Chương 7
Edit: Con bạch tuộc chưa bay
Beta: ...
________________________________________________________________________________
Chương 7:
Khi Tiểu Dận Tộ ngủ dậy đủ giấc, hắn ngay lập tức phát ra tiếng "rầm rì" để thu hút sự chú ý của nhũ mẫu, biểu thị rằng hắn đói bụng và cần được cho ăn.
Đức tần biết hắn tỉnh dậy, liền gọi người ôm hắn đến gần.
"Mới vừa rồi, Hoàng a mã đã ra lệnh cho Nội Vụ Phủ gửi đến vài bồn hoa cúc. Ngạch nương nghĩ rằng Tiểu Lục chưa bao giờ thấy, nên mang theo con đến xem. Đây là màu vàng, tím, và trắng, Tiểu Lục có thích không?"
Tiểu Dận Tộ tất nhiên là thích, hắn yêu thích những thứ tươi mới và tràn đầy sức sống, hắn còn đưa tay nhỏ ra để chạm vào những bông hoa cúc sắc màu rực rỡ.
"Có vẻ như Tiểu Lục rất thích những bông cúc hoa này nha, ngạch nương sẽ cắt cho con một bông để chơi được không?"
Nhu Uyển chọn một bông cúc hoa vừa đủ lớn, dùng kéo cắt và đưa cho tiểu gia hỏa để hắn chơi.
Cúc hoa có hương thơm nhẹ, Tiểu Dận Tộ cảm thấy dễ chịu, không gây khó chịu. Hai mẹ con vừa trao đổi, một người đưa tay, một người đón lấy, cảnh tượng thật ấm áp và vui vẻ.
"Hoàng Thượng giá lâm!"
Chưa đến buổi tối, Hoàng Thượng đã đến, khiến Nhu Uyển hơi bất ngờ, nhưng nàng vẫn hành lễ một cách điềm tĩnh.
Khang Hi tiến lên đỡ nàng đứng dậy, thấy nàng cầm cúc hoa trong tay, liền cười nói: "Hôm nay là ngày xuân đẹp, trẫm thấy hoa cúc được gửi đến rất đẹp, nên cho người mang đến đây cho ngươi. Ngươi thích là tốt rồi."
"Cảm ơn Hoàng Thượng, không chỉ thần thiếp thích, Tiểu Lục cũng rất thích. Thần thiếp mới đưa bông cúc hoa cho hắn, hắn cười rất vui và luôn muốn đưa tay chạm vào."
"Thế à? Để trẫm thử xem."
Khang Hi đưa tay cúc hoa đến gần tiểu gia hỏa. Tiểu Dận Tộ quả nhiên đưa tay ra, Khang Hi mỉm cười và nhanh chóng chuyển cúc hoa sang tay còn lại của mình.
Nhưng Khang Hi không thấy biểu hiện thất bại trên mặt tiểu gia hỏa như mong đợi. Thay vào đó, Tiểu Dận Tộ cười mỉm, hai tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay Khang Hi, ôm chặt vào lòng.
Khang Hi ngạc nhiên, không hiểu điều này có nghĩa gì.
Nhu Uyển mỉm cười, nói: "Có vẻ như Tiểu Lục không cần hoa, mà chỉ cần Hoàng a mã."
Thực ra, Tiểu Dận Tộ không quá quan tâm đến hoa cúc. Hắn chẳng cần hoa, hắn chỉ thấy trên tay Hoàng a mã có đeo nhẫn ban chỉ, đó là thứ hắn muốn. Tiểu Dận Tộ nghĩ rằng, nếu mình làm Hoàng a mã vui vẻ, thì mình nên có chút xíu quà chứ nhỉ.
Sau một hồi lắc lư, nỗ lực của Tiểu Dận Tộ cuối cùng cũng nắm chặt được nhẫn ban chỉ. Đối với Khang Hi, đó là một dấu hiệu rằng tiểu gia hỏa thực sự gần gũi với mình, ôm chặt lấy ngón tay cái của hắn không buông.
"Tiểu gia hỏa này, vậy mà lại thích trẫm như vậy, không thể rời khỏi trẫm. Đúng là không biết nên làm thế nào với hắn mà!" Khang Hi nói, hiếm khi tỏ ra như một người cha hiền lành.
"Đó là tự nhiên, phụ tử có duyên, Tiểu Lục đặc biệt gần gũi với Hoàng Thượng. Thần thiếp sẽ tìm một món đồ để hắn cầm nắm," Nhu Uyển nói, rồi định bảo cung nhân tìm một thứ gì đó từ bàn trang điểm.
Khang Hi ngăn nàng lại, cười nói: "Không cần phiền phức như vậy. Tiểu Lục chỉ đơn thuần thích trẫm. Trẫm có một khối ngọc bội thường đeo bên mình, trẫm sẽ đưa cho tiểu gia hỏa này, để khi trẫm không ở bên cạnh, nó vẫn có thể nhớ đến trẫm cũng không buồn."
"Nhưng đó là đồ vật quan trọng của Hoàng Thượng, Tiểu Lục còn nhỏ, thần thiếp vẫn nghĩ nên tìm một thứ khác."
Khang Hi nắm tay nàng, cười: "Trẫm còn có nhiều ngọc bội khác, nếu Tiểu Lục thích, trẫm sẽ tặng cho hắn. Đừng lo, đừng để hắn nghĩ rằng ngạch nương không yêu thương hắn hay gì đó."
Khi Hoàng Thượng đã nói vậy, Nhu Uyển không còn lý do nào để từ chối, sợ rằng từ chối sẽ khiến Hoàng Thượng không vui.
Tiểu Dận Tộ nhận được ngọc bội đẹp đẽ, lập tức cảm thấy nụ cười của mình không còn phải gắng gượng, hắn thật sự vui mừng khi có thể làm cho Hoàng a mã hài lòng. Hắn sẽ thường xuyên thể hiện lòng hiếu thảo trước mặt Hoàng a mã.
"Nhìn hắn vui vẻ chưa này." Khang Hi mỉm cười lắc đầu nói.
Nhu Uyển nhìn đôi phụ tử này với ánh mắt dịu dàng, không nói thêm gì.
"Hôm nay là sinh nhật của nàng, trẫm chuẩn bị cho nàng một số xiêm y và trang sức. Nàng vừa mới sinh xong, nên trang điểm cho đẹp. Trẫm thích xem nàng trang điểm xong sẽ như thế nào."
Nhu Uyển giả bộ hờn dỗi hỏi: "Nếu thần thiếp không trang điểm, Hoàng Thượng sẽ không thích sao?"
Khang Hi cười nói: "Làm sao lại thế? Uyển nhi không thêm trang sức thì giống như nước trong phù dung, thêm trang sức thì giống như hoa hải đường, cả hai đều đẹp, trẫm đều thích."
Tiểu Dận Tộ nghe vậy thì run lập cập. Hắn bỗng nhận ra một điều quan trọng: hôm nay chính là sinh nhật của ngạch nương, mà hắn thì chỉ là một đứa trẻ sơ sinh không thể nói lời nào, làm sao có thể tặng quà sinh nhật cho ngạch nương đây?
Nghĩ ngợi một hồi, đôi mắt hắn liền dừng lại trên món quà mới nhận được: ngọc bội. Đây chẳng phải là một món quà sẵn có sao?
Vì thế, khi Nhu Uyển đang nhận quà từ Hoàng Thượng, Tiểu Dận Tộ động đậy tay nhỏ, thu hút sự chú ý của ngạch nương. Hắn đưa ngọc bội về phía trước, như muốn tặng nó cho Đức tần.
Khang Hi nhìn thấy hành động của tiểu gia hỏa, cũng cảm thấy ngạc nhiên: "Các ngươi nhìn kìa, tiểu gia hỏa này muốn tặng ngọc bội mới được tặng cho Đức tần sao?" Khang Hi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. "Lương Cửu Công, ngươi thấy thế nào?"
Lương Cửu Công, đại tổng quản bên cạnh Hoàng đế, cười đáp: "Hồi Hoàng Thượng, nô tài nghĩ rằng tiểu a ca mới nghe thấy Hoàng Thượng và nương nương nói về sinh nhật của nương nương, nên muốn tặng món quà này cho mẹ."
Mặc dù trong lòng Lương Cửu Công không nghĩ như vậy, nhưng nói như vậy là cách tốt nhất để tránh làm sai.
Tiểu Dận Tộ tuy còn nhỏ, nhưng hắn hiểu rằng cần phải thể hiện lòng hiếu thảo. Hắn thấy Hoàng Thượng khen mình, càng vui vẻ hơn. Hắn nghĩ rằng Hoàng a mã không tức giận là điều tốt, và nếu có thể làm vậy thường xuyên thì tốt quá. Hắn không biết sinh nhật của ca ca vào tháng mấy, nhưng nếu tặng ngọc bội thì có vẻ hơi đơn giản. Hắn tính rằng từ giờ trở đi sẽ tích cóp một ít, mỗi lần Hoàng a mã đến sẽ có một chút quà, chắc chắn sinh nhật sẽ rất tốt.
Tiểu Dận Tộ nghĩ vậy, đôi mắt hắn sáng lên. Hắn cảm thấy ý tưởng này của mình thật đặc biệt.
Lúc này, Khang Hi đột nhiên cảm thấy lạnh lưng và rùng mình.
"Hoàng Thượng làm sao vậy?" Nhu Uyển lo lắng hỏi.
"Chạng vạng gió lạnh rồi, chúng ta nên vào trong nói chuyện, để Tiểu Lục không bị cảm lạnh," Khang Hi đề nghị.
Cả ba người vào trong điện, đến giờ dùng bữa tối. Hoàng Thượng và ngạch nương sẽ dùng bữa, còn Tiểu Dận Tộ cũng cần phải ăn đồ ăn của mình.
Sau khi tất cả ăn xong, Tiểu Dận Tộ không được ôm đến tẩm điện của ngạch nương. Hắn biết rằng lúc này, với tư cách là một đứa trẻ sơ sinh, hắn không nên ở lại đây. Nơi đây có hoa tiền nguyệt hạ và mỹ nhân, nếu hắn ở lại, có lẽ sẽ không được hoan nghênh.
Vì thế, Tiểu Dận Tộ quyết định ngủ sớm.
Ngày thứ hai, một hòm quà ban thưởng từ Hoàng Thượng lại được gửi đến Vĩnh Hòa Cung.
"Đức tần nương nương, Hoàng Thượng dặn dò, ngọc bội mà Ngài nhận là phần thưởng cho Lục a ca. Tuy nhiên, Lục a ca còn nhỏ tuổi, không thể tự mình tặng quà cho nương nương, vì vậy Hoàng Thượng thay mặt tặng, mong nương nương nhận lấy."
Tiểu Dận Tộ cũng có mặt ở đó, ngay lập tức nở nụ cười, thầm nghĩ tiện nghi a mã thật sự rộng rãi. Hắn cảm thấy Hoàng Thượng đối với hắn còn khá tốt, những việc nhỏ nhặt hôm qua đều được ghi nhớ trong lòng. Hôm nay còn cố ý gửi quà đến, điều này khiến hắn cảm thấy hài lòng với tiện nghi a mã.
Hắn quyết định, từ nay về sau, dù có gọi là tiện nghi a mã, hắn vẫn sẽ thành tâm thành ý gọi một tiếng Hoàng a mã.
Nhu Uyển mở hộp gấm ra, bên trong là một chiếc mặt dây hình hoa lan dành cho nữ tử.
"Cảm ơn Hoàng Thượng."
"Nương nương, còn có một việc chưa báo. Đêm nay, Hoàng Thượng sẽ đến Càn Thanh cung thị tẩm, liên tục ba ngày, được sủng ái như vậy, nương nương phúc trạch thật sâu."
"Cảm ơn công công." Nhu Uyển nói xong liền ra hiệu cho Khánh cô cô thưởng cho công công.
Công công cười rạng rỡ, hài lòng nhận thưởng.
Tiểu Dận Tộ lại thở dài trong lòng, tâm trạng trở nên uể oải. Ngạch nương sắp đi Càn Thanh cung, có nghĩa là Hoàng a mã không đến Vĩnh Hòa Cung. Nếu Hoàng a mã không đến, hắn không thể gặp được người, cũng không thể có cơ hội kéo lông dê để tích cóp quà sinh nhật cho ca ca. Đúng là một tổn thất lớn!
Từ khi sinh ra đến giờ, Hoàng a mã mới chỉ đến Vĩnh Hòa Cung ba lần, tỷ lệ thành công của hắn chỉ là một phần ba, thật sự quá thấp. Hắn cần phải nỗ lực nhiều hơn! Phải nắm bắt mọi cơ hội, mỗi lần gặp mặt Hoàng a mã sẽ là một cơ hội để tích cóp quà tặng.
"Nghĩ cái gì vậy? Tuổi còn nhỏ mà đã biết suy nghĩ nhiều như vậy, so với ngạch nương còn quan tâm hơn."
Tiểu Dận Tộ không thể nói, nhưng nếu có thể, hắn nhất định sẽ nói với ngạch nương rằng: "Nhi tử đang nghĩ cách kiếm tiền đây."
Ngày hôm sau, Đức tần phải đi thị tẩm, tối hôm đó gió rất lớn, dẫn đến sáng hôm sau Tiểu Dận Tộ bị ốm. Cả người hắn nóng sốt, khiến Đức tần vô cùng lo lắng.
Nhu Uyển không rời khỏi bên giường Tiểu Dận Tộ, cả ngày lẫn đêm chỉ dựa vào mép giường, chợp mắt chút ít khi có cơ hội. Bất cứ khi nào có động tĩnh, nàng sẽ lập tức tỉnh dậy để chăm sóc cho nhóc con.
Tiểu Dận Tộ cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể nóng lạnh bất thường, trong tình trạng đói khát và khổ sở. Thời đại này không có kháng sinh, chỉ có những loại thuốc thảo dược cổ truyền.
Hắn cực kỳ ghét uống thuốc, đặc biệt là khi không có ca ca ở bên cạnh để dỗ dành. Dù đã cố gắng uống thuốc, hắn vẫn thường xuyên nhổ ra, chỉ vì không có ca ca ở bên để làm cho hắn cảm thấy yên tâm.
Mặc dù Nhu Uyển và nhũ mẫu đã cố gắng hết sức, Tiểu Dận Tộ vẫn không thể dễ dàng chịu đựng tình trạng này. Nhìn thấy sự mệt mỏi và đau đớn của hắn khiến mọi người đều cảm thấy rất lo lắng.
Trong thời gian đó, Khang Hi đã đến thăm một lần, nhưng Tiểu Dận Tộ không có sức lực để phản ứng, khiến mọi người càng lo lắng hơn. Tình trạng của Tiểu Dận Tộ không hề cải thiện, khiến ai cũng cảm thấy bất an.
Ngay cả Quý phi cũng lo lắng cho tình trạng của Tiểu Dận Tộ, nàng ôm Tứ a ca và nhắc đến chuyện này với hắn.
"Tiểu Tứ, con còn nhớ mấy ngày trước gặp Tiểu Dận Tộ không?"
Tiểu Dận Chân gật đầu, nhớ rõ Tiểu Dận Tộ là một đứa trẻ đáng yêu và vui vẻ.
"Ngươi lục đệ có lẽ không tốt lắm." Quý phi thở dài, tiếc nuối vì đứa trẻ mà bà rất yêu mến.
Tiểu Dận Chân có chút bất ngờ, nhưng nhớ lại rằng Tiểu Dận Tộ chỉ mới vài tuổi, không nên gặp phải vấn đề nghiêm trọng như vậy.
"Chờ một lát, Tiểu Tứ đi cùng bổn cung thăm Tiểu Lục xem sao, dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt của con."
"Dạ." Tiểu Dận Chân đồng ý, dù trong lòng vẫn hy vọng Tiểu Lục không sao, nhưng việc đi thăm cũng không mất gì.
__________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Lục không phải là tham tài, em bé chỉ muốn có thể dùng tài bảo (tiền boạc mê hoặc mĩ nhơn ) để làm cho ca ca vui vẻ mà thôi.
Bạch Tuộc : Mưa nhiều quá, thiệt hại sau cơn bão số 3 và các vụ sạt lở, ngập lụt là vô cùng lớn. Mong cho các khu vực phải chịu ảnh hưởng của thiên tai có thể sớm ngày khắc phục trở lại và phát triển hơn xưa. Chúc mọi người bình an!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro