Chương 1: Khoảnh Khắc Thoáng Qua
Lại một mùa hè trôi qua, năm học mới đã đến. Đây là năm học quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi học sinh – năm lớp 12, năm học cuối cùng của quãng đời áo trắng. Và với tớ, đây còn là năm học đáng nhớ nhất. Một năm học mà chỉ cần nghĩ đến thôi, tim tớ lại mềm đi vì những ký ức đẹp đẽ nơi ấy.
Tớ là Dương Ý An, học sinh lớp 12 của trường THPT Xuân Thọ. Lớn lên trong một gia đình khá giả, được ba mẹ, anh trai và họ hàng bao bọc, yêu thương. Bạn bè xung quanh thì thân thiện, vui vẻ, nên tớ lúc nào cũng hoạt bát, vô tư, chẳng phải lo lắng điều gì nhiều. Thành tích học tập cũng ổn định, luôn nằm trong top 3 của lớp.
Năm cuối rồi, ai cũng nói lớp 12 bận rộn và căng thẳng lắm. Nhưng với tớ, mọi thứ bắt đầu thay đổi ngay khi tớ quyết định sẽ đi học thêm. Và chính quyết định ấy đã đưa vào cuộc sống của tớ một nét hồng dịu dàng – mối tình đầu ngọt ngào mà tớ chưa bao giờ ngờ tới.
Hôm ấy là buổi đầu tiên đến lớp học thêm toán. Chúng tớ học tại nhà cô giáo. Khi tớ đến, đã có vài bạn ngồi chờ, nói chuyện rôm rả. Căn phòng nhỏ với ánh nắng chiều tà len qua khung cửa tạo nên không khí ấm áp, yên bình. Đó là lần đầu tiên tớ đi học thêm, nên trong lòng mang theo một chút hồi hộp xen lẫn hào hứng.
Tớ ngồi cạnh cô bạn thân, hai đứa trò chuyện về những bài ôn tập khó, đề kiểm tra, và những chuyện lặt vặt của học kỳ trước. Mọi thứ đều rất bình thường... cho đến khi có tiếng mở cửa rất nhẹ.
Cánh cửa lớp khẽ dịch sang một bên. Một người bước vào.
Cậu ấy dáng người cao gầy, làn da hơi ngăm, gương mặt sáng sủa và thanh thoát – kiểu vẻ ngoài khiến người ta dù không cố cũng phải ngoái nhìn. Chỉ một giây chạm mắt, trái tim tớ bất giác chậm một nhịp. Không phải vì cậu ấy làm điều gì nổi bật, mà chỉ là sự hiện diện ấy... tĩnh lặng nhưng đặc biệt đến lạ.
Tớ khẽ hỏi bạn:
"Đó là ai vậy?"
Bạn ấy nhún vai:
"Tớ cũng không biết... Chắc người nhà của cô á."
Chỉ là một câu trả lời ngắn ngủi, nhưng hình ảnh của cậu ấy đã kịp khắc vào tâm trí tớ.
Lớp học vẫn tiếp tục: tiếng cô giảng bài đều đều, tiếng bút lướt trên giấy, tiếng lật sách nhẹ nhàng và cả tiếng đồng hồ treo tường gõ nhịp. Mọi thứ diễn ra đúng như những buổi học thêm bình thường khác. Vậy mà trong lòng tớ, một điều gì đó đang thay đổi. Một cảm giác tò mò, thích thú, xen một chút bối rối rất con gái. Một nỗi bồi hồi mà trước giờ tớ chưa từng trải qua.
Thỉnh thoảng, tớ lại liếc về phía cuối lớp – nơi cậu ấy đang ngồi. Cậu vẫn im lặng, chăm chú vào vở, không nói chuyện với ai. Nhưng chính cái vẻ lặng lẽ, điềm tĩnh ấy lại khiến tớ càng khó rời mắt.
Buổi học trôi qua lúc nào không hay.
Khi cô cho các bạn ra về, tớ cùng nhóm bạn bước xuống cầu thang nhỏ trước nhà. Ánh nắng chiều hắt qua ô cửa, phủ lên từng trang vở, từng bước chân, khiến buổi chiều ấy trở nên vừa quen vừa thật dịu dàng. Gió nhẹ mang theo hương hoa ngọc lan thoảng qua, mát lạnh nhưng trong lòng tớ lại dường như ấm lên.
Bạn tớ huých nhẹ tay:
"Ê, mày nhìn cái gì hoài vậy? Có gì đâu mà ngẩn ngơ."
Tớ bật cười để giấu đi chút bối rối:
"Có gì đâu, tự nhiên nhìn thôi mà."
Nhưng tớ biết rõ, "tự nhiên" ấy không hề đơn giản.
Trên đường về, tiếng xe cộ, tiếng bạn bè gọi nhau í ới, tiếng bước chân rộn ràng nghe thật quen thuộc. Vậy mà bên trong những âm thanh ồn ã ấy, tớ lại nghe rõ từng nhịp đập của trái tim mình – đều đều nhưng cứ mỗi lần nghĩ về khoảnh khắc ấy lại vô tình lỡ một nhịp.
Tớ không biết cậu ấy là ai. Không biết cậu ấy có phải học sinh mới, hay chỉ là người quen của cô giáo. Cũng chẳng biết liệu cậu ấy có để ý đến mình không.
Nhưng tớ biết, trong khoảnh khắc chiều hôm ấy, giữa căn phòng học thêm nhỏ bé, có một điều nào đó trong lòng tớ đã khẽ rung lên.
Nhẹ thôi.
Nhưng đủ để biến ngày đầu tiên đi học thêm thành một ký ức mà tớ sẽ nhớ mãi – như một hạt mầm bé nhỏ, âm thầm mở ra câu chuyện thanh xuân dịu dàng của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro