Chương 18
Sau khi Lam Trạm đến, Ngụy Anh tức khắc thu liễm tính tình kia không ít làm đệ tử Lam gia chung quanh nhìn đến tấm tắc bảo lạ.
Có lẽ thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi, nguyên bản tiểu hài nhi kia càn quấy, hận không thể lập tức động thủ, vừa thấy Trạm công tử cứ như chuột thấy mèo vậy, ngoan đến không được!
Có người sợ liền tốt a, đối mặt với hùng hài tử, rất nhiều người đều đau đầu đến cực điểm, rốt cuộc tú tài gặp được binh, có lý không nói rõ, một người lớn có thể đối với hùng hài tử nói không ngừng có thể làm sao bây giờ đây? Đánh không được, mắng cũng không được, nói không được, căn bản không có lực uy hiếp!
Hiện giờ thấy người có thực lực có thể trị hùng hài tử, người xung quanh tựa như gặp được cứu tinh, vội vàng tiến lên nói rõ tình huống!
Lam Trạm vừa nghe liền không vui, đặc biệt là y nhìn đến hài tử súc ở trong góc hết sức quen mắt, giống như chính mình đã ở nơi nào gặp qua hắn, nhìn bộ dáng như biết sai kia, Lam Trạm vừa thấy liền tay có chút ngứa.
Lam Trạm từ khi sinh ra liền biết chính mình không giống người thường, giống như vừa sinh ra đã biết hết mọi thứ, tuy rằng cha mẹ thế giới này đều đối tốt với Lam Trạm, nhưng kể từ lúc y mở mắt ra, Lam Trạm liền biết chính mình vẫn luôn tìm kiếm thứ gì đó, nhưng tìm ngàn ngàn vạn vạn, lại tìm không thấy trân bảo kia.
Cho nên Lam Trạm từ khi sinh ra liền hết sức nghiêm túc, nghiêm túc đến mọi người ngoại trừ người thân chung huyết thống nhìn đến liền sợ.
Nhưng hiện giờ, Lam Trạm cũng tuyệt đối thế giới của chính mình giống như đột nhiên có màu sắc, tựa như xuân về trên mặt đất, muôn hoa đua thắm khoe hồng, làm tâm tình sung sướng, đáng tiếc, lần đầu gặp mặt liền gặp một chuyện không vui sướng chút nào.
Lam Trạm nhìn Ngụy Anh liếc mắt một cái: Có lẽ ngươi chính là người ta muốn tìm đi, tuy rằng hiện giờ ta còn không nhớ tới vì sao ta lại muốn tìm ngươi, nhưng ta muốn chính là của ta, trước quải tới tay chắc chắn không sai.
Đối mặt với cái nhìn chăm chú của Lam Trạm, Ngụy Anh trong lòng bồn chồn, tuy rằng hiện giờ hắn đối với chủ nhân trước có sợ hãi, lại sớm quên cảm giác lúc trước, cho nên đối mặt với Lam Trạm, hắn lựa chọn phản kháng.
"Trạm... Trạm công tử, Trạm ca ca, ta thật sự ăn không no! Ba chén căn bản không đủ ta ăn... Tuy rằng đồ ăn của nhà ngươi rất ngon, linh lực rất sung túc 🤤🤤🤤, nhưng, ba chén thật sự không đủ!" Vốn dĩ Tiện Tiện muốn kiên cường phản bác một chút, nhìn nhìn mặt của Lam Trạm, vẫn không hoàn toàn kiên cường được.
Nghe xong lời Ngụy Anh nói, con cháu Lam thị còn lại đều mở to hai mắt nhìn, một bộ biểu tình sao có thể, chính là Lam Trạm hoảng hốt cảm thấy hài tử trước mặt chỉ nói sự thật, Lam Trạm căn cứ vào tư tưởng "Hành vi không đúng, giáo huấn thì giáo huấn, nhưng như thế nào cũng không thể để hài tử bị đói", đối với quản sự phòng bếp nói: "Dọn hai thùng dược thiện đi Tĩnh Thất, ngươi, đi cùng ta!"
Nói xong Lam Trạm xoay người rời đi, tất cả mọi người nghe hiểu được câu sau không phải nói với quản sự phòng bếp, mọi người đều quay đầu nhìn về phía Ngụy Anh, Ngụy Anh cũng nghe hiểu Lam Trạm là kêu chính mình.
Nhưng Ngụy Anh thật sự không muốn đi nha, hắn ủ rũ cụp đuôi nghĩ: Sớm biết rằng Cô Tô Lam thị có một tôn đại Phật như vậy, ta sẽ không bao giờ tới đâu!
Đáng tiếc tôn đại Phật thấy chính mình đi vài bước rồi, nhân nhi sau lưng còn không có theo kịp, vừa chuyển đầu: "Như thế nào, không nghe hiểu ta kêu ngươi sao?"
Ngụy Anh vội vàng lắc đầu, bước chân không ngừng đi theo sau: "Không có không có, ta nghe được, tới liền đây."
Sau khi đi vào Tĩnh Thất, cái gì Lam Trạm cũng không nói, việc đầu tiên chính là để Ngụy Anh ăn cơm no trước, dù sao chỉ có ăn no, mới có thể làm chuyện khác a.
Nhưng mà Tiện Tiện đối với ăn cơm lớn hơn trời, lần đầu tiên đối với đồ ăn tràn ngập linh lực nuốt không trôi, cảm thấy chính mình thật sự quá khó khăn, tựa như đang ăn bữa cơm cuối cùng trước lúc chặt đầu: Ta sợ hãi!!! 😭😭😭😭😭
Lần đầu tiên Tiện Tiện - không nuốt trôi - không ăn xong cơm đã chuẩn bị tốt (tuy rằng hai thùng lớn cũng không còn thừa bao nhiêu) liền buông chén xuống, vẻ mặt thấp thỏm nhìn Lam Trạm.
Mà Lam Trạm nhẹ nhàng buông thư tịch trong tay xuống, không chút nào để ý đến vừa mới Tiện Tiện dày vò bao nhiêu, tựa như không nhìn thấy muốn nói lại thôi trên mặt Tiện Tiện hiện giờ, nhẹ nhàng nói: "Thế nào, ăn xong rồi? Ăn no không?"
Tiện Tiện vội vàng gật đầu: "Ăn xong rồi, ăn không sai biệt lắm, không no cũng không đói bụng."
Lam Trạm vừa thấy, trong lòng đối với lượng cơm của Ngụy Anh cũng ước lượng một chút, loại lượng cơm ăn giống như động không đáy này, thật sự có chút kỳ lạ: "Nói một chút đi, ngươi tới Cô Tô Lam thị ta rốt cuộc là có chuyện gì!"
Ngụy Anh rụt rụt bả vai: (°_°)... Ngạch.....
-----------------------------đường ranh giới
Đây là bởi vì Tiện Tiện cảm thấy chính mình tạc quy huấn thạch, làm sai, lúc này mới sợ Lam Trạm.
Lúc trước nói qua, Tần Hàm sủng là thật sự sủng, phạt cũng là thật sự phạt!
Trứng màu: Tiểu kịch trường nhiều đường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro