mày trông cũng ổn

Cuối tuần đã đến, không khí trong trường trở nên rộn ràng và đầy sức sống hơn bao giờ hết. Mọi người đều háo hức chuẩn bị cho buổi biểu diễn văn nghệ mà Dương đã dày công tập luyện. Ninh cũng vậy, mặc dù anh cố gắng thể hiện vẻ ngoài vô tư, nhưng trong lòng anh lại ngập tràn những cảm xúc lẫn lộn, vừa háo hức vừa hồi hộp.

Khi buổi tối đến, sân trường lấp lánh dưới ánh đèn màu, những bông hoa rực rỡ khoe sắc thắm. Tiếng cười nói và âm nhạc vang lên khắp nơi, tạo nên một bầu không khí đầy sức sống. Ninh đứng giữa đám đông, ánh mắt dõi theo sân khấu, nơi Dương cùng đội văn nghệ đang chuẩn bị cho màn trình diễn. Tim anh đập thình thịch, không chỉ vì buổi diễn, mà còn vì cảm giác như sắp có một điều gì đó đặc biệt sẽ xảy ra.

Khi ánh đèn chiếu sáng sân khấu, Dương xuất hiện trong bộ trang phục giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch, đầy cuốn hút. Mái tóc cậu được chải gọn gàng, ánh mắt tự tin như đang tỏa sáng. Ninh cảm thấy tim mình như ngừng đập, không chỉ vì tài năng của Dương, mà còn vì sự cuốn hút đặc biệt mà cậu mang lại. Cậu như một ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm.

Dương cất tiếng, giọng nói vang vọng khắp sân. Màn diễn của cậu là một vở kịch ngắn kết hợp âm nhạc, xoay quanh một câu chuyện tình yêu đầy cảm xúc. Ninh chăm chú theo dõi từng động tác, từng lời thoại của Dương, lòng anh không ngừng thổn thức. Mỗi lần Dương cười, mỗi lần cậu thể hiện cảm xúc trên sân khấu, Ninh lại cảm thấy một phần trong mình ấm áp và gần gũi hơn với cậu. Anh hiểu rằng Dương không chỉ là một đội trưởng xuất sắc, mà còn là một người bạn đáng tin cậy, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.

Màn diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay rào rạt, vang dội như sấm rền. Ninh đứng dậy, vỗ tay không ngừng, cảm giác tự hào lan tỏa trong lòng. Dương cúi đầu chào khán giả, nhưng ánh mắt cậu tìm kiếm Ninh giữa đám đông, và khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai như thể cả thế giới xung quanh đều ngưng lại.

"Cảm ơn mọi người! Tôi cảm thấy thật may mắn khi có các bạn bên cạnh," Dương nói, giọng nói trầm ấm, mang theo một chút cảm động.

Ninh không thể chờ thêm được nữa. Anh quyết định tìm Dương. Khi chạy đến khu vực phía sau sân khấu, nơi các thành viên trong đội đang chúc mừng nhau, Ninh thấy Dương đang đứng đó, nhận lời khen từ mọi người nhưng ánh mắt cậu vẫn tìm kiếm anh. Cảm giác đó làm Ninh cảm thấy hào hứng và bối rối.

"Mày diễn tuyệt lắm!" Ninh thốt lên, không thể giấu được sự phấn khích. "Tao không biết mày có thể làm được như vậy."

"Cảm ơn, nhưng tớ cũng chỉ là một người bình thường," Dương đáp, nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi đã nói lên tất cả. Ánh mắt cậu đầy sự chân thành, khiến Ninh cảm thấy như đang lạc vào một giấc mơ.

"Tại sao không cho tao tham gia vào đội văn nghệ?" Ninh hỏi, đôi mắt sáng lên với sự hứng thú. "Mày biết là tao cũng có tài năng mà."

"Cậu thì không thể thiếu được trong đội bóng rổ," Dương trả lời, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc. "Nhưng nếu cậu thực sự muốn, tớ sẽ để cậu thử sức."

"Tao sẽ tham gia!" Ninh nói, quyết tâm và hào hứng. "Và mày sẽ phải giúp tao."

Dương gật đầu, ánh mắt vui vẻ như nắng mai. "Chúng ta có thể cùng nhau luyện tập." Mặc dù câu nói nhẹ nhàng, nhưng Ninh cảm thấy trong đó chứa đựng cả một tương lai hứa hẹn.

Tối hôm đó, khi về nhà, Ninh không thể ngừng suy nghĩ về Dương. Buổi biểu diễn không chỉ là một dịp để Dương tỏa sáng, mà còn là bước ngoặt trong mối quan hệ giữa họ. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều khiến anh cảm thấy gần gũi hơn với cậu. Dường như một sợi dây vô hình đã kết nối họ lại với nhau, từng chút một.

Ngày hôm sau, khi Ninh đến trường, không khí vẫn còn tràn đầy hứng khởi từ buổi biểu diễn hôm trước. Anh tìm đến Dương trong giờ ra chơi, thấy cậu đang ngồi với nhóm bạn trong câu lạc bộ văn nghệ. Nhìn thấy Dương, lòng Ninh bỗng nhiên dâng trào cảm xúc, nhưng anh cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản.

"Mày có vẻ được khen nhiều đấy," Ninh nói, giọng điệu châm chọc như thường lệ, nhưng lần này có chút lo lắng trong đó.

"Thì sao?" Dương đáp lại, nhưng nụ cười vẫn không rời khỏi môi.

"Tao muốn tham gia vào đội của mày, chắc chắn sẽ giúp mày tỏa sáng hơn nữa," Ninh nói với một nụ cười tự tin, nhưng bên trong lòng lại hồi hộp.

Dương nhìn Ninh, ánh mắt tràn đầy sự thích thú. "Nếu cậu thực sự muốn, tớ sẽ cho cậu một cơ hội."

Ninh cảm thấy hào hứng. "Được rồi, vậy thì bắt đầu từ hôm nay nhé!"

Trong không gian đầy ánh sáng và tiếng cười, giữa những trêu chọc và những cuộc trò chuyện vô tư, Ninh dần nhận ra rằng, chính Dương đã làm cho cuộc sống của anh trở nên đặc biệt hơn. Những cảm xúc mà họ trải qua, những khoảnh khắc giản dị nhưng ngọt ngào, tất cả đều đã bắt đầu hình thành nên một tình cảm mới, không chỉ là tình bạn mà còn hơn thế nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro