Chương 3: Những Cuộc Gặp Gỡ Đáng Nhớ
Ngày 25 tháng 9, 2024
Gửi nhật ký thân yêu,
Hôm nay trời mát, nhưng mình thì mệt rã rời. Cả người như một cái xác không hồn sau một đêm thức khuya vật lộn với đống bài tập. Mình ngồi bên bàn học đến tận khuya, viết đến khi tay mỏi nhừ, ánh đèn bàn làm những dòng chữ trên giấy nhòe đi. Mỗi chữ, mỗi dòng như một thử thách, như thể mình đang cố gặm nhấm từng chút một để hoàn thành. Sáng nay, tỉnh dậy với đôi mắt trĩu nặng và cơ thể uể oải, mình tự hỏi: "Những nỗ lực này có đáng không? Hay mình đang ép bản thân quá mức?"
Buổi sáng ở trường trôi qua trong cơn mơ màng. Thời gian như kéo dài vô tận, từng tiết học lê thê, những con chữ trên bảng nhảy múa trước mắt nhưng chẳng lọt vào đầu. Mình cố tập trung, tự nhủ nếu bỏ lỡ hôm nay, mai sẽ lại ngập trong bài vở. Nhưng đôi khi, nỗ lực của mình chỉ như một trận chiến vô vọng. Cơ thể và tâm trí mình đã quá tải, như một cỗ máy kêu cót két, cầu xin được nghỉ ngơi.
Ngoài học, nhóm dạy tarot của mình cũng làm mình đau đầu. Lịch trình dày đặc hơn mình tưởng, và giờ còn phải tìm thêm người dạy cùng để chia sẻ công việc. Mình tham gia nhóm vì đam mê, nghĩ rằng được chia sẻ về tarot với mọi người sẽ thật tuyệt. Nhưng khi bài vở và trách nhiệm chất chồng, mình bắt đầu thấy áp lực. Mình tự hỏi có phải mình đã ôm đồm quá nhiều, để rồi giờ loay hoay giữa những lịch trình không kịp thở. Nhưng lạ thay, dù mệt, mình vẫn háo hức với những buổi học tarot sắp tới. Ở đó, mình được là chính mình, chia sẻ niềm yêu thích và học hỏi từ những người khác. Mỗi lá bài tarot như một mảnh ghép, kể những câu chuyện về cuộc sống, giúp mình hiểu hơn về bản thân và thế giới. Dù bận rộn, mình vẫn thấy đó là một nơi để trở về, một góc nhỏ quý giá giữa những ngày mệt mỏi.
Chiều nay, khi đứng đợi ở nhà xe, mình vô tình gặp một bạn nam lớp A1. Hình như tên cậu ấy là Hoàng. Mình chợt nhớ đầu năm lớp 10, lần đầu thấy cậu, mình đã tưởng cậu học lớp 11 hay 12 vì dáng vẻ chững chạc. Cậu có một sự điềm tĩnh và tự tin khiến mình ngỡ ngàng. Hôm nay, khi cậu đi ngang, mình ngại ngùng không dám nhìn lâu, nhưng ánh mắt mình cứ vô thức hướng về cậu. Có một khoảnh khắc, khi ở lại lớp làm việc, mình bắt gặp ánh nhìn của cậu. Trời ơi, tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Cảm giác đó giống như nghe ai đó bất ngờ gọi tên mình, vừa hồi hộp vừa lạ lẫm. Mình vội cúi đầu, sợ cậu nhận ra, sợ mọi người hiểu lầm mình thích cậu. Nhưng sâu trong lòng, một phần nhỏ của mình lại mong cậu để ý, dù chỉ thoáng qua.
Trên đường đi xe về nhà, gió thổi nhẹ qua tóc, mình không ngừng nghĩ về cậu. Liệu cậu có nhận ra cái nhìn của mình? Hay tất cả chỉ là tưởng tượng của một đứa nhạy cảm như mình?
Tối nay, ngồi vào bàn học, mình vẫn mơ màng về ánh nhìn ấy. Có lẽ mình đang để trái tim lạc lối trong những cảm xúc ngây ngô, nhưng mình không muốn ngăn chúng. Mình biết chúng có thể chỉ là thoáng qua, như một cơn gió, nhưng mình muốn giữ lấy, vì chúng là một phần của tuổi trẻ. Thanh xuân là thế, phải không? Những ánh nhìn lướt qua, những rung động vụn vặt, tất cả tạo nên một bức tranh sống động mà mình không muốn bỏ lỡ.
Trước khi đi ngủ, mình nhìn vào gương. Đôi mắt mệt mỏi, nhưng vẫn lấp lánh một tia hy vọng. Ngày mai, mình sẽ lại bận rộn với bài vở, với nhóm tarot, với những trách nhiệm chưa hoàn thành. Nhưng mình cũng sẽ tiếp tục dõi theo những khoảnh khắc nhỏ, những cảm xúc chợt đến, vì đó là cách mình sống trọn thanh xuân. Dù có thử thách nào, mình tin mình sẽ vượt qua. Trong mình luôn có một ngọn lửa nhỏ, và nó sẽ dẫn mình bước tiếp, mạnh mẽ hơn, vì mình tin mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Ký tên,Minh Anh
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro