Báo công an (98)

Cả gia đình cùng nhau ăn cơm, ngồi vào bàn Khổng Hạo cứ gật đầu, thể hiện là mình đã nghe lọt tai những lời mẹ Khổng nói, bố Khổng cũng không thể thêm vào lời gì. Nhìn con trai trở nên trầm mặc như vậy, không thể nói với nó, bố Khổng có chút khó chịu. Trước đây con trai mình cởi mở bao nhiêu, đâu có giống như bây giờ. Xem ra chuyện này đúng là có ảnh hưởng rất nhiều đến nó. Bố Khổng thở dài, gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát Khổng Hạo.
​Sau khi ăn cơm xong, Khổng Hạo đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay Trịnh Càn vội vàng rời đi, anh vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế liền lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Càn.
​Nhưng Trịnh Càn lúc đó đang ăn cơm với Trình Kiến Nghiệp, anh có chút không thoải mái, quay đầu nhìn đám người đứng phía sau lưng, rồi lại nhìn Trình Kiến Nghiệp nói: "chú có thể bảo họ tạm thời tránh đi được không?"
​"Sao vậy?". Trình Kiến Nghiệp cười, "nhập gia tuỳ tục, đến đây thì phải nghe theo ta".
​"Không phải chứ?". Trịnh Càn lúng túng, "cháu không quen người khác nhìn chằm chằm lúc mình ăn. Mấy đôi mắt ấy cứ nhìn chú, chú nhai một lúc người ta cũng có thể nhìn thấy chú cho gì vào miệng..."
​Trình Kiến Nghiệp cười haha, chỉ chỉ người đứng sau Trịnh Càn, "họ đều là người có trách nhiệm phải theo sát cháu, cháu chỉ cần có hành động gì bất thường, họ sẽ ngay lập tức thông báo cho chú vì thế cháu hãy ngoan ngoan ở đây đi. Trước khi Trình Tâm đến, đừng nghĩ đến việc đi đâu".
​Trịnh Càn há hốc mồm, "theo sát cháu 24/24 giờ sao?".
​Trình Kiến Nghiệp nhấp một ngụm rượu: "đúng vậy".
​"Thế có nghĩa là một chút không gian riêng tư cháu cũng không có sao?". Trịnh Càn buông lỏng tay.
​"Yên tâm đi. Chú không có sở thích dòm ngó đến những chuyện riêng tư của người khác". Trình Kiến Nghiệp đưa mắt nhìn Trịnh Càn một lượt, trong lòng nghĩ, cậu có thể có gì riêng tư?
​"Không được, ít nhất khi cháu đi vệ sinh không thể có người ở đó".
​"Cái này cháu phải hỏi bọn họ. Chuyện nhỏ chú không quản, chú chỉ cần đảm bảo trước khi Trình Tâm trở lại đây cháu vẫn ở đây là được".
​"Chú Trình, chú định làm như vậy thật sao?"
​Trình Kiến Nghiệp trả lời: "đương nhiên, chẳng có ai quan trọng bằng con gái chú, hơn nữa cháu lại chính là người có thể đổi con gái chú quay lại".
​"...Kiên nhẫn hoá thành một chú cá cố chấp, ngược dòng bơi về nơi thượng nguồn. Thời niên thiếu trôi qua cùng lời ước nguyện thành kính, lặng lẽ trầm mình nơi đáy biển...". Giọng hát đặc biệt của Na Anh đột nhiên cất lên, điện thoại cũng rung lên, Trịnh Càn lấy điện thoại ra xem, là Khổng Hạo gọi đến. Đúng rồi, nghĩ lại mình vẫn chưa thông báo lại cho Mạc Tiểu Bảo và Khổng Hạo.
​"Alo".
​"Không sao chứ?". Giọng nói thân thuộc của Khổng Hạo.
​Trịnh Càn cười, vừa định nói không sao, nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh mình lúc này, chỉ có thể gật đầu nói: "có sao".
​"Hả? Xảy ra chuyện gì rồi?". Khổng Hạo ngạc nhiên
​"Tao bị người ta giám sát rồi. Không cần không cần. Không cần báo công an. Tao bây giờ đang ở nhà Trình Tâm, nhưng bởi vì một số lí do nên không thể ra khỏi nhà, vì thế mày có thể gọi Mạc Tiểu Bảo cùng giúp tao mang laptop và quần áo tao bán trên Taobao qua đây không?".
​"Mày nói mày ở nhà Trình Tâm rồi bị người ta giám sát?". Cảm nhận đầu tiên của Khổng Hạo là Trịnh Càn đang run rẩy, nhưng nghĩ lại bình thường Trịnh Càn sẽ không đùa như vậy. Đợi chút, Taobao, quần áo, máy tính... những thứ này có ẩn chứa thông tin mật gì không? Khổng Hạo chưa nghĩ ra, giọng nói Trịnh Càn trong điện thoại lại phát ra "này, Không Hào, mày có nghe thấy không vậy?".
​Khổng Hạo nhanh chóng gật đầu nói: "nghe rõ rồi". Sợ thông tin quan trọng bị bỏ sót, anh lại nhắc lại một lần: "mày ở nhà Trình Tâm, mày bảo tao giúp mày đem quần áo Taobao, và máy tính của mày đến đó, đúng không? Đúng rồi, không được báo công an".
​Trịnh Càn gật đầu, ợ một cái: "cảm ơn nhé".
​Tắt điện thoại, lại nhìn thấy sắc mặt Trình Kiến Nghiệp biến đổi, Trịnh Càn cười trừ: "đây là sao? chú Trình chú không sao chứ?"
​"Chú không sao, nhưng một lúc nữa chắc là sẽ có chuyện".
​Trịnh Càn không hiểu ý, chỉ nhìn thấy Trình Kiến Nghiệp giơ tay ra, "đưa đây".
​"Cái gì ạ?"
​"Điện thoại".
​Trịnh Càn không vui: "đến điện thoại cũng không cho dùng?"
​"Đừng nói linh tinh nữa, đưa điện thoại cho chú, chú phải nói với người vừa gọi điện đến, nếu không một lúc nữa cảnh sát lại bao vây nhà chú". Trình Kiến Nghiệp buồn bực.
​"Hả?". Trịnh Càn vẫn không hiểu, "tại sao? Dù sao cũng không phải chú bắt cóc cháu thật, là cháu tự nguyện mà".
​"Bạn cháu không biết cháu tự nguyện". Trình Kiến Nghiệp không muốn giải thích thêm với Trịnh Càn nữa, với tay lấy điện thoại của Trịnh Càn, bấm số gọi: "chú là Trình Kiến Nghiệp, là bố của Trình Tâm. Vừa rồi người nói chuyện với cháu là Trịnh Càn. Bây giờ nó đang ở nhà chú, không phải như cháu nghĩ là bắt cóc đâu. Cháu nói sao? Cháu báo công an rồi?"
​Lần này đến lượt Trình Kiến Nghiệp ngẩn người, "không phải, bọn trẻ các cháu, sao lại không biết suy nghĩ vậy chứ? Chú đường đường là chủ của mấy công ty, lại phải đi bắt cóc một người...". Trình Kiến Nghiệp lại nhìn Trịnh Càn, "đi bắt cóc một người nghèo xơ xác, đầu tóc bù xù, chân đi dép lê sao?"
​Lần này lại đến lượt Khổng Hạo không còn gì để nói: chú là bố Trình Tâm, ở cùng với Trịnh Càn là chuyện dễ hiểu nhưng sao lại phải giám sát? Điều này dễ khiến người ta hiểu lầm. Cũng may vừa báo công an vài phút trước, vẫn có thể rút lại. Nếu không... trong lòng Khổng Hạo đột nhiên cảm thấy buồn cười trước câu chuyện đáng xấu hổ này.
​"Được được được, là bố sao? Ngại quá, bây giờ cháu sẽ gọi lại cho đồng chí cảnh sát nói lại. Vâng, sau này cháu nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, vâng vâng, Khổng Hạo cháu ghi nhận lời dạy của chú, vâng vâng...".
​Trịnh Càn ở bên cạnh nghe mà muốn cười, không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác giống như Khổng Hạo, cười trên nỗi xấu hổ của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro