2
Lần đầu tiên gặp nhau là nơi sân khấu tràn ngập ánh đèn . Những tiếng vỗ tay miễn cưỡng làm lòng tôi thêm rối bời .
Tôi đã tập kịch bản rất nhiều lần nhưng sao trong lòng lại lo âu khó tả .
Đây là một chương trình có quy mô không lớn nhưng cũng không nhỏ . Tiền bối đã cho tôi cơ hội để tỏa sáng . Sẵn sàng làm băng rôn to bự để quảng bá tôi nhưng ... những tiếng thì thầm to nhỏ làm tôi sợ.
Tôi biết họ thì thầm gì. Tôi biết họ đang bàn tán về tôi. Tôi , một diễn viên vô danh .
" Cậu ta là ai ? "
Tay tôi thực sự rất lạnh . Nó run rẩy . Làm sao bây giờ ?
" Tiết mục tiếp theo : .... TRƯỜNG GIANG ! " lỗ tai tôi như ù lên, nghe đến tên mình chỉ trong vô thức mà bước lên sân khấu ấy.
Tôi thật sự hoảng lắm rồi. Tôi bắt đầu liếc quanh khán đài. Nó thật sự rất đông. Đông đến ngạt thở . Tai tôi cứ lảng vảng câu : " Giang !! Diễn đi !!! " tôi hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh . Trong dòng người tấp nập tôi đã thấy một người không thể nào có ở đây được . Suy tính một chút dù sao tiền bối và sư phụ của tôi cũng có độ nổi tiếng cao nên anh ta có mặt là hiển nhiên rồi .
Tôi cảm thấy mình dần có lại sự tự tin rồi . Cất một câu thoại đầu tiên . Tròn trĩnh .
_______
Tôi nghe được tiếng vỗ tay . Nó không còn đầy sự ngượng ngập , cũng chả còn sự miễn cưỡng ... họ thừa nhận tôi ?
Tôi ngước đầu lên không nhìn vào tiền bối, không nhìn vào sư phụ, không nhìn vào khán giả mà là nhìn anh. Trấn Thành . Thần tượng của tôi .
Sau cánh gà, nhiều người khen tôi. Họ nói tôi làm tốt lắm. Thật vui biết bao nhiêu.
" Ừm ... chào anh " một chàng trai vẫy tay với tôi, anh ta cười một nụ cười nhẹ nhưng trong tim tôi lại nhộn nhịp bao nhiêu, tôi biết ánh trăng le lói vài ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời kia không bằng nụ cười của anh. Nó thật đẹp, đẹp đến tim tôi xao xuyến.
" Tôi là Trấn Thành , hân hạnh gặp mặt "
" ... Hân hạnh "
.
" Anh Giang có cần đi bệnh viện luôn không? Em thấy người anh rất nóng" Phương sờ hai bên má của Trường Giang cảm thấy quá nóng liền đưa ra đề nghị.
Trường Giang thở ra một hơi lắc đầu rồi trở về trạng thái bình thường.
" Anh có mang thuốc, sắp nữa ăn xong rồi uống luôn. Em gọi món đi"
" Được em đi đây anh cứ nghỉ ngơi đi" Nhã Phương nuối tiếc đi đến quầy gọi đồ ăn bỏ lại Trường Giang ôm mặt uể oải.
Một lúc sau Trường Giang chịu không nổi cơn nóng bức của cơ thể nên vào nhà vệ sinh rửa mặt tỉnh táo.
" Anh đi vệ sinh một chút em ở yên đây nha" Trấn Thành hôn trán cô bạn gái nhỏ rồi nối gót đi theo.
Vừa mở cửa ra nghe thấy tiếng động mạnh nên Trấn Thành liền xông vào thì thấy Trường Giang khuỵ gối bên bồn rửa mặt thở từng hơi dày đặc.
========================
Đoạn đầu là trích từ oneshot Sân Khấu coi như là quá khứ vì tưởng cái oneshot nó dài ai ngờ ngắn ngủn nên phải viết thêm mấy câu vào vậy mà cuối cùng có 600 từ à huhu :(((
30 06 2021
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro