Chương 8


 Mặc dù Phùng Kiến Vũ ngày thường cũng không phải là người ồn ào , nhưng là hôm nay lại quá an tĩnh, Tiễn Đồng phập phồng lo sợ nhìn Phùng Kiến Vũ chống cằm đưa lưng về phía mình đã hai giờ rồi.


Bị Vương Thanh hôn chẳng lẽ đả kích lớn như vậy? Tiễn Đồng cuối cùng vẫn quyết định đi lên an ủi Phùng Kiến Vũ một chút, kết quả mới vừa đi tới trước mặt cậu, phát hiện cậu lại ngủ thiếp đi...


Tiễn Đồng: "..." mất công ta lo lắng một phen, Vũ ca của ta tâm cũng thật lớn a. (chủ yếu là khi một người vốn nên khẩn trương, lo âu một số chuyện, nhưng không biết buồn , người khác hình dung hắn "tâm lớn" )


Phùng Kiến Vũ bên này là thực sự là tâm lớn, thật là hết sức ngây thơ tin rằng Vương Thanh là đang cùng mình tập luyện. Vương Thanh bên kia thật là có thể đem tóc mình cào muốn trọc luôn , lần thứ hai rồi! Đến gần Phùng Kiến Vũ chu vi 10 thước, mình liền rất kích động! Vương Thanh cảm thấy mình tựa như trúng độc của Phùng Kiến Vũ , nếu không làm sao liền vừa thấy được liền muốn ôm ôm ấp ấp chứ


Lưu Dương vô cùng có trách nhiệm cùng Vương Thanh phân tích nói; "Ta cảm thấy ngươi là rất thích thượng cậu ấy."


Vương Thanh: "Ngươi đem đoạn trước dấu câu nói lại cho ta một lần xem !"


Lưu Dương: "Thích cậu ấy!"


Vương Thanh rất là nghi ngờ, bởi vì anh nhìn thấy Phùng Kiến Vũ liền nổi lên phản ứng sinh lý, mặc dù anh cảm thấy Phùng Kiến Vũ thật đáng yêu, nhưng mà cũng không phải là cái loại thích đó


Lưu Dương bên cạnh còn đang cảm thán: "Vương Thanh a Vương Thanh, ngươi làm sao lại cong vậy hả."


Vương Thanh trừng hắn một cái: "Ta chính là cong cũng cao hơn ngươi!"


Lưu Dương: "Con mẹ ngươi! Đầu năm nay thân cao một thước tám vẫn có nhân quyền mà có phải hay không!"


Vương Thanh nghiêm mặt nói: "Ta nghiêm túc, ta đối với cậu ấy khẳng định không phải loại tình cảm đó, nhưng mà đến gần cậu ấy liền không tự chủ được có phản ứng."


Lưu Dương cũng nghiêm mặt nói: "Không bằng tìm đạo sĩ trừ tà?"


Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ đều là người rất thích nghiên cứu kịch bản , trên căn bản khi không phải có cảnh quay, hai người cũng ngồi suy nghĩ kịch bản 


Kế tiếp là phân đoạn Ngô Kiêu cùng nữ minh tinh lộ xì căng đan, Lâm Húc chất vấn .


"Chỉ thấy Ngô Kiêu cười lạnh một tiếng, 'Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu có được hay không, anh thật cảm thấy tôi muốn cùng anh ở bên nhau cả đời sao?' "


Đọc xong câu này Phùng Kiến Vũ liền dừng lại, Vương Thanh ném tới ánh mắt nghi ngờ, "Thế nào?"


Phùng Kiến Vũ nói: "Tại sao từ xưa tới nay đều là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, phiên phiên quân tử quân tử hảo cầu không được sao?"


Vương Thanh: "..." Chẳng lẽ đang ám chỉ ta cái gì sao?


Phùng Kiến Vũ lại nói: "Phật viết chúng sanh bình đẳng, em cảm thấy những câu nói xưa cũng có chút không đúng a. Ngày xưa, luôn là yêu cầu cô gái bất tài là có đức, nếu như em trước đây có thể hiểu được đạo lý của thời hiện đại , vào lúc đó e rằng em có thể có một đại tác phẩm , kiến thiết chủ nghĩa xã hội khoa học văn hóa cường quốc. Xây dựng cuộc sống văn minh, chính trị văn minh, đồng thời nỗ lực kiến thiết chủ nghĩa xã hội khoa học văn minh, thực hành kết hợp dùng pháp trị quốc cùng lấy đức trị quốc với nhau. "



Vương Thanh: "..." Có thể là ta suy nghĩ nhiều đi.


Một bên biên kịch ngơ ngác hỏi: "Cần đổi lời thoại sao?"


Sau khi kết thúc công việc  , Vương Thanh một mình đi đến bãi đậu xe lấy xe, bất ngờ phát hiện Phùng Kiến Vũ cùng người đại diện gây gổ.


Theo Vương Thanh thấy, Phùng Kiến Vũ là một người bất cứ lúc nào cũng đều bảo trì sức sống cùng nụ cười thân thiện, cho nên lần đầu tiên thấy Phùng Kiến Vũ nổi giận, anh dừng bước.


Phùng Kiến Vũ tựa vào ngoài xe, người đại diện tựa hồ đang cùng cậu nói gì đó, nhưng mà Phùng Kiến Vũ cau mày một mực nói không, cuối cùng dứt khoát vào xe, đem cửa xe khóa lại, mặc cho người đại diện bên ngoài đập cửa cũng không trả lời.


Vốn là không nên quản cái việc vớ vẩn này, nhưng mà Vương Thanh không tự chủ được bước hai chân đi tới.


Người đại diện của Phùng Kiến Vũ nhìn thấy anh vội vàng tươi cười, "Thanh ca, chào anh,Đại Vũ nhà chúng tôi gần đây nhờ anh chiếu cố."


"Trợ giúp lẫn nhau mà thôi, chưa nói tới chiếu cố, đây là thế nào." Vương Thanh nghiêng đầu nhìn trong xe, phát hiện Phùng Kiến Vũ cũng đang nhìn anh. Đôi mắt kia miễn bàn có bao nhiêu u oán , thật là làm người ta thương yêu


"Cái đó... Lý tổng của Tranh Thiên, muốn cùng Đại Vũ ăn cơm."


Vương Thanh trong nháy mắt đổi sắc mặt, đây không phải là rõ ràng là muốn ngủ Phùng Kiến Vũ sao! Vương Thanh có chút tức giận không rõ căn nguyên, ai cũng đừng bị mù mà trêu ghẹo anh lúc này. Lý Khải của Tranh Thiên có tiếng là chơi nam minh tinh , thế nhưng công ty tên tuổi lớn, nơi nơi muốn ôm bắp đùi hắn. Người mà Lý Khải muốn ngủ , chưa ai thoát khỏi. Hơn nữa chơi nam minh tinh cũng được đi, nghe nói Lý Khải thủ đoạn gian trá đầy dẫy, có chút sở thích kỳ quái . Vừa nghĩ tới Phùng Kiến Vũ sẽ rơi vào tay hắn, nhất thời tâm tình down đến đáy vực luôn


"Lý tổng là người nào sao chúng tôi đắc tội nổi, Đại Vũ không muốn đi, nhưng mà tôi làm sao trả lời cho công  ty a. . Công ty bề ngoài cũng chỉ là nói để cho Đại Vũ đi ăn một bữa cơm mà thôi, tôi cũng không thể mở miệng cự tuyệt a."


Vương Thanh cong môi suy nghĩ một chút, sau đó kéo cửa xe của Phùng Kiến Vũ ra, ngồi lên,nói với người đại diện: "Tôi cùng cùng đi với các ngươi, nhanh lái xe đi."


Người đại diện vui mừng, nhất thời hiểu ra vài phần, vội vàng lên xe. Vương Thanh ở vòng giải trí giao thiệp rất rộng, nếu như có Vương Thanh cùng đi, tin rằng Lý Khải tương đối có chỗ cố kỵ, hẳn sẽ không làm bậy.


Phùng Kiến Vũ xoay đầu lại, "Thanh ca nguyên lai anh còn có sở thích đi cọ cơm sao?" (cọ cơm = ăn chùa = ăn chực )



Trán Vương Thanh nổi gân xanh , trong lòng nói ta đây là vì ai a! ! ! ! Ta liền lưu lạc tới mức bị tình nghi là cọ cơm !

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: