Chương 1: Mùa Hạ Ấy khi Chúng Ta Gọi Tên Nhau

Một buổi sáng, ánh sáng từ những tia nắng đầu ngày chiếu xuống sân trường mới, nhẹ nhàng và ấm áp như một lời chào không lời. Nhưng với Huening Kai, mọi thứ lại trở nên quá lớn lao và mơ hồ. Cậu đứng ở lối vào của trường, tay ôm chặt chiếc balo, lòng nặng trĩu bởi những suy nghĩ hỗn độn. Đây là lần đầu tiên cậu đến một ngôi trường mới, và tất cả những gì cậu cảm nhận được lúc này chỉ là sự cô đơn.

Từng bước đi vào trong, Kai như một bóng dáng lạc lõng giữa đám đông học sinh vội vã, không thể nào tìm thấy một gương mặt thân thuộc. Cảm giác bất an như một làn sóng âm thầm vây quanh cậu, khiến cậu không dám nhìn thẳng vào ai. Đôi mắt cậu chỉ biết nhìn xuống mặt đất, đôi chân bước đi một cách vô thức, như thể mỗi bước đi là một nỗ lực để chạy trốn khỏi sự im lặng trong lòng.

Mọi thứ xung quanh đều xa lạ, và không có gì ngoài một nỗi lo lắng mơ hồ. Nhưng rồi, cậu tìm thấy một góc vắng vẻ gần phòng nhạc, nơi không có ai đến, nơi chỉ có âm nhạc nhẹ nhàng từ phía trong vọng ra. Kai đặt chiếc balo xuống bên cạnh, ngồi xuống bậc thềm, cúi đầu xuống, đôi tay siết chặt lấy mép quần như một cách tự xoa dịu những cảm xúc hỗn độn trong lòng.

Yeonjun đứng trước mặt em, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy mạnh mẽ, như thể anh ấy là người có thể mang lại sự an ủi cho mọi người chỉ bằng sự hiện diện của mình. Một bàn tay của anh ấy giơ ra, cử chỉ tự nhiên, như muốn kéo em ra khỏi cảm giác lạc lõng và cô đơn.

"Em là học sinh mới à?" Yeonjun hỏi, giọng anh đầy sự tò mò nhưng không thiếu phần ân cần. Câu hỏi ấy nhẹ nhàng, không quá ép buộc, nhưng lại khiến em cảm thấy như có ai đó quan tâm đến mình thật sự.

Em ngước nhìn anh, lưỡng lự một chút rồi khẽ gật đầu, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cảm giác lo lắng khiến em không thể thốt ra lời ngay lập tức. Yeonjun mỉm cười nhẹ, đôi mắt anh ấy như đang khích lệ em, khiến tim em đập nhanh hơn một chút.

"Anh thấy em hay ngồi ở đây. Sao không vào trong chơi nhạc thử xem?" Yeonjun tiếp tục, giọng anh tràn ngập sự khuyến khích, nhưng không có chút gượng ép nào.

Em chỉ im lặng một lúc lâu, ánh mắt hướng xuống dưới chân, không dám nhìn thẳng vào anh. Lòng em vẫn đầy bất an, nhưng trước mặt Yeonjun, cảm giác ấy lại có gì đó dịu lại.

"Em... em chỉ muốn nghe nhạc thôi ạ," em khẽ đáp, giọng nói nhỏ đến mức gần như bị lạc vào không gian yên tĩnh xung quanh.

Yeonjun không hề tỏ ra thất vọng. Anh chỉ cười nhẹ, giọng nói của anh như một làn gió nhẹ vỗ về trái tim đang căng thẳng của em.

"Anh cũng bắt đầu như thế. Nghe nhạc để rồi không thể sống thiếu nó." Yeonjun chia sẻ, giọng anh trầm bổng và nhẹ nhàng. "Âm nhạc có thể chữa lành rất nhiều thứ, nó như là một ngôn ngữ mà chúng ta đều hiểu."

Lời nói của anh như một dòng nước mát xoa dịu tâm hồn em, khiến những cảm giác mơ hồ trong lòng dần dần tan biến. Phải, âm nhạc... liệu nó có thể giúp em tìm thấy sự an yên trong những khoảnh khắc như thế này không?

Em ngẩng lên nhìn anh một lúc lâu, cảm giác có một cái gì đó trong trái tim mình thật ấm áp. Yeonjun không nói thêm gì, chỉ mỉm cười rồi đứng dậy.

"Vậy nếu em muốn, anh sẽ luôn ở đây." Yeonjun nói rồi bước đi, để lại em với những suy nghĩ lặng lẽ về lời anh vừa nói.

Không gian bên cạnh Yeonjun, với sự ấm áp và dễ chịu, khiến em cảm thấy như thể mình không còn phải đối mặt với thế giới này một mình. Nhưng dù sao, em vẫn chưa đủ can đảm để bước vào phòng nhạc. Tất cả vẫn là những bước đi nhỏ, những khoảnh khắc nhẹ nhàng.

Ngày hôm sau, khi em đang ngồi trong thư viện, cố gắng đọc sách để quên đi cảm giác lạc lõng, lại có một bóng người xuất hiện bên cạnh em. Em ngẩng lên và nhận ra là Soobin – anh hai trong nhóm. Soobin luôn mang một vẻ điềm đạm và trầm tĩnh, làm em cảm thấy dễ chịu và an yên.

Soobin ngồi xuống bên cạnh em mà không nói gì, chỉ nhẹ nhàng quan sát em một lúc. Anh ấy không vội vàng, không ép buộc, chỉ là sự hiện diện của Soobin đã khiến không gian trở nên ấm áp hơn. Trong mắt Soobin, em cảm nhận được sự bình tĩnh, như thể anh ấy đã hiểu rõ cảm giác của em mà không cần phải nói ra.

Một lúc sau, Soobin khẽ lên tiếng, giọng anh trầm và nhẹ nhàng, như đang thấu hiểu điều gì đó mà em không thể nói ra.

"Em có thể ngồi đây. Góc này có ánh sáng dịu, đọc sách sẽ không mỏi mắt." Soobin nói, một nụ cười nhẹ nở trên môi anh.

Em ngạc nhiên nhìn anh, cảm giác lạ lẫm dần dần tan đi. Đơn giản chỉ là những lời nói đó, nhưng chúng lại khiến em cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Thật kỳ lạ, những câu nói giản đơn lại có thể làm em cảm thấy mình không đơn độc nữa. Soobin không cần làm gì nhiều, chỉ cần ngồi bên cạnh và im lặng là đủ.

"Em cảm ơn anh." Em khẽ nói, giọng có chút yếu ớt nhưng thật lòng.

Soobin chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Anh ấy không cần phải làm gì quá to lớn, vì sự hiện diện của anh đã đủ làm em cảm thấy an toàn. Dường như, anh ấy hiểu rằng có những lúc, chỉ cần có ai đó ở bên cạnh cũng đủ để vơi đi sự cô đơn trong lòng.

Một lúc sau, Soobin tiếp tục cất lời, giọng anh nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự chân thành:

"Anh nghe Yeonjun kể về khả năng chơi nhạc của em. Nếu em muốn, bọn anh đang cần thêm người cho buổi biểu diễn cuối học kỳ. Đừng ngại tham gia cùng chúng anh."

Câu nói của Soobin khiến em bất ngờ, tim em đập nhanh hơn một chút. Làm sao một người như em, một người luôn cảm thấy mình chỉ là cái bóng của mọi người, có thể đứng trên sân khấu? Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Soobin, em không thể phủ nhận rằng có một sự tin tưởng trong đó, một sự tin tưởng mà chính em còn chưa từng dành cho bản thân mình.

Soobin không ép buộc em, nhưng anh ấy tin rằng em có thể làm được điều đó. Và trong khoảnh khắc đó, em cảm thấy lòng mình bừng lên một tia hy vọng, dù nhỏ nhoi. Có lẽ, có những điều em chưa bao giờ dám nghĩ tới, nhưng có thể trong tương lai, em sẽ thử.

"Em... em không biết phải làm gì," em khẽ đáp, cảm giác bối rối lại ùa về. "Nhưng... nếu có thể giúp đỡ, em sẽ cố gắng."

Soobin mỉm cười thật tươi, nụ cười của anh khiến em cảm thấy như mình vừa được trao cho một chiếc chìa khóa để mở cánh cửa đến với những điều mới mẻ. Cậu ấy chỉ gật đầu, một động tác đơn giản nhưng lại đầy sự khích lệ.

"Anh tin em có thể làm được." Soobin nói, rồi quay đi, để lại em với những suy nghĩ về những điều chưa từng dám thử trước đây.

Lời mời của Soobin như một hạt giống nhỏ được gieo vào trái tim em. Một phần nào đó trong em cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng có một phần muốn thử, muốn tìm kiếm những điều mới mẻ trong cuộc sống này. Có thể, âm nhạc sẽ là một cách để em bước ra khỏi cái bóng của chính mình, để không còn cảm thấy mình lạc lõng giữa thế giới này nữa.

Em ngồi yên một lúc lâu, nhìn về phía Soobin đang rời đi, và cảm thấy một chút gì đó trong lòng mình thay đổi. Có lẽ, cuộc sống của em không phải là những ngày tháng cô đơn nữa. Những người như Soobin, Yeonjun và những người anh em trong nhóm sẽ luôn ở bên cạnh, để kéo em ra khỏi bóng tối và hướng dẫn em đến những khoảnh khắc tươi sáng hơn.

Vào một ngày khác, khi em ngồi chơi đàn một mình trong phòng nhạc, Beomgyu bước vào, nụ cười tinh nghịch của anh khiến không khí như bừng sáng. Anh không hỏi em quá nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, lật một bản nhạc cũ rồi cười nói:

"Chắc em đang luyện lại bài này để chuẩn bị cho buổi biểu diễn nhỉ?" Beomgyu cười, đôi mắt sáng lấp lánh như muốn nói điều gì đó, nhưng không nói ra. Anh khẽ vỗ tay lên bản nhạc, như thể đang nhớ lại một kỷ niệm nào đó từ quá khứ.

Em ngẩng lên nhìn Beomgyu, không hiểu sao lại cảm thấy sự gần gũi đến lạ. Dù không nói gì nhiều, nhưng sự có mặt của anh lại mang đến cho em một cảm giác dễ chịu, như thể anh đang chia sẻ một không gian im lặng, không cần phải nói ra những điều đã được cảm nhận.

"Anh luôn có thể làm cho không khí trở nên vui vẻ, dù chỉ là một nụ cười hay một câu nói đơn giản như vậy," em nói khẽ, lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Beomgyu nhún vai, nụ cười vẫn tươi trên môi. "Ừ, đôi khi chỉ cần một chút tinh nghịch cũng đủ làm mọi thứ trở nên dễ chịu hơn, phải không?"

Anh dừng lại một lát, rồi lại tiếp tục: "Đừng quá căng thẳng. Mọi thứ sẽ đến tự nhiên thôi, em sẽ chơi tốt mà. Cứ thử tận hưởng nó."

Mặc dù lời của Beomgyu thật đơn giản, nhưng lại khiến em cảm thấy nhẹ nhõm. Đôi khi, trong cuộc sống này, chúng ta chỉ cần một người nhắc nhở mình rằng không cần phải lo lắng quá nhiều. Chỉ cần buông bỏ sự căng thẳng, những điều tốt đẹp sẽ đến.

"Em biết rồi, cảm ơn anh, Beomgyu." Em mỉm cười đáp lại, cảm giác nhẹ nhõm lạ thường khi biết có người luôn bên cạnh, sẵn sàng chia sẻ những khoảnh khắc như thế này.

Beomgyu không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng quay lại bản nhạc của mình, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, như đang hòa vào không khí trong lành của căn phòng. Không khí trong phòng chợt trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, như thể tình bạn, sự hỗ trợ lặng lẽ này đã đủ làm dịu đi mọi lo lắng trong lòng em.

Cuối cùng là Taehyun, người ít nói nhưng lại có cách giao tiếp rất riêng. Cậu không cần phải dùng nhiều lời, chỉ ngồi cạnh em, lặng lẽ chia sẻ không gian im lặng, như thể mọi cảm xúc của em đều được cậu hiểu và chấp nhận.

Taehyun luôn có một cách giao tiếp rất đặc biệt. Không giống như Yeonjun với sự nhiệt huyết, Soobin với sự an yên, hay Beomgyu với những lời đùa vui, Taehyun chọn cách lặng lẽ, ít nói nhưng lại sâu sắc đến khó tả. Cậu ấy chỉ cần hiện diện thôi, và không gian như được thấm đẫm một sự hiểu biết mà không cần nói thành lời.

Một buổi chiều, khi em ngồi một mình trong góc phòng, cúi đầu vào quyển sách đã bỏ dở từ lâu, Taehyun bước vào mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Cậu ấy chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh em, giữ khoảng cách vừa đủ, không làm phiền nhưng lại khiến em cảm thấy như có một bức tường vững chãi ở bên cạnh.

Em không nhìn Taehyun ngay lập tức, chỉ cảm nhận sự hiện diện của cậu qua từng hơi thở, qua ánh sáng mờ ảo của buổi chiều muộn. Cậu không hỏi em có sao không, không ép buộc em phải mở lời. Taehyun chỉ lặng lẽ ngồi đó, lắng nghe từng tiếng thở của em, như thể cậu ấy đã hiểu rằng đôi khi, những lời nói là thừa thãi, và chỉ cần im lặng thôi cũng đủ.

Một lúc sau, em cảm thấy thật nhẹ nhàng khi không phải nói gì, không phải che giấu cảm xúc nữa. Chỉ cần có Taehyun ở đây, mọi thứ như được giản đơn hóa. Cậu ấy không nói gì, nhưng ánh mắt của cậu lại khiến em cảm thấy được an ủi theo cách mà chính em cũng không thể lý giải.

"Cậu không cần phải nói gì cả," Taehyun bỗng lên tiếng, giọng nói của cậu như một cơn gió nhẹ vỗ về. "Tớ biết cậu cảm thấy thế nào."

Câu nói ấy thật đơn giản, nhưng lại như một lời an ủi sâu sắc. Em ngẩng lên nhìn Taehyun, và lúc đó, em hiểu rằng đôi khi, không cần phải diễn đạt ra thành lời, vì có những người, như Taehyun, sẽ luôn ở đó, chỉ để thấu hiểu và ở bên cạnh khi em cần.

"Tớ cảm ơn," em thì thầm, một cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng. Taehyun chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng và đầy kiên nhẫn, như thể nói rằng "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Thật sự, có những khoảnh khắc trong đời mà bạn không cần phải nói quá nhiều. Chỉ cần có người hiểu mình, lặng lẽ ở bên, là đủ để làm trái tim vơi bớt cảm giác cô đơn và sợ hãi. Và trong những khoảnh khắc như vậy, Taehyun là người đã dạy em rằng đôi khi, sự im lặng cũng có thể là lời nói chân thành nhất.

Và như thế, qua từng ngày, những khoảnh khắc giản dị ấy đã dần thay đổi thanh xuân của em. Không còn là sự cô đơn hay cảm giác lạc lõng. Yeonjun, Soobin, Beomgyu, Taehyun – họ đã cho em thấy rằng, thanh xuân này không cần phải là một cuộc chạy đua hoàn hảo, mà chỉ cần là sự hiện diện của những con người thân thuộc, những người hiểu và đồng hành cùng em.

Em ngồi lặng lẽ dưới bầu trời đêm, những ngôi sao lấp lánh trên cao như những dấu chấm sáng trong câu chuyện của đời mình. Mỗi ngôi sao ấy đều mang một kỷ niệm, một ánh sáng ấm áp mà những người bạn của em đã thắp lên trong cuộc sống này. Yeonjun, Soobin, Beomgyu, Taehyun – những con người ấy không chỉ là bạn bè, mà là những người đồng hành trong hành trình dài đầy thử thách của em.

Em không còn cảm thấy lạc lõng khi nhìn vào bầu trời đêm. Những ngôi sao ấy, như những người bạn đã cùng em chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, những ước mơ và khát khao chưa nói thành lời. Cảm giác cô đơn dần biến mất, nhường chỗ cho một niềm tin mới – niềm tin vào tình bạn, vào sự đồng hành và vào chính bản thân mình.

Yeonjun với nụ cười đầy tự tin đã dạy em cách sống hết mình, dám theo đuổi những đam mê mà không sợ thất bại. Soobin, với sự điềm tĩnh và ân cần, giúp em nhận ra rằng đôi khi, chỉ cần một khoảnh khắc tĩnh lặng bên nhau cũng đủ để xoa dịu nỗi đau. Beomgyu, với sự vui tươi và lạc quan, khiến em nhận ra rằng mọi chuyện đều có thể thay đổi, chỉ cần có niềm tin và sự kiên trì. Và Taehyun, với sự im lặng đầy hiểu biết, đã cho em thấy rằng đôi khi, chỉ cần một sự hiện diện đơn giản cũng có thể khiến trái tim cảm thấy nhẹ nhõm.

Họ không chỉ là những người bạn đơn thuần, mà là những ngôi sao dẫn lối trong cuộc sống của em. Và chính nhờ họ, em đã học được cách yêu thương và chăm sóc bản thân mình, như cách mà họ đã làm cho em.

Thanh xuân này, em hiểu rằng không cần phải chạy đua để đạt được sự hoàn hảo. Cuộc sống là những khoảnh khắc giản dị, là những lần cười đùa bên bạn bè, là những giây phút im lặng nhưng đầy ấm áp. Đó là thanh xuân của em, và em sẽ sống trọn vẹn với nó, không còn sợ hãi, không còn cô đơn.

Khi em nhìn lên bầu trời, những ngôi sao ấy vẫn đang tỏa sáng. Và trong lòng em, những ngôi sao nhỏ ấy cũng dần sáng lên, chiếu sáng con đường phía trước, giúp em tự tin bước tiếp và không bao giờ cảm thấy lạc lõng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro