Chương 5
"Loài sóc sinh sản vào mùa xuân, mùa hè động dục, thời kì động dục ước chừng trên dưới hai tuần lễ . Độ tuổi sinh sản của loài sóc, con cái khoảng 8~9 tháng tuổi, con đực khoảng 9~10 tháng tuổi." Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại di động, đọc từng chữ từng câu , trợ lý ngồi một bên thiếu chút nữa phun sữa ra ngoài, Vũ ca anh đang làm cái gì a
Phùng Kiến Vũ nhíu chặc chân mày, mặt trống rỗng, động dục? Có một số yêu tinh 300 năm là trưởng thành, có một số là 600 năm, còn có một số có thể lâu hơn. Phùng Kiến Vũ sống 600 năm, năm nay vừa lúc là thời kỳ trưởng thành của cậu. Mặc dù biết mình bước vào thời kỳ động dục rồi, nhưng mà từ nhỏ không ai dạy cậu nên đối mặt cái giai đoạn này như thế nào, Phùng Kiến Vũ hiện tại thực sự rất muốn đem sự phụ đang bế quan túm ra, hỏi một chút cậu rốt cuộc phải làm như thế nào cho phải.
Ngay tại lúc này,điện thoại di động của Phùng Kiến Vũ reo, đó là một số lạ không có trong danh bạ , thế nhưng giác quan thứ sáu của Phùng Kiến Vũ nói với mình cú điện thoại này nhất định phải tiếp.
Đúng như dự đoán, gọi điện thoại tới chính là sư phụ của cậu.
"Mùa xuân tới, lại đến mùa động vật nhỏ giao phối ..."
Phùng Kiến Vũ: "... Nói tiếng người!"
"Vũ Vũ a, vi sư vốn là đang bế quan tu luyện, bấm ngón tay tính toán, ngươi đến tuổi trưởng thành rồi , đến giai đoạn động dục . Cho nên vi sư muốn dặn dò ngươi mấy câu , ngươi nhất định phải nhớ. Khoảng thời gian này ngàn vạn lần phải nhẫn nhịn mà trải qua, ngàn vạn lần không nên cùng phụ nữ phát sinh quan hệ a, vạn nhất có đứa trẻ liền không xong. Huống chi ngươi còn nhỏ, không thể vì một thân cây buông tha cả dãi rừng sâu a."
"Sư phụ, người có thể xuất quan tới mặt đối mặt nói chuyện một chút không?"
" Uy? Ngươi nói gì? Uy... hello, ai nha, tín hiệu gì a, lớn tiếng chút, uy..."
Ba, bên kia điện thoại bị cúp, Phùng Kiến Vũ giận đến thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại di động, lần nào cũng như vậy. Xem ta ngày nào tìm được chỗ tu luyện của ngươi, nhất định đốt luôn ổ của ngươi, để cho ngươi thăng thiên luôn!
Phùng Kiến Vũ trở lại , phim bắt đầu quay bình thường , Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ trở lại lại là một bộ dáng vui vẻ, có chút an tâm gật đầu một cái.
Biên Vân thấy Phùng Kiến Vũ thì rất chân chó liền xẹt tới, hỏi thân thể cậu thế nào, Vương Thanh rất muốn mắng ngươi cái thứ chân chó này , liền nghe Biên Vân nói với Phùng Kiến Vũ là lúc cậu nằm viện Thanh ca của chúng tôi rất lo lắng cho cậu a! Phùng Kiến Vũ nhìn sang, rồi tặng cho anh một nụ cười thật tươi , Vương Thanh trợn mắt, ta mới không có! Căn bản không có!
"Cậu đừng thấy Thanh ca chúng tôi bên ngoài luôn tỏ vẻ nghiêm trang, thật ra thì rất ấm áp."
"Ừ, tôi cũng cho là như vậy."
"Cậu cảm thấy Thanh ca chúng tôi đẹp trai không?"
"Thật ra thì tôi cảm thấy Thanh ca không phải đẹp trai..." Cái gì! Ta không đẹp trai, Vương Thanh vễnh lỗ tai lên lén nghe hai người ở cách vách nói chuyện phiếm, trong lòng phẫn uất, ta không đẹp trai mà ngươi còn là fan não tàn của ta làm chi !"Khí chất của Thanh ca tương đối hấp dẫn tôi." Coi như ngươi tinh mắt.
Biên Vân liếc mắt nhìn Vương Thanh, "Thanh ca, anh có thể qua đây ngồi cùng nhau trò chuyện."
Vương Thanh mặt đầy dáng vẻ không sao cả phất phất tay, "Các ngươi cứ trò chuyện của các ngươi."
Biên Vân nhíu mày lại, "Nhưng mà nửa người anh đã nghiêng qua tới bên đây rồi ."
Vương Thanh vội vàng ngồi thẳng, bộ dáng ta căn bản không quan tâm các ngươi đang thảo luận cái gì . Phùng Kiến Vũ nhìn gò má Vương Thanh , đột nhiên thốt ra một câu nói, "Thật giống như giác điêu nga!"
Vương Thanh cắn răng nghiến lợi: "... Ngươi có bản lãnh nói lại lần nữa!"
Bắt đầu từ hôm đó, Vương Thanh ở trên web mạc danh kỳ diệu xuất hiện thêm một cái biệt danh, là giác điêu. Tân tân khổ khổ duy trì hình tượng tổng tài của mình được 6 năm , tựa hồ trong một đêm liền sụp đổ.
Sau khi cùng Phùng Kiến Vũ ở trên mạng có tổ hợp CP , Vương Thanh cảm thấy mọi việc phát triển không đúng lắm . Trước kia những người ái mộ hướng về phía anh cũng là gọi lớn thật là đẹp trai thật là đẹp trai a! Bây giờ đều là kêu lão Vương hẹn đánh! Vũ Vũ ngoan như vậy ! Ngươi sao lại đối với hắn như vậy lại như vậy!
Vương Thanh rất là phẫn uất, căn bản không có như vậy lại như vậy, các ngươi lại tung tin vịt , xem ta ngày nào thì thật sự đem hắn ra làm.
Lần này phim điện ảnh là được chuyển thể từ tiểu thuyết đam mỹ đang ăn khách,nội dung là hai thiếu niên đánh liều bước vào ở vòng giải trí , cùng nhau trưởng thành đi lên đỉnh cao, toàn câu chuyện rất bám rất sát hiện trạng của vòng giải trí , cho nên dẫn tới không ít sự đồng tình. Mối tình của hai người thiếu niên đi từ khó khăn đến dắt tay nhau liều mạng vì sự nghiệp nâng đở lẫn nhau bầu bạn với nhau, có nụ cười có nước mắt, đoạt rất nhiều nước mắt của người khác.
Sau khi Vương Thanh nhận bộ phim này thật ra thì có chút hối hận, bởi vì mạch bộ phim này trải dài 12 năm, từ 18 tuổi diễn đến 30 tuổi, Vương Thanh cảm thấy mình hoàn toàn không thể mặt dày đi diễn 18 tuổi. Sau đó Phùng Kiến Vũ đi tới, đem mái tóc vuốt ngược của anh úp xuống , "Xem, một cái liền từ Thanh ca biến thành Thanh đệ rồi."
Biên Vân cùng nhân viên làm việc sợ ngây người, phải biết Vương Thanh rất ghét người khác sờ tóc mình , mọi người đều nín thở, cảm thấy một giây kế tiếp Vương Thanh liền bùng nổ. Nhưng mà Vương Thanh nhíu mày lại, nói: "Đưa tôi cái gương."
Đây là lần đầu tiên Vương Thanh bảo Biên Vân làm việc mà cô chạy nhanh như vậy, trong nháy mắt liền cầm cái gương nhỏ đến cho Vương Thanh . Vương Thanh nhìn gương hồi lâu, lại nói một câu nói: "Không nghĩ tới tôi vẫn có thể trẻ như vậy."
Phùng Kiến Vũ bưng mặt của anh nhìn một chút, "Thanh ca anh vốn là rất trẻ nha." Dẫu sao tôi cũng 600 tuổi rồi a
Toàn bộ hiện trường lại hít một hơi khí lạnh, ngươi lại sờ mặt Vương Thanh ... Kết quả Vương Thanh cười đến mặt đầy nếp nhăn, "Phải không?"
Phùng Kiến Vũ cười đầy chân thành, "Dĩ nhiên!"
Biên Vân ở trong lòng nước mắt chảy thành sông: Vương Thanh anh thay đổi rồi! Tối nay trở về tôi sẽ viết H văn, viết là anh ở bên dưới nga!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro