Chương 50 (H)

Trước đây, khi Ngụy Vô Tiện nói những lời gần như bày tỏ, Lam Vong Cơ đã hiểu được tâm ý của hắn. Nếu không, y cũng không thể nào quyết định tiến xa hơn với hắn. Nhưng những lời "gần giống tỏ tình" và một lời tỏ tình thực sự vẫn là hai điều hoàn toàn khác biệt.

Ngụy Vô Tiện là một Càn Nguyên ưu tú, hắn rất kiêu ngạo. Lam Vong Cơ vốn không dám hy vọng sẽ nhận được một lời tỏ tình từ hắn. Y luôn âm thầm, nhẫn nhịn, lặng lẽ bước theo sau Ngụy Vô Tiện. Dù hắn có cố tình giả vờ không biết, y cũng không bận lòng, vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ hắn như vậy.

Nhưng khi mong ước lớn nhất của y biến thành hiện thực, trở thành sự thật, thì khoảnh khắc nghe được lời tỏ tình thẳng thắn của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ hoàn toàn sững sờ.

Y đứng yên, không động đậy, thậm chí giữa chừng còn dừng lại khi vẫn đang tiến sâu vào cơ thể của Ngụy Vô Tiện, khiến hắn vừa khó chịu vừa bức bối. Nhưng khi nhìn đôi mắt mơ màng, ngơ ngác của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lại càng thêm yêu thích y đến lạ thường.

Hắn cười, cúi xuống hôn lên má Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, ngươi có nghe thấy không? Cho chút phản ứng đi mà."

Lam Vong Cơ chậm rãi mở miệng, từng chữ như nghẹn lại trong cổ họng: "Ngươi nói... ngươi..."

Ngụy Vô Tiện lại hôn nhẹ lên y, dịu dàng nói: "Ta nói là ta thích ngươi, hoặc có thể nói là ta yêu ngươi, tùy ngươi muốn hiểu thế nào cũng được. Ta chỉ muốn mỗi ngày cùng ngươi lên giường, cả đời cùng ngươi đi săn đêm."

Đang nói, hắn đột nhiên nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng: "Lam Trạm! Ngươi... làm gì mà đột nhiên lại lớn thêm thế này!"

Ngụy Vô Tiện muốn nhìn thấy phản ứng của Lam Vong Cơ, và y quả thực đã đáp lại hắn một cách chân thực nhất. Phần nam tính trong cơ thể hắn càng thêm căng cứng, những nhịp đập đầy kích động giật giật mạnh mẽ, không ngừng va chạm vào thành huyệt của hắn. Cảm giác ấy khiến Ngụy Vô Tiện không kìm được mà co rút hậu huyệt, thít chặt lại, tự mình kích thích đến mức run lên một cái.

Lam Vong Cơ bị sự siết chặt của Ngụy Vô Tiện kích thích đến càng thêm phấn khích. Y dùng sức thúc mạnh vào sâu hơn, rồi rút ra hơn nửa, sau đó lại đâm sâu hết mức. Mỗi cú thúc đều đi kèm với âm thanh va chạm "bốp" rõ ràng, và sau mỗi lần, y lại lặp lại một câu, từng lời trầm ấm nhưng đầy chân thành:

"Thích ngươi."

"Yêu ngươi."

"Tam duyệt ngươi..."

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn hòa quyện cùng hơi thở gấp gáp đầy mê hoặc, nghe quyến rũ đến chết người. Ban đầu, Ngụy Vô Tiện rất tận hưởng, còn không ngừng đáp lại từng tiếng, nhưng Lam Vong Cơ cứ liên tục dồn ép như vậy, thực sự muốn lấy mạng Ngụy Vô Tiện. Chưa được bao lâu, những tiếng "Ừm..." đáp lại của Ngụy Vô Tiện đã biến thành tiếng rên rỉ đầy nũng nịu: "A... Ha a... Ư! Lam, Lam Trạm! Chậm lại, ta cầu ngươi, chỗ đó của ta đâu phải là miếng thịt, sao chịu nổi ngươi mạnh bạo như vậy chứ!"

Nhưng dù lời nói là vậy, phản ứng cơ thể của hắn lại hoàn toàn ngược lại. Khi Lam Vong Cơ tiến sâu vào cung khang của hắn, càng sâu, càng mạnh, Ngụy Vô Tiện lại càng siết chặt lấy, lớp thịt mềm mại, ẩm ướt và đầy mê hoặc bao bọc lấy hình dáng thô to của y, không ngừng run rẩy. Trong cung khang, dâm dịch trào dâng, từng đợt tuôn trào, khi Lam Vong Cơ rút ra, chất dịch ấy cũng theo ra ngoài, làm hai bên chân cả hai ướt đẫm, ngập tràn không dứt.

Lam Vong Cơ đưa tay chạm vào huyệt khẩu của hắn, lập tức cảm nhận được một tay đầy dịch thể. Y nhẹ nhàng vuốt ve lên lớp thịt mềm mại, căng mịn ở nơi đó, vốn dĩ muốn giúp Ngụy Vô Tiện thư giãn. Nhưng hành động ấy lại vô tình đưa Ngụy Vô Tiện lên đến một đỉnh cao khó lòng chịu đựng thêm được nữa.

Ngụy Vô Tiện khẽ nâng hông mình lên, ép Lam Vong Cơ tiến sâu thêm một chút. Phần đầu hơi cong lên của Lam Vong Cơ vừa vặn chạm đến điểm nhạy cảm của hắn, khiến Ngụy Vô Tiện kêu lên thất thanh: "A! Chỗ đó! A! Lam Trạm, ngươi thật sự quá giỏi rồi!"

Phản ứng của hắn vô cùng mãnh liệt, Lam Vong Cơ liền rút ra một chút. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại chủ động hạ thấp hông mình, vừa nói vừa rên rỉ: "Chính là chỗ đó, đẩy ta đi! Ưm... a!"

Cơ thể của Ngụy Vô Tiện run rẩy không ngừng, phần trước căng cứng, ngày càng sưng tấy. Lam Vong Cơ giữ chặt lấy chân hắn, nâng cao hông Ngụy Vô Tiện, liên tục nhắm vào điểm sâu trong cung khang mà tấn công. Động tác thô bạo khiến Ngụy Vô Tiện bị đẩy lùi trên mặt đất, nhưng lại bị Lam Vong Cơ mạnh mẽ kéo trở lại, tiếp tục chuỗi động tác rút ra và đẩy vào không chút ngừng nghỉ.

Ngụy Vô Tiện bị làm cho đến mức mất hết thần trí, xương cốt mềm nhũn, đôi chân vòng qua eo Lam Vong Cơ cũng không giữ nổi, chỉ có thể dang rộng, treo lơ lửng trên cánh tay y, theo từng động tác mà đung đưa. Tấm chăn trải dưới đất sớm đã bị xáo tung lộn xộn, Ngụy Vô Tiện hai tay bấu chặt, miệng hét lên, cuối cùng không thể kìm nén mà bùng nổ, phóng thích toàn bộ.

Lam Vong Cơ nhìn dòng tinh dịch phun trào cao của Ngụy Vô Tiện, liền kéo chân hắn ra xa hơn. Sau khi vừa bắn ra, cơ thể Ngụy Vô Tiện hoàn toàn rơi vào trạng thái thư giãn và nhạy cảm nhất. Huyệt khẩu co rút chặt chẽ, khi Lam Vong Cơ rút ra một chút, lớp thịt mềm mại nơi huyệt khẩu liền bám chặt theo, để lộ chút thịt đỏ tươi hơi lộn ra ngoài, được bao bọc bởi dịch thể ướt át và sáng bóng, vô cùng quyến rũ. Lam Vong Cơ lập tức đâm sâu hơn, cảm nhận sự mềm mại, khít chặt của hắn, cũng như nhiệt độ nóng rực trong cảm xúc mãnh liệt.

Sở thích của y quả thực chưa từng thay đổi, trước đây Ngụy Vô Tiện đã luôn bị Lam Vong Cơ đối xử như vậy, cơ thể hắn sớm đã quen thuộc với cảm giác tuyệt vời này. Trong lúc Lam Vong Cơ không ngừng ra vào, Ngụy Vô Tiện lại chủ động vặn vẹo dưới thân y, khiến cả hai được kích thích đến mức chạm đến đỉnh cao khoái lạc. Phần trước của Ngụy Vô Tiện theo động tác của họ mà đong đưa, nhỏ xuống từng giọt tinh dịch, rồi lại đầy sinh lực mà ngẩng cao đầu.

Tiểu Ngụy Anh đã ngẩng đầu dậy, nhưng dù là ai thì cũng sẽ mệt mỏi. Đại Ngụy Anh cảm giác không chịu nổi nữa, vậy mà cả tiểu Lam Trạm lẫn đại Lam Trạm đều vẫn tràn đầy sinh lực. Ở trong cơ thể hắn lâu như vậy mà vẫn giữ được độ cứng và tốc độ như thế, không có chút dấu hiệu nào muốn rút ra. Ngụy Vô Tiện chợt nhớ lại, sức bền của Lam Vong Cơ không phải chuyện đùa. Trước đây, hắn từng bị ép giữ nguyên một tư thế suốt hơn một canh giờ, những chuyện như vậy đâu có ít!

Ngụy Vô Tiện thầm mắng mình ngốc nghếch, bật thốt: "A! Sao ta lại đi dùng miệng làm cho ngươi chứ! Ngươi vốn đã bền như vậy, vừa rồi còn bắn ra một lần rồi, chẳng phải giờ sẽ càng lâu hơn sao?"

Nghe hắn nói vậy, Lam Vong Cơ liền nhớ lại dáng vẻ vừa rồi khi Ngụy Vô Tiện dùng miệng chăm sóc cho y. Hai má căng đầy, nhưng vẫn nỗ lực liếm lấy, đến mức khuôn mặt đỏ bừng vì bị chặn kín, không để rớt ra dù chỉ một giọt, tất cả đều nuốt xuống. Cảnh tượng ấy lại rất giống với dáng vẻ hiện tại của hắn—bị y dồn ép đến mức mặt mày đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt. Nghĩ đến đó, tính khí của Lam Vong Cơ trong cơ thể Ngụy Vô Tiện khẽ co giật, khiến động tác của y trở nên mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn.

Ngụy Vô Tiện lập tức rơi nước mắt, bắt đầu cầu xin: "Hu hu, Lam Trạm, lâu quá rồi, ta sắp bị ngươi dồn ép đến hỏng mất! Nghỉ một chút đi! Chờ đã!"

Thế nhưng, Lam Vong Cơ đã chờ đợi quá lâu, khó khăn lắm mới đợi được ngày Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lại, làm sao y có thể kiềm chế bản thân mà dừng lại được. Ngụy Vô Tiện đưa tay y lên, đặt lên bụng mình, để y cảm nhận phần bụng hơi nhô lên vì bị y dồn ép, rồi khẩn cầu: "Hàm Quang Quân, xin ngươi thương ta, bụng ta sắp bị ngươi đâm thủng mất rồi."

Lam Vong Cơ bắt đầu nghi ngờ liệu Ngụy Vô Tiện có phải đang cố ý trêu chọc mình hay không. Y thực sự lo lắng mình không thể kiểm soát được sức lực mà làm hắn bị thương, liền nghiêm giọng nói: "Ngụy Anh, nếu ngươi thực sự muốn dừng lại, thì... thì đừng nói nữa."

Cảm giác khi ở bên Lam Vong Cơ lúc này thật khác biệt so với khi y vô thức. Dù Lam Vong Cơ vốn ít nói, nhưng đến những thời khắc quan trọng, khi thực sự không nhịn nổi, y vẫn sẽ đáp lời hắn. Dáng vẻ vừa xấu hổ, vừa khao khát, lại vừa bất đắc dĩ phải trả lời hắn, thực sự mới mẻ đến mức khiến tâm trạng của Ngụy Vô Tiện vui vẻ vô cùng.

Ngụy Vô Tiện lúc này chẳng còn quan tâm gì đến mông hay eo của mình nữa, tất cả đều sẵn sàng "đóng gói" giao hết cho Lam Vong Cơ. Chỉ để trêu chọc y, hắn lại càng nói nhiều hơn: "Nhưng miệng ta sinh ra là để nói chuyện mà!" Vừa dứt lời, hắn liền bị một cú thúc mạnh, lập tức kêu lên: "Ca! Nhị ca ca! Ta sai rồi, ta không nói nữa! A! Hàm Quang Quân uy vũ! Ta thua rồi, ta thua rồi, được chưa!"

Nhưng Ngụy Vô Tiện vừa kêu la, vừa uốn éo dưới thân Lam Vong Cơ, phối hợp với từng động tác của y, khiến thứ thô to kia tiến vào càng thêm trơn tru. Hắn tràn đầy sức lực, nào có vẻ gì là muốn người ta dừng lại. Lam Vong Cơ cũng thuận theo ý hắn, ôm lấy eo hắn, tiếp tục tiến tới.

Hai người áp sát ngực vào nhau, phần ngực hơi nhô lên của Ngụy Vô Tiện ma sát với cơ ngực rắn chắc của Lam Vong Cơ, tạo ra cảm giác vừa tê dại vừa thoải mái đến khó tả. Phía dưới bị xuyên qua, từng đợt, hết lần này đến lần khác. Cơ thể Ngụy Vô Tiện theo từng cú thúc của Lam Vong Cơ mà rung chuyển, giọng nói cũng run rẩy: "Lam Trạm, thương lượng chút được không? Lời vừa rồi ta nói muốn mỗi ngày cùng ngươi lên giường... có thể thu lại không? Ngươi lợi hại quá, ta chịu không nổi, a!"

Nhưng, Lam thị Cô Tô từ trước đến nay luôn giữ lời, nói là làm, đã nói mỗi ngày là mỗi ngày.

Khoang cung khang trống rỗng bị lấp đầy bởi dòng dịch đục đặc sệt, sau khi thỏa mãn, Lam Vong Cơ tự nhiên kết thành nút trong cơ thể Ngụy Vô Tiện. Nhưng ngay sau khi kết nút, y liền nhận ra điều này không ổn. Tuy nhiên, một khi Càn Nguyên đã kết nút thì không thể dễ dàng kiểm soát mà tiêu biến ngay được. Y ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện, giọng đầy áy náy: "Ngụy Anh, ta sẽ cố gắng ra ngoài sớm nhất có thể."

Ngụy Vô Tiện không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là đã lâu không để ai kết nút trong cơ thể, nên cảm thấy hơi khó chịu. Hắn khẽ nhíu mày, thực sự đã kiệt sức, liền mềm nhũn người nằm trên người Lam Vong Cơ, thở nhẹ: "Gấp gì chứ, kết nút rồi tự nhiên sẽ tiêu thôi. Lam Trạm, ta hơi đau, ngươi đừng cử động."

Lam Vong Cơ không dám động đậy, cơ thể cứng ngắc, chỉ khẽ vuốt ve lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện rất tận hưởng, nhưng vẫn theo thói quen cố gắng mở mắt, sắp nhắm lại thì vội vàng mở to, trừng trừng nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ không hiểu hắn lại đang làm gì, liền nói: "Ngụy Anh, có lẽ còn phải một lúc nữa, ngươi cứ ngủ đi."

Ngụy Vô Tiện đáp: "Làm sao ta ngủ được, lát nữa còn phải dọn dẹp."

Lam Vong Cơ lúc này mới hiểu vì sao trước đây mình hoàn toàn không nhận ra chuyện giữa mình và Ngụy Vô Tiện. Tất cả là vì Ngụy Vô Tiện đã dọn dẹp sạch sẽ đến mức không để lại chút dấu vết nào. Dục vọng của Càn Nguyên vốn rất mạnh mẽ, huống chi y lại rõ hơn ai hết sự chiếm hữu và chấp niệm đối với Ngụy Vô Tiện. Chắc chắn mỗi lần y đều không dễ dàng buông tha cho hắn. Thế nhưng Ngụy Vô Tiện, dù trong tình trạng cơ thể mệt mỏi đến nhường nào, vẫn cố gắng giúp y dọn dẹp sạch sẽ. Lam Vong Cơ thật không dám tưởng tượng, trong khoảng thời gian y mất đi ký ức, Ngụy Vô Tiện đã phải chịu đựng bao nhiêu cực khổ.

Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng áy náy, y nhẹ nhàng xoa đầu Ngụy Vô Tiện, động tác dịu dàng đến cực điểm, sau đó ôm chặt lấy hắn. Giọng nói trầm thấp, ấm áp vang lên: "Ngụy Anh, ta ở đây."

Ngụy Vô Tiện cũng vì sự quan tâm của Lam Vong Cơ mà nhất thời trở nên ngơ ngẩn. Từ khi sống chung với Lam Vong Cơ, lần nào hắn chẳng chỉ việc ngủ, không phải bận tâm điều gì. Giờ đây hắn thật sự mệt mỏi, được Lam Vong Cơ ôm vào lòng, dỗ dành vài câu, rồi bị trộm hôn một cái, liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Hương đàn nhè nhẹ mang lại cảm giác an lành. Có Lam Vong Cơ ở bên, Ngụy Vô Tiện không còn phải lo lắng bất cứ điều gì.

Lam Vong Cơ làm gối cho Ngụy Vô Tiện, để hắn nằm ngủ trên người mình. Những ngón tay dài của y chầm chậm vuốt ve từ phía sau lưng lên trên, dừng lại ở gáy nóng hổi của Ngụy Vô Tiện. Nơi đó tỏa ra hương thơm ngọt ngào và đậm đà, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng chạm lên, lưu luyến hơi ấm nơi đầu ngón tay, không nỡ rời xa.

Nhưng Ngụy Vô Tiện đã mệt rồi, y không muốn quấy rầy hắn, chỉ lặng lẽ vuốt ve, mãi cứ nhẹ nhàng như thế. Dẫu vậy, Lam Vong Cơ cũng không vội, bởi Ngụy Vô Tiện đã nằm trong vòng tay của y. Cả hai sẽ còn rất nhiều, rất nhiều thời gian để cùng nhau bước tiếp.

Lời tác giả:
Vẫn còn một vấn đề cuối cùng, liên quan đến ký ức của Chí Tôn Càn Nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro