Chương 11: Ngày Đặc Biệt
CHƯƠNG 11: NGÀY ĐẶC BIỆT
Buổi sáng quen thuộc như thường lệ.
Tiếng chuông báo thức vẫn reo vang.
Nam Khoa nhíu mày, với tay tắt đồng hồ trên bàn, rồi ngồi dậy. Một buổi sáng bình thường, chẳng có gì khác lạ. Cậu vươn vai, bước xuống giường rồi bắt đầu những thói quen quen thuộc—gấp chăn màn, rửa mặt, thay đồng phục, rồi ngồi vào bàn đọc lại một vài trang sách.
Cậu vẫn là một học sinh gương mẫu.
Nhưng hôm nay… có chút gì đó không giống mọi khi.
Hôm qua, Trọng Hùng đã nhắc đến Valentine Trắng. Và dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng điều đó đã gieo vào đầu cậu một suy nghĩ.
Có nên tặng quà cho Mai Phương không?
Ý nghĩ này khiến cậu có chút bối rối.
Cậu không giỏi thể hiện cảm xúc, càng không quen với những chuyện liên quan đến tình cảm. Nhưng đồng thời, cậu cũng không thể phủ nhận rằng Mai Phương đang chiếm một góc trong tâm trí cậu.
Cậu không hiểu rõ đó là gì. Nhưng nó khiến cậu suy nghĩ nhiều hơn bình thường.
---
KHU PHỐ BUỔI SÁNG
Nam Khoa bước ra khỏi ký túc xá, hòa vào dòng người tấp nập trên đường phố.
Buổi sáng ở thành phố luôn mang một vẻ đẹp rất riêng—bầu không khí trong lành, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống từng con hẻm nhỏ, những hàng cây ven đường đung đưa theo gió.
Tiếng còi xe vang lên từ những chiếc xe máy lao nhanh trên đường. Một vài quán ăn sáng bắt đầu đông khách, những tô phở bốc khói nghi ngút, mùi bánh mì thơm lừng lan tỏa khắp không gian.
Bên vỉa hè, những quán cà phê nhỏ cũng đã mở cửa, vài người ngồi nhâm nhi tách cà phê sớm, tán gẫu về những câu chuyện đời thường. Một người bán hàng rong đang đẩy xe dạo quanh, rao bán bánh giò, xôi gấc, bánh cuốn…
Tất cả tạo nên một bức tranh bình yên và sống động của khu phố Việt Nam.
Nam Khoa hít một hơi thật sâu.
Cậu thích khung cảnh này—vừa quen thuộc, vừa ấm áp.
Không khí trong lành của cảnh bình dị của khu phố không khỏi làm cho Nam Khoa lao xao nghĩ về những lời nói của Trọng Hùng hôm qua.
Đi được một đoạn, cậu bất giác dừng lại trước một cửa hàng.
Cửa kính trong suốt phản chiếu ánh nắng ban mai. Bên trong, những món trang sức lấp lánh được trưng bày trên kệ—vòng tay, dây chuyền, nhẫn bạc… tất cả đều tinh xảo và đẹp mắt.
Nam Khoa nhìn chằm chằm vào cửa hàng một lúc.
Cậu không có ý định dừng lại, nhưng lời nói của Trọng Hùng tối qua bỗng vang lên trong đầu.
"Valentine Trắng là cơ hội để bày tỏ."
Cậu chần chừ một lát, rồi bất giác bước vào.
Có lẽ cậu lên tìm kiếm một món quà nào đó chăng?.
Không khí trong cửa hàng mát lạnh nhờ điều hòa. Nhân viên nữ đứng sau quầy hàng mỉm cười chào cậu.
"Chào bạn! Bạn đang tìm gì ạ?"
Nam Khoa thoáng bối rối. Cậu không thường xuyên mua quà, đặc biệt là trang sức.
"À... tôi chỉ xem qua một chút."
Cô nhân viên gật đầu, rồi nhẹ nhàng giới thiệu. "Bên mình có rất nhiều mẫu trang sức dành cho nữ. Nếu bạn đang tìm quà tặng, có thể xem thử vòng tay bạc hoặc dây chuyền. Những mẫu này đang rất được ưa chuộng đấy ạ."
Nam Khoa gật nhẹ, bước đến tủ kính trưng bày.
Những món trang sức nhỏ nhắn nhưng tinh tế hiện ra trước mắt. Có những chiếc vòng bạc khắc tên, những mặt dây chuyền hình trái tim, cỏ bốn lá, hoặc những viên đá nhỏ lấp lánh phản chiếu ánh sáng.
Ánh mắt cậu dừng lại trên một chiếc vòng tay đơn giản—một sợi dây bạc thanh mảnh, có gắn một hạt charm hình bông hoa mai nhỏ xinh.
Hoa mai…
Cậu vô thức nghĩ đến cái tên "Mai Phương".
Có lẽ, đây là một món quà phù hợp.
--
Nam Khoa chỉ tay vào chiếc vòng. "Tôi lấy cái này."
Cô nhân viên nhanh chóng đóng gói món quà vào một chiếc hộp nhỏ màu xanh nhạt, thắt thêm một chiếc nơ xinh xắn.
"Khi tặng quà, bạn có muốn kèm theo một tấm thiệp không ạ?"
Nam Khoa hơi do dự. Nhưng rồi, cậu gật đầu.
Cậu không giỏi viết những lời hoa mỹ, nhưng ít nhất cũng nên để lại một dòng gì đó.
Trên tấm thiệp nhỏ, cậu chỉ viết một câu đơn giản:
"Chúc Mai Phương một ngày vui vẻ."
Không quá lộ liễu, cũng không quá xa cách.
Một câu vừa đủ để thể hiện sự quan tâm.
Cậu bỏ tấm thiệp vào hộp quà, rồi cảm ơn nhân viên trước khi rời đi.
Bước ra khỏi cửa hàng, cậu nhìn hộp quà nhỏ trong tay.
Mình thực sự vừa mua quà cho Mai Phương sao?
Nghĩ đến phản ứng của cô khi nhận được món quà này, tim cậu bất giác đập nhanh hơn một nhịp.
--
Nam Khoa tiếp tục đi về phía trường.
Dòng người vẫn tấp nập, nhịp sống vẫn hối hả như thường lệ. Nhưng hôm nay, trong lòng cậu lại có một sự mong chờ nho nhỏ.
Có lẽ, Valentine Trắng năm nay… sẽ không còn bình thường như mọi năm nữa.
---
(HẾT CHƯƠNG 11)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro