiến toàn thân mềm nhũn, như thể đến cả xương cốt cũng bị tan chảy.
Ngụy Vô Tiện cong lưng, ưỡn ngực, đôi môi đã bị hôn đến đỏ ửng khẽ run rẩy. Hắn mở miệng rên rỉ, nước bọt không kìm được tràn ra từ khóe môi, nhỏ từng giọt xuống, hơi thở tỏa ra hương thơm ngọt ngào mê hoặc. Hắn không hề biết rằng Lam Vong Cơ luôn yêu thích mùi hương này của hắn. Dù Ngụy Vô Tiện từng là một Càn Nguyên ưu tú hay giờ đây là một Khôn Trạch, hương sen thanh nhã của hắn luôn có thể thấm sâu vào lòng Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cúi xuống hôn hắn, hai người đưa lưỡi ra dây dưa, quấn quýt với nhau, lưu luyến mùi hương của đối phương. Đôi môi không ngừng ma sát đầy tình cảm, như không thể tách rời, trong khi phần thân dưới thì thô bạo thúc mạnh không chút khoan nhượng. Ngụy Vô Tiện bật ra tiếng kêu cao vút: "Nhẹ chút thôi! Lam... Lam Trạm! Đừng mạnh như vậy... Ư... A!"
Nhưng cơ thể hắn thì hoàn toàn bán đứng lời hắn nói. Hậu huyệt bị đối xử mạnh mẽ, vậy mà lại chảy ra nhiều dịch thể hơn, làm cho bên trong ruột mềm mại trở nên trơn mượt và ấm áp. Những lớp cơ thịt mịn màng siết chặt, bao bọc lấy cự vật cứng rắn của Lam Vong Cơ, khắc họa rõ ràng hình dáng của nó. Khi Lam Vong Cơ rút ra, hậu huyệt của Ngụy Vô Tiện lại co rút đầy tiếc nuối, như muốn giữ y lại bên trong. Chính vì thế, Lam Vong Cơ lại càng mạnh mẽ thúc sâu vào một lần nữa.
Thật sự quá kích thích, cảm giác hưng phấn trong cơ thể bức bách đến mức lý trí như muốn cháy rụi. Ngụy Vô Tiện không thể cử động trên người Lam Vong Cơ, chỉ có thể mặc y tùy ý ra vào, đón nhận từng đợt khoái cảm dâng trào, nước mắt giàn giụa trên mặt. Lam Vong Cơ vuốt ve dọc theo đường cong hõm eo hắn, những ngón tay thon dài mang theo lớp chai mỏng do nhiều năm gảy đàn. Khi chạm lên da thịt, cảm giác ngứa ngáy khó chịu nhưng đầy kích thích lan tỏa khắp cơ thể, mỗi lần bị y chạm vào, hắn lại càng trở nên nhạy cảm hơn.
Thời kỳ cho con bú, bộ ngực của Khôn Trạch vô cùng nhạy cảm. Lam Vong Cơ thậm chí chưa chạm vào, Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn không chịu nổi. Đôi gò ngực hơi nhô lên khẽ đung đưa trong không trung, một dòng chất lỏng rỉ ra, đó là do đầu nhũ của hắn, dưới sự kích thích của khoái cảm, tự mình tiết ra sữa.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, nhìn thấy tình trạng thảm thương trên ngực mình, nhưng phản ứng của cơ thể lại không nằm trong sự kiểm soát của hắn. Lam Vong Cơ biết rõ lúc này hắn chắc chắn vô cùng nhạy cảm. Nhìn hai đầu nhũ đỏ au, cao vút, đang nhỏ từng giọt chất lỏng trắng sữa, Lam Vong Cơ thực sự không cưỡng lại được sự cám dỗ, khẽ cúi đầu, ngậm lấy một bên.
Đây lại là một cảm giác kích thích hoàn toàn khác. Lam Vong Cơ làm sao không nhận ra bụng dưới của Ngụy Vô Tiện luôn run rẩy. Y nhẹ nhàng cắn lên đầu nhũ của hắn, đầu lưỡi cuốn lấy thịt mềm xung quanh, liếm mút một cách say mê và đầy nỗ lực.
Hương sữa nhàn nhạt hòa quyện với mùi tín hương ngọt ngào đến ngây ngất. Thân thể hắn vốn không nên như vậy. Ban đầu, việc cho con bú hay vắt sữa là điều mà từ trong tâm trí Ngụy Vô Tiện không thể chấp nhận, hắn chỉ cố gắng chịu đựng vì con. Nhưng khi bị Lam Vong Cơ đối đãi như thế này, hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Bên còn lại bị bỏ qua lại chảy ra nhiều sữa hơn. Lam Vong Cơ tạm dừng một chút, ngẩng lên nhìn hắn. Bị người khác phát hiện rõ ràng rằng bản thân đang bị làm đến mức sướng mê như vậy thực sự không dễ chịu, nhưng sự thật phơi bày trước mắt, Ngụy Vô Tiện cũng không trốn tránh.
Không thể kiểm soát được gương mặt đang nóng bừng như lửa, hắn khẽ di chuyển ngực mình lại gần, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của Lam Vong Cơ. "Hàm Quang Quân quả thật là người mà dù làm gì, ta cũng không thể kháng cự được."
Ngụy Vô Tiện trước đây không thể chấp nhận sự thật, điều này làm sao Lam Vong Cơ lại không nhận ra? Y thậm chí từng âm thầm đau lòng vì chuyện này. Nhưng giờ mọi chuyện đã khác. Ngụy Vô Tiện có thể chấp nhận y, lần này là sự chấp nhận hoàn toàn, chân thật từ trong lòng rằng mình đã trở thành Khôn Trạch của y.
Lam Vong Cơ trong lòng vô cùng mừng rỡ và kích động, chỉ là trên mặt không biểu lộ, nhưng nhịp tim đã bán đứng y. Gần như vậy, Ngụy Vô Tiện đương nhiên cảm nhận được. Hắn khẽ cười, nói: "Hàm Quang Quân, sao tim đập nhanh thế này? Giành đồ ăn với con trai mình mà cũng vui như vậy à, hử?"
Vui vẻ là điều hiển nhiên, vì vậy không chỉ giành đồ ăn, mà còn muốn tiến sâu hơn vào cơ thể Ngụy Vô Tiện, không ngừng chạm vào những điểm mềm mại mà hắn khó có thể chịu đựng nhất.
Ngụy Vô Tiện lúc này liền khóc đến lợi hại, hắn kêu lên: "A... Lam Trạm, nhẹ chút, ừm... a!". Lam Vong Cơ bất ngờ chạm đến một điểm nào đó, khiến cơ thể của Ngụy Vô Tiện co rút mạnh hơn. Cơ thịt bên trong siết chặt, lối vào cũng tự động hút lấy y, làm lượng lớn dịch thể ấm nóng phun trào, bao quanh đỉnh đầu của y, mang theo cảm giác ướt át và nóng bỏng. Lam Vong Cơ khẽ run lên trong cơ thể hắn, khiến Ngụy Vô Tiện không thể kìm nén thêm nữa. Hắn bật thốt: "Lam Trạm! Vào đi, ngươi mau vào sâu hơn nữa đi!"
Khi Khôn Trạch động tình, cung khang sẽ hạ thấp. Với Ngụy Vô Tiện, người đã giao hợp với Lam Vong Cơ nhiều lần, điều này không còn giống như lần đầu nữa. Cơ thể hắn đã quen với việc tự mở cửa cung khang. Hắn hồi tưởng lại cảm giác đó, hắn cần cảm giác đó. Bên trong cơ thể hắn co rút, khát khao và mời gọi sự xâm nhập của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cuối cùng cũng không còn giữ được sự bình tĩnh, sự kiềm chế thường ngày đã tan biến. Y bất ngờ xoay người, đè Ngụy Vô Tiện xuống dưới thân mình, giữ chặt lấy eo hắn, nâng cao phần hông. Sau đó, y rút lui một đoạn ngắn, rồi mạnh mẽ xuyên sâu vào tận cùng bên trong hắn.
Bên trong cung khang, lớp thịt mềm mại, ướt át bao bọc lấy y, cảm giác quá mức tuyệt vời. Lam Vong Cơ cảm nhận được nhiệt độ chân thực nhất từ cơ thể Ngụy Vô Tiện, không cách nào kiềm chế thêm được nữa. Y giữ chặt lấy gốc đùi của hắn, bắt đầu chuyển động ra vào.
Cung khang của Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa bị Lam Vong Cơ xâm chiếm, cảm giác được lấp đầy bùng nổ trong cơ thể hắn, khiến toàn thân hắn nóng ran, tê dại. Ngụy Vô Tiện chìm đắm trong khoái cảm trào dâng từ bên trong, đôi chân run rẩy không ngừng. Từ miệng tính khí của hắn, từng dòng chất dịch nhỏ xuống, theo nhịp ra vào mãnh liệt của Lam Vong Cơ mà văng ra hỗn loạn.
Ngụy Vô Tiện vươn tay ra nắm lấy tay Lam Vong Cơ, móng tay cào lên cánh tay y vì không thể kiểm soát được lực, đủ để hình dung hắn đang chịu sự dồn ép đến mức không thể chịu đựng nổi. Hắn kêu lên trong vô thức: "Lam, Lam Trạm! A... a!! A!"
Thế nhưng, Lam Vong Cơ lại thích đưa Ngụy Vô Tiện đến giới hạn cùng cực. Y nắm chặt lấy hai chân hắn, kéo rộng ra, khiến góc độ của huyệt khẩu mở lớn hơn, tạo điều kiện để y tiến vào sâu hơn, trơn tru và dễ dàng hơn bao giờ hết. Mỗi cú thúc đều vô cùng mạnh mẽ, va chạm khiến mông Ngụy Vô Tiện phát ra tiếng "bốp bốp", hai bên mông mềm mại, trắng nõn của hắn bị đập đến đỏ bừng. Khi tiến vào sâu bên trong, phần đầu hơi nở của y cọ sát vào lớp thịt nhạy cảm, hình dáng hơi cong lên không ngừng khuấy đảo một cách thô bạo trong cung khang nhạy cảm của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện làm sao có thể chịu nổi sự dồn ép như vậy, chẳng bao lâu đã phóng thích giữa hai chân. Nhưng Lam Vong Cơ hoàn toàn không có ý định để hắn nghỉ ngơi. Dù cơ thể hắn co rút chặt chẽ, Lam Vong Cơ vẫn nhờ vào độ cứng của mình mà mạnh mẽ thúc vào, tiếp tục ra vào không ngừng. Ngụy Vô Tiện bị kích thích đến mức dù đã phóng thích, cơ quan sinh dục vẫn co giật, từ miệng tiểu đạo không ngừng chảy ra tinh dịch.
Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng nhận ra thực tế, rằng bất kể Lam Vong Cơ có tỉnh táo hay không, trước mặt y, hắn hoàn toàn chỉ là một đệ đệ. Hắn lớn tiếng cầu xin: "Ca! Ngươi là ca! Lam nhị ca ca, tha mạng, tha mạng cho ta!"
Hắn khóc đến đỏ cả mắt, cơ thể vặn vẹo, kéo theo y phục vốn đã xộc xệch càng thêm lộn xộn. Phần lớn thân thể lộ ra ngoài, toàn thân bị làm đến mức phủ lên một màu đỏ ửng đầy kích thích, trông chẳng khác nào hình ảnh Lam Vong Cơ đã bao lần thấy trong giấc mơ. Sắc đỏ rực rỡ kết hợp với Ngụy Vô Tiện một cách hoàn mỹ, quyến rũ mê hồn, khiến lòng người rung động không thôi.
Lam Vong Cơ mạnh mẽ kéo toạc toàn bộ y phục của Ngụy Vô Tiện, khiến hắn hoàn toàn trần trụi, không còn chút gì che đậy trước mặt y. Thế nhưng, Ngụy Vô Tiện chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay vòng qua cổ y, chủ động tiến tới, hôn lên đôi môi Lam Vong Cơ một cách đầy quyến rũ. Ngụy Vô Tiện kéo rơi y phục của Lam Vong Cơ, để cả hai thân thể trần trụi áp sát vào nhau, cảm nhận nhiệt độ nóng rực và nhịp tim mạnh mẽ của đối phương. Cả hai say đắm hôn nhau, những đôi tay không ngừng vuốt ve, khám phá từng tấc da thịt. Ngụy Vô Tiện ngậm lấy Lam Vong Cơ, trong khi y vẫn không ngừng chuyển động sâu bên trong cơ thể hắn. Ngụy Vô Tiện thích cảm giác này, uốn cong eo mình, chủ động phối hợp, để cả hai đạt đến sự hòa hợp hoàn hảo.
Hắn vẫn còn muốn, muốn nhiều hơn nữa từ Lam Vong Cơ. Thế nhưng, đôi tay của Lam Vong Cơ đang vuốt ve trên cơ thể hắn bỗng nhiên dừng lại.
Ngụy Vô Tiện khẽ hôn lên mái tóc bên thái dương của y, cười nói: "Sao vậy? Hàm Quang Quân không lẽ chỉ có chút bản lĩnh thế này thôi, giờ đã mệt rồi à?
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt dọc theo vết sẹo dài trên bụng dưới của Ngụy Vô Tiện, ánh mắt y dần trở nên u tối. "Ta đã từng nhìn thấy vết sẹo này," y khẽ thở dài, cúi đầu tựa vào vai Ngụy Vô Tiện, động tác dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ, "Rõ ràng ta đã từng thấy qua rồi."
Trong ký ức mơ hồ, dường như y đã từng nhìn thấy điều này, hơn nữa y còn rất để tâm. Chỉ là y nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy cũng không đi xác minh. Nếu y chú ý hơn một chút, liệu có phải Ngụy Vô Tiện sẽ không phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy không?
Đời người không có "nếu như", nhưng sau khi biết được sự thật, Lam Vong Cơ không tránh khỏi cảm giác tiếc nuối và tự trách: "Ngụy Anh, nếu ta quan tâm đến ngươi nhiều hơn..."
Người lạnh lùng, ít nói ấy, nhưng lại luôn dùng những lời đơn giản nhất khiến Ngụy Vô Tiện cay cay nơi sống mũi. Ngụy Vô Tiện đã mất đi Liên Hoa Ổ, mất đi người thân, mất đi Kim Đan. Nhưng hắn rất mạnh mẽ, vẫn luôn có thể đứng trước tất cả mọi người.
Thân là một Càn Nguyên ưu tú, hắn vốn nên như vậy, làm tốt đến đâu cũng là điều hiển nhiên, không ai quan tâm đến con đường mà hắn đã đi qua gian nan như thế nào. Nhưng hóa ra, vẫn có người để tâm đến hắn đến nhường này.
Ngụy Vô Tiện ôm chặt lấy y. Vốn dĩ giỏi ăn nói, lanh lợi, nhưng lúc này đây, tất cả ngôn từ của hắn chỉ hóa thành một câu nói: "Lam Trạm, ngươi rất tốt, ta thích ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro