chương 12: Dương- sân bóng quảng cáo
Anh đứng ngoài ban công, châm một điếu thuốc. Làn sương mỏng trong màn đêm tĩnh lặng ấy, lòng bỗng nhẹ nhõm đi phần nào thâm tâm.
-"này tiểu Lý, cậu thích hút huốc à?.."
Lý Đế Quân cúi mặt, anh chỉ khẽ gật đầu.
-"từ lúc tôi đủ tuổi hú thuốc là đã bắt đầu hút để giảm căng thẳng rồi, đừng hỏi."
-"...."
-"nếu được thì bỏ đi, có hại cho sức khỏe."
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, bóng dáng lấp ló sau khe cửa gỗ. Là Kỳ Vũ Nam.
-"vào đi, ngồi lên giường nghỉ ngơi, khác sau tôi mới kiểm tra được."
Nhận được lời, cậu cũng vào trong, khônv quên lịch sự đóng cửa.
Ngồi lên giường với suy nghĩ như tơ vò, sắc mặt Kỳ Vũ Nam thực sự không thoải mái, mang theo sự mệt mỏi u sầu. Cậu nhìn vết bỏng trên tay mà bĩu môi, lẩm bẩm:
-"thật quá đáng......."
Anh bên ngoài nhìn vào tờ báo, từng trang chữ anh đều đọc, khóe miệng khẽ nhếch cười nhìn cậu.
.
Thêm canh giờ, gần đêm anh mới vào trong, lúc này đã thấy Kỳ Vũ Nam ngủ từ bao giờ.
-"tiểu Lý, có nên gọi cậu ấy dậy không?"
Hắn húc nhẹ khửu tay, ra hiệu.
Tiếng động bên ngoài phát ra, âm thanh như vật kim loại nặng ma sát với thành tường sơn, giọng nữ, chính là của người phụ trách Lục Trạch vang vọng khắp dọc hành lang:
-"nơi mày đang rất nguy hiểm, mọi người xin hãy ra ngoài để tôi kiểm tra số lượng người!--"
Anh nhếch miệng, đến gần với cửa ra vào, nhìn qua mắt mèo thấy cô đang đứng trước cửa phòng anh.
-"anh Lý Đế Quân."
Cô nàng nở nụ cười tươi tắn, nhưng lại đem cho người ta một thứ cảm giác kì quái âm u.
Anh lạnh mặt, trên tay từ bao giờ đã túm lấy cổ áo Kỳ Vũ Nam đang giãy giụa.
-"thả tao ra tên khốn!! Tao đã đắc tội mày chuyện gì!??"
*Cạch-*
-"chào cô, Lục Trạch."
Miệng cô ta mỉm cười, cười rộng đến mang tai, lúcnày mới rõ được dung mạo thực, là một con quỷ dị, vẻ ngoài nhăn nheo xấu xí mà còn tỏa ra mùi hôi thối phân hủy.
-"xin mời anh ra ngoài kiểm tra~"
Giọng dần trở nên cao hơn, tiếng cười man rợ vang vọng.
Dao sắc cầm chắc trên tay, hàm răng sắc như nanh thú nhe ra, chân lùi lại phía sau, có vẻ cô đang sẵn sàng bổ nhào vào người anh bất cứ lúc nào.
-"Lục Trạch, tôi có quà tặng cô."
-"à không, là Vãn Ngọc Vũ mới đúng."
Anh mở rộng cửa, một mạch ném Kỳ Vũ Nam ra ngoài.
Cậu ta trừng mắt, tơ máu hiện rõ, mang vẻ oán hận.
-"tên chó, tao sẽ không tha cho mày!!"
Một bóng hình trẻ con lướt đến chỗ Kỳ Vũ Nam, đè gã ta xuống.
-"quả bóng! Quả bóng hoàn hảo!! Tao tìm mày lâu rồi a!!-"
Cậu bé đó nhoẻn miệng nở nụ cười quái dị, tóc trắng bồng lại điểm chiếc sừng dê màu be bị nhuốm huyết sắc.
Vãn Ngọc Vũ chỉ đứng nhìn cậu bé đang xé xác Kỳ Vũ Nam, lại xoa đầu.
Lúc này không còn việc gì, anh liền tức tốc chạy ra phía cửa sổ. Do đây là tầng 1 nên độ cao không quá, vẫn có thể nhảy qua được.
Vãn An Nam sau khi đã vặt đầu, ngấu nghiến ngon lành xác thịt của Kỳ Vũ Nam thì chỉ tay về phía anh và Mã Nguyệt Quang phía đang chạy.
-"em muốn hai quả bóng này."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro