Chap8

Thế Sơn đứng trước gương.
Bộ vest đen Louis cho người mang đến — vừa người, may đo kỹ lưỡng, nhưng đường cổ hơi sâu, để lộ xương quai xanh cùng làn da trắng đối lập hoàn toàn với lớp vải tối.

Cậu ghét việc này.
Không phải vì trang phục, mà vì... vai trò.
Chỉ là "người đi cùng" Louis trong một buổi tiệc thương trường — danh không chính, phận càng không

Khi bước vào sảnh, tất cả ánh mắt đều đổ về Louis. Anh mặc suit xám, tóc vuốt ngược, ánh mắt lạnh như phủ sương. Một tay đút túi quần, tay còn lại... khoác trên eo cô gái khác.

Buổi tiệc bắt đầu với ánh đèn chớp nháy và những tiếng cười, tiếng ly chạm vang vang.

Không ai nhìn Thế Sơn.
Cậu bị bỏ rơi trong ánh đèn lấp lánh, giữa những tiếng cười nhạt nhẽo và rượu vang lắc nhẹ

Thế Sơn đứng một góc, trong bộ vest đen vừa vặn, mặt mày không biểu cảm, nhưng bên trong cậu không thoải mái. Không phải vì Louis đi với người khác, mà là vì những ánh mắt tò mò, thậm chí dò xét của vài người khách trong phòng.

Một nhóm nam giới khá bặm trợn đứng gần, ánh nhìn không giấu được sự nhòm ngó thái quá. Thế Sơn cảm nhận được sự không thoải mái lan tỏa trong không khí.

Bất chợt một trong số họ cất lời:

"Diễn viên trẻ, đúng không? Đẹp đấy, có vẻ khá nổi tiếng."

Thế Sơn không đáp, chỉ khẽ nhếch môi, không mấy hài lòng nhưng cười trả lời cho qua chuyện

Louis lúc này đang trò chuyện với một nhóm đối tác, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Thế Sơn. Khi một gã trong nhóm kia tiến lại gần Thế Sơn với thái độ quá thân mật cảm thấy Thế Sơn cố từ chối nhưng bất khả thi, Louis lập tức rời chỗ, bước đến chỗ cậu.

Anh đứng chắn trước mặt Thế Sơn, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào gã kia:

"Anh xem lại thái độ đi. Người này là của tôi, không phải để anh bày trò."

Gã kia gật gù, lặng lẽ rút lui.

Thế Sơn hơi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Louis có chút khác lạ nhưng không nói gì.

Thế Sơn đứng xa, vẫn giữ khoảng cách. Cậu không muốn chen vào. Nhưng ánh mắt của Louis lại khiến cậu thấy rõ ý đồ "chiếm hữu" dù không hề dành cho mình.

Khi Louis quay lưng đi, Thế Sơn lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc, bước ra ban công, hít lấy không khí mát lạnh.

Không có gì yếu đuối hay tủi thân trong ánh mắt cậu. Cậu chỉ thấy bực mình — vì không muốn bị nhìn như món đồ trang trí, bị bảo vệ hay bị giam hãm trong vỏ bọc của Louis.

Sau một lúc, Louis cũng bước ra ngoài ban công, đứng sát bên cạnh.

"Không phải chỗ cậu thuộc về," anh nói, giọng khô khan.

"Chưa chắc," Thế Sơn đáp, không quay mặt.

Louis khẽ cười, tay vươn ra nắm lấy cổ tay cậu. "Cậu không đi đâu được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #thanhgiang