Văn Án
Giữa những ngày thanh xuân rực rỡ nhất, Thiên Dương – chàng trai mang trong mình ánh nắng dịu dàng và nụ cười ấm – gặp Huyền Lam, cô gái yêu nhiếp ảnh, với chiếc máy ảnh nhỏ luôn đeo bên vai và ước mơ gom cả thế giới vào khung hình.
Họ gặp nhau trong một buổi chiều ngập nắng, khi Thiên Dương giúp Huyền Lam nhặt lại cuộn phim rơi bên bờ hồ. Kể từ đó, thanh xuân của họ như được dệt nên bằng ánh sáng và tiếng cười: những buổi sớm cà phê, những lần cùng nhau đi chụp hoàng hôn, những bức ảnh ghi lại khoảnh khắc giản dị mà đẹp đến nao lòng.
Cả hai đều ưu tú, đều có ước mơ và đam mê riêng, nhưng lại tìm thấy trong nhau một thứ ánh sáng lặng lẽ — thứ khiến họ muốn sống hết mình hơn.
Tình yêu ấy trong trẻo, nhẹ như gió, rực rỡ như nắng đầu hạ.
Cho đến một ngày, Huyền Lam nhận ra Thiên Dương bắt đầu xa dần. Tin nhắn ngắn lại, ánh mắt anh có gì đó giấu kín. Cô không biết rằng, sau nụ cười của anh là những cơn đau lặng lẽ — Thiên Dương mang trong mình căn bệnh ung thư, một bản án khiến tuổi trẻ của họ bỗng hóa mong manh.
Anh chọn im lặng, chọn giữ lấy những điều đẹp nhất của cô trong tim mình.
Và trước khi rời xa, anh gửi cho Lam một hộp ảnh — toàn là những tấm hình anh lén chụp cô trong những ngày họ còn bên nhau. Giữa những tấm ảnh, có một dòng chữ run rẩy:
“Nếu một ngày em thấy bầu trời có hai sắc – xanh và vàng – hãy tin rằng anh vẫn đang nhìn em, ở đó.”
Chiều hôm ấy, gió thổi qua cánh đồng hoa, váy Lam khẽ bay giữa nắng vàng.
Cô cười, nước mắt rơi lấp lánh như nắng chiều.
Bởi cô hiểu, có những người không cần đi cùng ta đến hết đời – chỉ cần từng cùng ta đi qua thanh xuân, đã là mãi mãi.
Thế nhưng, đôi khi cuộc đời vẫn có chỗ cho những điều kỳ diệu.
Một ngày giữa mùa hạ, Huyền Lam lại giơ máy ảnh lên, vô tình bắt được một tia sáng lạ vắt ngang bầu trời — nửa xanh, nửa vàng, rực rỡ đến mức tim cô khẽ run.
Trong khoảnh khắc ấy, gió khẽ gọi tên ai đó.
Và cô tự hỏi trong lòng:
“Phép màu... nó sẽ xuất hiện chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro