Tiếp tục nóng lên (79)

Nếu nói lúc trước chỉ có chút hoài nghi thì bây giờ có thể chắc chắn rằng mình đang bị kẹp giữa mẹ Khổng và Giai Nhân. Những câu hỏi này nhìn có vẻ không giống nhưng tính chất giống nhau. Lựa chọn cuối cùng phải xuất hiện trước mặt anh.
​Khổng Hạo không biết nên đưa ra lựa chọn như thế nào, anh luôn cho rằng tình yêu được tạo dựng từ gia đình hoà thuận. Mặc dù có lúc để được ở bên Giai Nhân quyết định đấu đến cùng, nhưng đều chỉ là nghĩ. Bản thân anh yêu Giai Nhân nhưng đương nhiên anh cũng yêu mẹ.
​Nghĩ đến đây, Khổng Hạo bình tĩnh. "Mẹ, mẹ sẽ không rời xa con. Bởi vì con sẽ chăm sóc mẹ".
​Mẹ Khổng gật đầu: "bởi vậy, mẹ luôn hi vọng trước khi rời xa con, ngày nào cũng có thể thấy con vui vẻ, bình an. Mẹ là lo lắng cho con, sợ con đi sai đường, đến lúc đó mẹ già rồi, có muốn cũng không giúp được con... Con nói xem, nếu thật sự đến bước đó rồi mẹ nên làm sao?"
​Đây là muốn mình phải tỏ thái độ sao? Khổng Hạo thuận theo lời mẹ Khổng nói: "mẹ yên tâm đi. Con nghe lời mẹ. Tất cả đều nghe mẹ".
​Giai Nhân đứng bên cạnh nhìn Khổng Hạo như nhìn tên phản đồ, nhưng Khổng Hạo đã nghĩ ra cách nên tạm thời không để ý.
​Mẹ Khổng thừa thắng xông lên, lại tiến về phía trước, nhìn Khổng Hạo nói: "Hạo à, con có thể nói ra lời này, mẹ cũng thấy an tâm. Vì thế con nói mẹ nghe, ngoài bố con ra mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời con đúng không?".
​Khổng Hạo không cần nghĩ ngợi gì: "đúng thế, bố và mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời con. Nếu không có bố mẹ thì không có con. Những gì là của con đều là của bố mẹ dành cho con".
​Mẹ Khổng nhìn thấy thắng lợi, tiếp tục nói: "con trai à, con biết là tốt rồi. Mẹ và bố con cũng yên tâm rồi. Hôm nay ở đây ăn cơm nhé. Mẹ biết con đến, bảo bố con đi mua con cá to thật to từ sáng".
​Khổng Hạo gật đầu, kéo tay Giai Nhân nói, "ở đây cùng ăn cơm nhé".
​"Nhưng cá hơi nhỏ, hay là để bố con đi mua con nữa nhé?".
​Không thể không nói mẹ Khổng quá đáng, chỉ một câu nói mà khiến Giai Nhân tức đến sôi máu. Khổng Hạo cảm thấy mẹ quá đáng, cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà.
​"Mẹ, vậy để con với Giai Nhân ra ngoài ăn".
​"Con không ở nhà sao?".
​"Ngày mai con phải đi làm. Tôi nay phải mau chóng về".
​Mẹ Khổng không vui nói: "ăn một bữa cơm có gì to tát đâu?".
​"Vậy để Giai Nhân cùng ăn đi ạ". Ý của Khổng Hạo rất rõ ràng: cô ấy ở đây ăn thì con không đi. Nếu không mẹ tự biết.
​Nhưng cho dù như vậy, đổi là bất kỳ ai khi nghe thấy những lời như vậy cũng không thể vui được. Giai Nhân bỏ tay Khổng Hạo ra, đi thẳng ra cửa, mở cửa nói: "anh đi cùng em hay là ở lại đây?".
​Khổng Hạo nôn nóng: "có thể đừng ngang ngược như vậy không?".
​"Anh nói em ngang ngược?". Lần này Giai Nhân tức điên lên. "Em vừa vào nhà, mẹ anh đã chẳng thèm để ý đến em. Lần trước hỏi những câu hỏi khiến em không biết phải trả lời sao. Lần này thì...". Giai Nhân bất cần đứng trước mặt bố mẹ Khổng Hạo tiếp tục nói, "lần này thì coi như em không tồn tại. Anh bảo em còn mặt mũi nào tiếp tục ở đây? Anh thử đến một nơi mà không được hoan nghênh, vẫn còn phải giả vờ cười như chẳng có gì xảy ra, anh thử xem có dễ chịu không?".
​Khổng Hạo bị hỏi cho không biết trả lời sao. Mẹ Khổng có sai nhưng dù sao cũng là mẹ anh; Giai Nhân cũng sai, nhưng người ta đến nhà, ít nhất cũng phải thể hiện sự hoan nghênh. Chẳng có ai như mẹ Khổng lạnh lùng đối đãi.
​Khổng Hạo khó xử.
​Giữa mẹ và bạn gái phải lựa chọn, vốn dĩ Khổng Hạo đã có tính toán, nhưng bởi vì lời nói cuối cùng của mẹ Khổng quá quá đáng nên anh cảm thấy mình nên thể hiện một chút quan điểm của mình mới có thể thoát khỏi việc bị mẹ sắp đặt số phận.
​Mẹ Khổng không tiếp lời Giai Nhân. Sự thật đúng là như vậy, bản thân cũng đuối lý nhưng Giai Nhân có phản ứng như vậy không phải chứng tỏ kế hoạch của mình thành công rồi sao? Mặt khác, bố Khổng đứng đằng sau kéo mẹ Khổng bảo bà tém tém lại.
​Khổng Hạo nhìn Giai Nhân bỏ đi, vừa nhìn mẹ Khổng nói, "mẹ, con tiễn Giai Nhân về".
​"Tiễn về rồi sao?".
​"Ngày mai con còn phải đi làm, con không quay lại ăn cơm nữa".
​Mẹ Khổng ngẩn người, "vậy bao giờ con quay lại?"
​"Lúc nào con có thời gian".
​Cái gì mà có thời gian? "Không được, hôm nay nhất định phải ở nhà ăn cơm".
​"Con nói rồi, trừ khi mẹ chấp nhận Giai Nhân, còn không con sẽ đi".
​Mẹ Khổng tức run người, rõ ràng mình đã nắm được thế trận, tại sao lại đột nhiên trở nên như vậy?
​"Con cần bạn gái hay cần mẹ? Mẹ nói con biết, con trai, cái này này có nó không có mẹ, có mẹ thì không có nó".
​Nói đến đây, nếu như tiếp tục ở đây cô sẽ không thể chịu được thêm nữa, liền quay người bỏ đi.
​Khổng Hạo nhìn mẹ Khổng trách móc, đang định đuổi theo thì bị mẹ Khổng chắn đường: "nếu con muốn ở cùng nó, vậy thì người làm mẹ...".
​"Mẹ! Mẹ có thể đừng như vậy được không? Rốt cuộc mẹ không thích Giai Nhân ở điểm nào? Gia đình? Tính cách? Con nói cho mẹ biết, mẹ ngăn cản con trai và người yêu ở bên nhau như vậy có hợp lý không". Ngừng lại Khổng Hạo lại tiếp tục, "không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Đợi con thi đỗ công chức, chuyện yêu đương và hôn sự của con mẹ sẽ không can thiệp. Sao mẹ nói lời không giữ lời?".
​Mẹ Khổng đột nhiên cứng họng.
​"Con vẫn muốn nói câu nói đó, con thích Giai Nhân, con sẽ cưới cô ấy về".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro