Hai


Tôi đuổi theo đến ngoài Ngọc Nguyệt thì chàng dừng lại.

Ánh mắt chàng thờ ơ rơi trên người tôi:

- Rốt cuộc có mục đích gì?

- Phát hiện ra rồi sao? - Tôi cười - Từ khi nào vậy?

- Từ khi cô vừa mở miệng. Nha hoàn nhà tôi chỉ nói giọng miền Tây, không ai nói giọng miền Đông cả.

Thì ra bị lật tẩy đơn giản thế, tôi xấu hổ đến không nói được lời nào. Thấy tôi im lặng, Khải Ca lại lên tiếng, lần này giọng lạnh căm căm:

- Trả lời nhanh, có mục đích gì?

Nghe xong, tôi đâm ra lúng túng. Giờ tôi mới nhận ra mình trước nay làm việc luôn quá tuỳ tiện, bộp chộp. Chẳng lẽ lại bảo anh ơi, anh sắp chết đấy, em đến đây là để cứu cái mạng anh? Đại não tôi hoạt động với công suất tối đa, hòng tìm ra một lí do thoả đáng nào đó.

Sau cùng tôi đã nói thế này:

- Thực ra... Thực ra em ái mộ anh đã lâu, nên muốn xin đi theo nâng khăn sửa túi cho anh.

Rồi còn chớp chớp mắt e lệ, hai tay níu chặt lấy ống tay áo của Khải Ca. Khải Ca không nói nửa lời phất tay tôi ra, ánh mắt toát ra vẻ ghê ghê như vừa có con sâu bám lên người.

Chính tôi cũng biết lí do này rất củ chuối, nhưng thôi kệ, có cái cớ để bám theo chàng là được rồi.

- Không dám. Tôi là dân đầu đường xó chợ, cô vẫn nên về nhà gảy đàn ngâm thơ thì hơn.

- Cha mẹ em mất rồi, em cũng sớm không còn nhà nữa. - Những lời này đều là nói thật, cha tôi mất năm ngoái do bệnh tim, để lại cho tôi cái Đổng Vũ giáo xập xệ. Mà đấy thì đâu tính là nhà.

Khải Ca ngờ vực quay đầu, ước chừng tôi không nói dối thì thở dài bảo:

- Cô bao nhiêu?

- Mười lăm.

Như chỉ đợi mỗi câu nói này, Khải Ca liền vừa hất vừa xua tôi:

- Thế thì còn nhỏ lắm. Nhóc con như em vẫn chưa biết sự đời, không theo anh được đâu.

Tôi nửa thấy tức, nửa thấy buồn cười. Khải Ca không biết vào giang hồ khi nào, chứ tôi từ khi mới lọt lòng đã theo cha lăn lộn đủ mọi chỗ. Nhân tình thế thái tôi đều am hiểu tận tường, sau này Khải Ca vào giáo tôi còn phải truyền cho chàng mấy phần.

Đã thế, tính ra giờ tôi đã 27, chàng mới 18, đáng lí phải gọi chị xưng em chứ nhóc con cái nỗi gì.

- Mặc kệ. - Nghĩ thế nhưng tôi vẫn lon ton chạy theo Khải Ca, cố sống cố chết túm chặt tay áo chàng - Dao Dao không sợ khổ, Khải Ca ở đâu, Dao Dao ở đó.

Khải Ca lại nhìn tôi, ánh mắt lúc này dịu đi một chút, còn có phần cảm động. Chàng đâu biết rằng, câu nói kia cũng chính là chàng về sau nói với tôi.

Yêu ta? Ta là phường tà đạo, chàng theo ta có được gì đâu, còn lãnh gièm pha của người đời.

Mặc kệ. Nàng là tà đạo, thì ta là ác đạo. Dao Dao ở đâu, Khải Ca ở đó, chết cũng không lìa.

Đúng, Khải Ca, chết cũng không lìa.

----------

Khải Ca cho tôi đi theo mình, nhưng với tư cách là nha hoàn. Lúc đầu tôi đương nhiên không chịu, nhưng thấy chàng lại định lạnh lùng bỏ đi, tôi đành nhắm mắt đưa chân.

Gần hai tuần theo Khải Ca, tôi mới biết trước đây chàng là con người sôi nổi và vô tư như vậy. Chàng bôn ba khắp nơi, mỗi chỗ chỉ dừng lại dăm ba bữa rồi lại đi. Ngọc Nguyệt lâu kia, hoá ra chàng cũng mới ghé được một tuần thôi.

Đã có lần tôi ngứa miệng hỏi:

- Sao anh đi lắm thế?

Thì Khải Ca cười khà khà:

- Người ta nói Thượng Quốc này rộng lớn, ngựa chạy 99 năm cũng không hết đất. Anh chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy nó rộng lớn tới mức nào thôi.

Tôi cho là phải.

Lại thêm một thời gian nữa, tôi mới phát hiện ra Khải Ca năm mười tám tuổi này này, võ công thực sự rất kinh khủng. Như cái lúc bọn tôi gặp thổ phỉ, tôi đang định xông lên đánh, nhưng một ngón tay còn chưa kịp động thì chàng nháy mắt đã quét sạch không còn một mống rồi.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, chàng bèn bênh váo:

- Thế nào? Võ công gia truyền đó.

Rồi chàng bá cổ tôi mà vò tóc cho rối tung beng, đoạn cười phá lên. Tôi cũng cười, xong lại thấy chua chát. Thảo nào năm năm sau tôi gặp chàng, lúc nào chàng cũng mang cái vẻ mặt lãnh đạm, thờ ơ như thể không còn lưu luyến sự đời như vậy. Với một người luyện võ, mất võ công là mất tất cả. Khải Ca kiên trì sống nhiều năm như vậy, ý chí cũng thật rắn rỏi.

Vì vậy, quyết tâm cứu chàng càng được tôi đẩy lên cao độ.

----------

Một buổi sáng đẹp trời của tháng Mười, chúng tôi nghỉ chân tại huyện Hồ Bắc. Lúc này Khải Ca đã ra sông bắt cá cho bữa trưa, tôi thì ngồi trong phòng trọ buồn chán nghịch móng tay.

Đúng lúc đó vút một tiếng, một bóng đen nhảy từ cửa sổ xuống trước mặt tôi. Là Nhan Mục, tôi ra hiệu cho hắn nói.

- Bẩm giáo chủ, thân thế của Khải công tử vẫn chưa tra được gì. Nhưng kẻ địch của y thì rất nhiều, Vương Tử Tôn nhà họ Vương lúc trước bị Khải công tử đánh bể đầu, Độc Lang phái Thạch Ba bị Khải công tử đâm mù mắt, Tả Ma của Thanh Y giáo bị Khải công tử đánh gãy chân...

Càng nghe tôi càng thấy khoé miệng mình giần giật. Khải Ca bây giờ quả nhiên là ví dụ điển hình của một nam thiếu niên giai đoạn dậy thì, tính tình hiếu thắng, đụng đâu không vừa mắt là đánh đấy. Tôi đang nghĩ đến việc khéo phế võ công của chàng đi lại là ý hay thì Nhan Mục nói tiếp:

- Đặc biệt là Âm Độc Hồ thị. Thị từng bị Khải công tử phụ tình, giờ vẫn rất căm phẫn.

Âm Độc Hồ thị. Không ai biết tên thật của ả là gì, chỉ biết ả họ Hồ, là một cao thủ dùng độc nức tiếng giang hồ, lại giết người như ngoé. Khải Ca chết vì trúng Thập hương nhuyễn cân tán, điều này khiến tôi phải đặt Hồ thị vào diện tình nghi số một.

Tôi khẽ gật đầu với Nhan Mục:

- Theo dõi sát sao thị, nhất cử nhất động phải báo cho ta. Còn nữa, Đổng Vũ dạo này thế nào?

- Thuộc hạ vẫn chu toàn bổn phận khi giáo chủ vắng mặt.

- Tốt lắm.

Tôi nói rồi phẩy tay ra hiệu cho hắn lui. Bổn phận ở đây dĩ nhiên là nhận nhiệm vụ giết người, sở dĩ tôi toàn tâm toàn ý tin tưởng giao cho Nhan Mục quản lí là vì hắn từng chịu ơn cứu mạng của cha tôi. Sau này tôi thoái vị rồi, chức giáo chủ chắc cũng giao cho hắn, hoặc là con hắn.

Nhan Mục đi được vài khắc thì Khải Ca về, trên tay khệ nệ một đống cá tươi. Vẻ mặt chàng rạng rỡ khiến tôi cũng bất giác vui lây:

- Ha ha, hôm nay bổn công tử trúng đậm, lát nữa sẽ đãi nha đầu một bữa hoành tráng!

Tôi cười:

- Em biết nướng cá, để em.

Ăn uống chè chén no say xong, Khải Ca thuê hẳn một con ngựa để chở tôi đi chơi. Bộ dạng thì nghèo rớt mồng tơi mà cứ thích tiêu sang. Tôi thầm mắng nhưng thực ra thấy rất vui. Loại hạnh phúc đến trước năm năm này, tôi tội gì mà không tận hưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro