Chương 9


 Khi Lý Khải thấy Vương Thanh cũng tới, đầu tiên là có chút khó hiểu, sau đó nhớ tới gần đây hai người đóng phim có một vài tin đồn, trong nháy mắt lộ ra biểu tình đã sáng tỏ


Phùng Kiến Vũ thần sắc ngưng trọng đi theo sau lưng Vương Thanh , không nói một lời, tựa hồ đang giận dỗi với Vương Thanh . Sau khi đi vào qua loa lên tiếng chào, Phùng Kiến Vũ liền ngồi tại chỗ không nói một lời.


"Lý tổng xin lỗi, hôm nay nghe được Đại Vũ chúng tôi nói muốn cùng anh ăn cơm, tôi nhớ tới lần trước ăn cơm với Lý tổng cũng là nửa năm trước, liền mặt dầy tới cọ cơm a."


Phùng Kiến Vũ nhìn anh chằm chằm , ánh mắt kia rõ ràng nói, xem đi, anh nha chính là cọ cơm, còn không thừa nhận.


"Không sao, nhiều người ăn cơm cũng tốt." Lý Khải mặc dù đang nói chuyện với Vương Thanh , nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ.


Vương Thanh thấy vậy, đưa tay phủ lên tay Phùng Kiến Vũ : "Cậu có cái gì đặc biệt muốn ăn không?"


Kết quả Phùng Kiến Vũ căn bản không cảm kích, rút tay mình về, "Chúng ta còn đang chiến tranh lạnh đó."


Vương Thanh đầu tiên là sững sốt một chút, sau đó mới hiểu được Phùng Kiến Vũ đang nói gì. Bên trong kịch bản hai người bởi vì xì căng đan mà bắt đầu chiến tranh lạnh, thích giữ trạng thái nhập vai cho nên bây giờ Phùng Kiến Vũ căn bản không muốn để ý tới anh. Vương Thanh nhớ ánh mắt hờn tủi của Phùng Kiến Vũ ở trong xe , mới hiểu được cậu vẫn chưa thoát vai! Làm sao lại quên mất chuyện này chứ!


Thấy hành động của hai người , Lý Khải cảm thấy càng ngày càng thú vị, chẳng lẽ tin đồn là thật? Vương Thanh thật sự cong?


Trước đó Vương Thanh vẫn luôn không lộ ra xì căng đan nào, trong giới rất nhiều người suy đoán anh có phải chưa come out hay không. Nhưng sau đó phát hiện anh cùng đàn ông cũng không có bất kỳ điều gì mập mờ, vì vậy Vương Thanh lúc nào nói chuyện yêu đương, sẽ nói yêu đương với ai , đều là bí ẩn của giới giải trí. Những người ái mộ thật ra thì càng cuống cuồng, vẫn cảm thấy Vương Thanh tiếp tục như vậy không phải biện pháp, rối rít dùng một trái tim của người mẹ nói anh hãy yêu đương nhanh một chút đi, chúng em muốn nhìn thấy anh hạnh phúc. Cho nên, khi cp Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ mới xuất hiện trên mạng, liền sôi sục ngất trời, không biết được tại sao những người ái mộ đều có loại cảm giác nếu là nam chúng em cũng chấp nhận a


Trong bữa tiệc Lý Khải mấy lần muốn mời Phùng Kiến Vũ uống rượu, đều bị Vương Thanh trăm phương ngàn kế ngăn lại, Phùng Kiến Vũ hoàn toàn không biết đang nằm trong cuộc tranh đấu gay gắt, ngồi một bên miệng phồng phồng một mực ăn thức ăn. Hai gò má bị nhét đầy, chuyên chú nhìn chằm chằm thức ăn trước mặt, bộ dáng khả ái để cho Vương Thanh trong nháy mắt nghĩ tới con sóc.


Ước chừng cảm thấy bốn đạo ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, Phùng Kiến Vũ rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Vương Thanh cùng Lý Khải một cái, "Tôi... có phải đã ăn quá nhiều hay không?"


"Ăn lâu như vậy, có thể cùng tôi uống một ly không?" Lý Khải thấy cậu rốt cuộc nhìn mình , mở miệng mời


Vương Thanh mới vừa muốn mở miệng giúp cậu ngăn cản rượu, kết quả Phùng Kiến Vũ trực tiếp bưng ly rượu bên cạnh mình lên, một hớp cạn sạch, thật là phóng khoáng.


Vương Thanh: "! !" Tốc độ của ngươi có thể nhanh hơn nữa được không a. Nghĩ lại, lần trước trạng thái Phùng Kiến Vũ uống rượu , Vương Thanh cảm thấy đây có thể là một chuyện tốt a, có lẽ Lý Khải nghe cậu dùng tiếng Đông Bắc đọc xong lời thoại Mary Sue thì sẽ không còn bất cứ suy nghĩ nào với cậu nữa.


Kết quả Phùng Kiến Vũ đùng một cái liền đứng lên, nói với Lý Khải : "Cáo từ, cơm hôm nay cũng không tệ lắm, cám ơn khoản đãi."


Thấy Phùng Kiến Vũ đi nhanh ra khỏi phòng bao, Vương Thanh vội vàng đứng lên, vừa đi vừa nói với Lý Khải : "Xin lỗi, cậu ấy có thể uống nhiều rồi, hôm nay liền cáo từ trước."


Lý Khải thấy hai người đi ra khỏi phòng, hướng về vệ sĩ sau lưng nói: "Phùng Kiến Vũ hôm nay từ khi tiến vào tới lúc ra về, tổng cộng nhìn ta một cái, cái nhìn kia là bởi vì hắn cảm thấy hắn ăn nhiều đúng không."


Hộ vệ: "..." Lời này ta có nên tiếp không?


Vương Thanh là thật có chút bội phục Phùng Kiến Vũ, lại có thể toàn bộ hành trình coi thường Lý Khải, hơn nữa cơm nước xong liền đi


Phùng Kiến Vũ lên xe liền trực tiếp ngã xuống chỗ ngồi, Vương Thanh bị dọa sợ phải tiến lên đỡ cậu, "Phùng Kiến Vũ! Cậu đừng dọa tôi a!"


Người đại diện chậm rãi lên xe, vẫy vẫy tay với Vương Thanh, "Không có chuyện gì đâu, Đại Vũ chẳng qua là uống nhiều rồi."


"Lần trước cậu ấy uống nhiều rồi thì nói rất nhiều a." Vương Thanh trong đầu nghĩ thầm không phải chứ a, một ly rượu này uống không nhiều a, chẳng lẽ bị bỏ thuốc?


"Đại Vũ sau khi uống rượu say thì cách thức cũng không thống nhất, có lúc ca hát, có lúc sẽ ói tới trời đất tối sầm, có lúc còn đánh người, trực tiếp ngủ mất cũng tốt đi."


Vương Thanh thật là không dám tin, ngươi có phải đa nhân cách hay không a!


Người đại diện lái xe đến chổ ở của Phùng Kiến Vũ , quay đầu nói với Vương Thanh : "Thanh ca, Đại Vũ tối hôm nay liền nhờ anh chiếu cố."


"Cái gì?" Vương Thanh mặt đầy mờ mịt, ta còn tưởng rằng ngươi chờ một chút sẽ đưa ta trở về nhà, kết quả ngươi trực tiếp an bài nhiệm vụ cho ta đúng không.


Người đại diện ngượng ngùng cười một tiếng, "Hôm nay Tiễn Đồng không đi theo, bây giờ Đại Vũ uống nhiều rồi cần người đở lên , anh xem tôi có thể đem Đại Vũ đỡ lên được không?"


Vương Thanh nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô , trên căn bản cũng sẽ không ôm hy vọng gì, vì vậy cầm lấy chìa khóa, trực tiếp đem Phùng Kiến Vũ bế lên.


Người đại diện trợn tròn mắt, dầu gì cũng là một đại lão gia, anh có phải đã ôm quá nhẹ nhàng rồi hay không a


Vương Thanh tựa hồ biết cô đang suy nghĩ gì, "Đừng nói một Phùng Kiến Vũ,  mười Phùng Kiến Vũ, ta cũng xách nổi."


Phùng Kiến Vũ không biết lúc nào mở mắt ra, nhìn Vương Thanh nói: " Vả cho anh một cái." Sau đó thật sự một cái tát liền đánh qua

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: