Bầy mưu tính kế (65)


​Năm người mỗi người đều tự nói về những dự định trong tương lai, nhưng sự khác biệt giữa hiện thực và mục tiêu đều rất lớn. Hoặc là những mục tiêu này sẽ tiêu phí cả đời của họ, hoặc là trải qua bước ngoặt nào đó mới có thể thực hiện được.
​Đời người có đầy những khả năng, Trịnh Càn hiểu rõ điều này.
​Tối hôm nay là lần đầu tiên Trịnh Càn cân nhắc lời đề nghị của Trình Tâm. Giống như Giai Nhân nói với Khổng Hạo: tuổi trẻ chính là vốn, có những chuyện nếu bây giờ không làm, sau này có thể cũng sẽ không làm được đâu.
​Ví dụ như du lịch vòng quanh thế giới.
​Đối diện với ý kiến của Giai Nhân, Khổng Hạo thật sự muốn xuyên không trở về lúc mình vừa thề thốt một cái bạt tai. "Giai Nhân, em xem...". Khổng Hạo biết mình đuối lý, "để anh nghĩ cách".

​Nghĩ cách gì chứ? Khổng Hạo nghĩ đến Mạc Tiểu Bảo.
​Mạc Tiểu Bảo đần thối ra, bị Khổng Hạo mở mồm hỏi vay 200 nghìn tệ doạ cho tái mặt. Đến Trịnh Càn là một người điềm tĩnh cũng không thể không thở dài.
​"Thật ra... thật ra cũng chẳng có gì". Đối diện với ánh mắt thẩm vấn của Mạc Tiểu Bảo và Trịnh Càn, cuối cùng Khổng Hạo cũng nói ra sự tình.
​Trịnh Càn chớp chớp mắt: "mày đúng là dám ba hoa khoác lác".
​Mạc Tiểu Bảo gật đầu đồng ý: "đến anh nước ngoài còn chưa được đi. Đợi có cơ hội rồi nhất định phải đi xem thế nào".
​Khổng Hạo nghe những lời này chán chẳng muốn nói. Anh đương nhiên biết 200 nghìn tệ không phải số tiền ít ỏi gì nhưng có thể làm gì bây giờ? Không có tiền cũng được, nhưng nhất định phải có cách.
​"A". Trịnh Càn đột nhiên nói: "tao có cách".
​"Nói mau".
​"Mày có thể đưa Giai Nhân đến công viên thế giới đi một vòng".
​"Đúng đúng". Mạc Tiểu Bảo đệm vào: "đưa cô ấy đến công viên thế giới, không chừng chuyện này lại xong xuôi".
​"Xem ra bây giờ cũng chỉ còn cách này". Khổng Hạo không thể không cảm thán. Đúng là ba cây chụm lại nên hòn núi cao.
​"Đúng rồi, Tranh Tiền, chuyện Trình Tâm bảo mày đến công ty bố cô ấy làm việc, mày suy nghĩ thế nào rồi?".
​"Trịnh Càn á, từ sáng đến tối vào Taobao, cậu nói xem tại sao không có ai giúp anh tìm việc nhỉ?". Không đợi Trịnh Càn nói, Mạc Tiểu Bảo liền mở mồm than vãn.
​Từ sau khi Trình Tâm đề nghị, những người còn lại cũng giúp Trình Tâm khuyên Trịnh Càn, Mạc Tiểu Bảo là người nỗ lực nhất. Nhưng tình hình mấy ngày nay, mặc dù Trịnh Càn đã bắt đầu cân nhắc nhưng vẫn chưa đưa ra được quyết định.
​"Mọi người không cần lo lắng giúp em đâu. Chuyện này cứ để em suy nghĩ thêm". Trịnh Càn nói.
​"Được rồi, chuyện này chỉ có thể mình mày mới có thể quyết định". Khổng Hạo thở dài, "vậy tao đi trước đây, đưa Giai Nhân đến công viên thế giới..."

​Công viên thế giới nằm ở ven khu Tây Thành của thành phố G. Ở đây phong cảnh tuyệt đẹp, không khí dễ chịu, đến đây vào cuối tuần còn được xem những tiết mục biểu diễn mà ngày thường không có.
​Trước đây Khổng Hạo đã từng đến đây cùng với mấy người kia. Bây giờ nhìn thấy nơi thân quen này, anh lại lo lắng.
​Nếu Giai Nhân không đến thì phải làm sao? Có lẽ nào giống trước đây, giận xong rồi biến mất? Trong lòng Khổng Hạo cứ bồn chồn lo lắng.
​"Tiên sinh, xin hỏi anh có muốn dùng cafe không?". Khổng Hạo đã ngồi không ở quán cafe gần một tiếng đồng hồ rồi. Thời gian hẹn cũng đã qua hai mươi phút rồi. Nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Giai Nhân đâu.
​"Tôi không muốn cafe, làm ơn cho một cốc trà hoa hồng. Cảm ơn". Khổng Hạo xua tay nói.
​"Tiên sinh, chúng tôi ở đây không có trà hoa hồng".
​"Ờm... Vậy thì một cốc cafe".
​Nhân viên phục vụ nhìn Khổng Hạo với ánh mắt kỳ lạ nói: "tiên sinh, anh vẫn ở đây đợi bạn sao? Vừa rồi anh đã gọi hai cốc cafe rồi".
​"Vậy cô còn hỏi tôi có cần không?". Khổng Hạo bất mãn với thái độ của nhân viên phục vụ.
​"Anh vẫn chưa thanh toán".
​"Tôi...". Khổng Hạo không còn gì để nói. Người ta một khi đã đen, đến uống nước cũng có thể mắc răng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro