👰🏻♀️ Chương 11🤵🏻
Điền Mật vẫn luôn cảm thấy chính mình là cái cô nương rất kiên cường, ngay cả nàng lúc đang học sơ trung thì cha mẹ ly hôn, hơn nữa đều không cần nàng, chỉ làm bảo mẫu chiếu cố nàng.
Nàng cũng chỉ là trộm khóc mấy lần, liền lại tiếp tục vui vui vẻ vẻ sinh hoạt.
Nhưng lúc này, nàng minh bạch, đã từng tự cho là kiên cường, bất quá là tiền tài mang đến tự tin.
Vất vả nửa ngày, lại bị báo cho bạch bận việc một hồi, Điền Mật đột nhiên liền có chút banh không được... Muốn khóc.
Này trong đó, có lẽ còn có đi vào thế giới này sau, điều kiện sinh sống quá khác biệt sau khi tới thế giới này nữa, hoặc có lẽ là do tên Lưu Hướng Đông vì đã mang đến cảm giác gấp góc quá mức tủi thân. Dù sao các loại tư vị tại đây một khắc đồng thời ập vào trong lòng, khiến nàng nhanh chóng trực tiếp đỏ hốc mắt.
"... Tôm hùm không ai ăn sao?" Điền Mật trầm mặc một hồi lâu, gian nan đem ủy khuất cùng nước mắt nghẹn trở về, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
Vương Lệ tuy rằng đồng tình tiểu cô nương, nhưng nàng cũng không phải Bồ Tát, bất kể chi phí làm việc thiện cũng là yêu cầu tự tin.
Nàng giọng nói mang theo ý cảm thông nói: "Thúc cùng thẩm không lừa ngươi, thật không ai ăn cái loại này, giương nanh múa vuốt. Nói nữa, này trứng tôm trong biển nhiều đi, thân xác còn trát người, uy heo đều ngại phiền toái. Bất quá ngươi cô nương này nhìn nhu nhu nhược nhược, còn rất lợi hại a, lớn như vậy trứng tôm đều có thể bắt được..."
Kế tiếp thẩm nói nữa cái gì, Điền Mật đã nghe không vào, bởi vì đả kích thật sự quá lớn.
Chính cái gọi là hy vọng càng lớn, thất vọng lại càng nhiều.
Vốn dĩ nàng còn đang nghĩ ở đời sau con tôm hùm này có thể bán được rất nhiều tiền thì ở thời đại này khoảng tầm năm mươi đồng tiền vẫn có thể cân nhắc được.
Lại như thế nào cũng không nghĩ tới, người ở niên đại này không biết nhìn hàng a! Đừng nói bán tiền, mà đến ngay cả cho không mà người ta còn ghét bỏ, làm thế nào để nói rõ lý lẽ ra đây?
Nói...tôm hùm đất rốt cuộc là khi nào mới ở quốc nội phổ cập rộng rãi?
Trách không được, trách không được con tôm hùm lớn như vậy, như vậy vận may bị nàng gặp được, hơn nữa bắt được tới rồi.
Hoá ra không phải là do số nàng may mắn mà là tôm hùm đang tràn lan.
Liền ở Điền Mật bị các loại cảm xúc đánh sâu vào, ảo não hôm nay khả năng bồi phu nhân lại chiết binh [1], bạch bận việc một hồi khi.
Trong tai lại nghe được một đạo kinh hỉ thanh âm: "Nha! Nhiều thế này cá đỏ dạ?"
Điền Mật chớp chớp mắt, ngốc ngốc nhìn về phía đại thúc mặt đen.
Chỉ thấy hắn chính ngồi xổm trên mặt đất, đem một cái bao tải khác đem từng con cá đỏ dạ từ bên trong ra xem.
Thấy thế, Điền Mật cũng ngồi xổm xuống, đáy mắt lại dâng lên linh linh chờ đợi: "Hôm nay vận khí tương đối tốt, gặp được đàn cá đỏ dạ, đồng chí, xin hỏi này đó cá đỏ dạ có thể bán lấy tiền sao?"
"Kêu cái gì đồng chí? Còn xin hỏi? Quái văn nhã, các ngươi người làm công tác văn hoá thật đậu, ngươi kêu ta Lệ thẩm, kêu hắn Tam Căn thúc là được." Vương Lệ rất là thích cười, lúc này bị tiểu cô nương xưng hô đậu đến ngã trước ngã sau.
Điền Mật xấu hổ mím môi: "Tam Căn thúc, Lệ thẩm, hai ngài cứ kêu ta Điềm nha đầu là được, trong nhà trưởng bối đều như vậy kêu ta."
"Ai! Tên này thật tốt, tiểu cô nương vừa nhìn đã khiến người ta mềm lòng rồi." Vương Lệ lời này khen đến thiệt tình thực lòng, cô nương này trừ bỏ có chút gầy, mông không đủ lớn, kia mặt lớn lên là thật mỹ, cũng không biết có tìm đối tượng không...
"Cá đỏ dạ vẫn là tương đối được hoan nghênh, không có quá nhiều xương, thịt cũng rất ngon, Tiệm cơm Quốc Doanh đại sư phụ thích nhất cái này, chính là không dễ bắt mà thôi. Mấy tháng cũng không có ai bắt được cá đỏ dạ lớn như vậy, ngươi cái tiểu cô nương vận khí là thật tốt." Trần Tam Căn đem một con cá cuối cùng từ túi da rắn xách ra tới, mới trả lời Điền Mật phía trước vấn đề.
Chưa xong, còn không quên lại lần nữa phát ra một câu cảm khái: "Tiểu cô nương là cái có bản lĩnh." Nhiều cá đỏ dạ tốt như này, không phải chỉ dựa vào may mắn mà có thể bắt được.
Được những lời này, cuối cùng tâm trạng đang từ đáy cốc của Điền Mật cũng được hoà hoãn trở lại, chỉ cần không phải bận bịu làm việc ra về trắng tay là tốt rồi.
Hiện tại nàng đã không còn ôm tư tưởng không thực tế một đêm phất nhanh nữa, quả nhiên con người vẫn nên bước từng bước chân kiên định mà đi lên.
Trần Tam Căn không có vội vã nói giá, mà là điểm một điếu thuốc, hút hai hơi rồi nói hỏi: "Ngươi về sau còn sẽ đến bắt cá sao?"
Điền Mật tự nhiên là muốn, nhưng tới huyện thành còn phải tìm lý do, nàng nắm thật chặt khăn tam giác có chút lỏng leo kìm nén cơn choáng váng đầu óc rồi thành thật trả lời: "Sẽ lại quay lại đây, chính là không xác định một ngày nào."
"Ngày nào cũng đều được, chỉ cần không phải ngày mưa gió, chúng ta thuyền đánh cá đều sẽ ở, ngươi nếu là muốn bán cá, liền buổi chiều lại đây, buổi sáng thuyền đánh cá đều đi ra biển vớt cá, trên bờ không có ai." Nói tới đây, Trần Tam Căn nhớ tới tiểu cô nương này còn xem trứng tôm là thứ đồ tốt nên trong lòng biết cô nương này không có hiểu biết về đồ biển nên mới nói nhiều hơn mấy lời.
Hắn vươn bàn tay thô ráp, chỉ chỉ mấy cái sọt tre bên cạnh thuyền đánh cá: "Ngươi đi nhận biết một chút, nơi này có vài loại cá chúng ta đều thu, bất quá này đó cá bên trong chỉ có cá đỏ dạ giá cả tương đối cao, cá chiên bé chúng ta thu 2 mao tiền một cân, cá hố 1 mao 8,... Nga... Cá đỏ dạ giá cả tốt nhất là 6 mao."
Điền Mật liền đi qua nhìn nhìn quan sát xem, trong khoang thuyền, đã dùng mấy cái sọt tre phân cá theo từng loại.
Xấu hổ chính là, nàng chỉ chỉ phân biệt được mấy con cá đù to bằng cỡ bàn tay, còn có cả mấy con cá hố là nhiều nhất, còn mấy loại khác nàng đều mờ mịt.
"... Trứng tôm chúng ta không thu, con cua nhưng thật ra muốn, giá cũng không tồi, lớn nhỏ đều thu, ba lượng trở lên, có thể bán 7 mao một cân, lớn chút nữa giá cả khác nói. Hôm nay cái này cá đỏ dạ giá cả, ngươi nếu là cảm thấy có thể, ta liền cân và cho ngươi tính giá." Trần Tam Căn tuy rằng nhìn trúng này đó cá đỏ dạ, cũng đè ép chút giá cả, nhưng không tính tang lương tâm.
"Có thể, liền ấn 6 mao tính." Điền Mật một ngụm đáp ứng.
Ước chừng là tôm hùm cho nàng đả kích quá lớn, nên đối với giá tiền của cá đỏ dạ hoang dã lên tới hàng nghìn, chục nghìn của đời sau mà hiện giờ chỉ có giá sáu mao một cân cũng khiến cho Điền Mật cảm thấy cảm động lắm rồi...
"Kia được, ta đi cân!" Thấy tiểu cô nương sảng khoái, không hề tranh cãi giá cả, Trần Tam Căn khó được lộ ra một cái hàm hậu cười. Hắn đứng dậy đi tới túi lưới, lại đem cá toàn bộ đem đi vào, lấy ra câu xưng cân nặng: "43 cân 6 lạng, tính ngươi 44 cân!"
26 đồng 4!
Trần Tam Căn giọng nói vừa dứt thì Điền Mật đồng thời cũng tính ra tới tổng giá trị.
Cũng không tệ lắm, tuy rằng so dự tính muốn giảm rất nhiều, nhưng rất nhiều công nhân một tháng tiền lương cũng liền nhiều như vậy, còn phải là chính thức công.
Đổi một cái tốt đẹp góc độ tới xem, nàng mấy cái giờ liền kiếm lời nhân gia một tháng tiền lương, tuyệt đối siêu đáng giá.
Kỳ thật, nếu không phải vì chính mình chuẩn bị đường lui, nàng sẽ không như vậy gấp gáp kiếm tiền.
=
Điền Mật cầm lấy tiền mà Vương Lệ đưa qua đếm ngay trước mặt, sau khi xác định không có vấn đề gì rồi mới cất vào túi.
Hơn nữa ban đầu dư lại ba đồng tiền, nàng không sai biệt lắm có 30 đồng tiền tiết kiệm, tuy rằng như cũ thiếu đến đáng thương, lại vẫn là cấp Điền Mật mang đến vài phần cảm giác an toàn.
Chỉ cần biện pháp kiếm này có thể liên tục, này tiền liền tích cóp lên liền tốt.
Nàng nghĩ, lại tìm cơ hội tới thêm vài lần nữa mới được, tổng có thể tích tiểu thành đại...
Lần đầu tiên hợp tác, hai bên đều tương đối vừa lòng, đối với hai vợ chồng Vương Lệ tới nói, cá đỏ dạ không dễ bắt, hôm nay thu được số lượng này qua tay là có thể kiếm được mười mấy đồng. Chẳng sợ giao một nửa cấp nhà nước, cũng coi như là không nhỏ ngoài ý muốn kiếm được một chút.
Hơn nữa ngư dân là người cực kỳ mê tín, tuy rằng hiện giờ khắp nơi đều truyền bá việc phá bỏ tư tưởng cũ nhưng điều đó vẫn không làm ảnh hưởng đến tín ngưỡng trong lòng bọn họ.
Ở hai vợ chồng xem ra, tiểu cô nương trước mắt vận khí cực kỳ tốt, nói không chừng tiếp theo còn có thể bắt được càng nhiều cá đỏ dạ đâu.
Cho nên khi chuẩn bị tách ra, Vương Lệ còn nhiệt tình nói: "Mấy ngày sau thời tiết tốt, ta cùng Tam Căn thúc ngươi mỗi ngày buổi chiều đều ở đây."
Điền Mật cuối cùng lưu lại bảo đảm, bảo đảm ngày mai nếu lại đây, tất nhiên còn sẽ đem cá bán cho hai vợ chồng bọn họ, mới xách theo túi da rắn đã rửa sạch sẽ mới rời đi.
=
Lúc trở về nhà Cố Yến sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Thời điểm hoàng hôn rơi xuống Cố Yến đều ở giao lộ đứng chờ, lúc này nhìn thấy người, nàng lập tức chạy chậm đón đi lên: "Như thế nào như vậy trễ? Không xảy ra chuyện gì đi?"
Điền Mật rất mệt, hôm nay chỉ là đi đường, liền đi hơn hai giờ.
Lúc này thật là vừa mệt vừa đói, đầu còn đau.
Loại này thời điểm, nàng cũng không rảnh lo khách khí, hữu khí vô lực nói: "Không xảy ra việc gì, chính là có việc trì hoãn, Yến Tử, có ăn sao? Ta hảo đói!"
"Có có có, cho ngươi để lại đâu." Biết bạn tốt còn đói bụng, Cố Yến cũng không rảnh lo hỏi bên, kéo lên tay nàng, liền đem người hướng gia lãnh.
Không nghĩ, lại bị vào tay lạnh lẽo cảm cấp kinh sợ: "Ngươi tay như thế nào như vậy lạnh?"
Điền Mật mang theo giọng mũi không thế nào rõ ràng: "Giống như có điểm bị cảm."
"Ngươi nói một chút ngươi, nguoi lớn như vậy rồi, ấm lạnh cũng không biết sao? Được rồi... Ngươi trước tiến trong ổ chăn ấm áp, ta cho ngươi đoan cơm, lại cho ngươi tìm thuốc trị cảm."
"Trong nhà có thuốc?"
"Hẳn là có, mấy ngày hôm trước ta tiểu đệ sinh bệnh, ta nhớ rõ còn thừa hai viên... Ngươi ít nói lời nói, chạy nhanh vào trong ổ chăn ấm áp, ta lại cho ngươi rót hai cái bình nước..." Thấy bạn tốt dong dong dài dài, Cố Yến là cái tính nôn nóng, trực tiếp động tay đem người ấn vào ổ chăn.
Người một khi sinh bệnh liền dễ dàng yếu ớt, Điền Mật hôm nay mũi toan ủy khuất vài lần, lúc này lại bị người đương tiểu bảo bảo chiếu cố, tức khắc cảm động nước mắt lưng tròng: "Yến Tử, ngươi thật giống mụ mụ..."
Cố Yến sang sảng ứng thanh: "Ai! Đại khuê nữ!"
Điền Mật...
=
Không biết là do còn trẻ tuổi hay là do uống thuốc trị cảm toát được mồ hôi ra mà sau khi ngủ được một giấc Điền Mật đã cảm thấy như được sống trở lại.
Hôm nay là Cố Yến ngày trọng đại, trời còn chưa sáng, toàn bộ Cố gia liền bận rộn lên.
Lúc này tiệc cưới đều là tự trong nhà làm, không bày bàn thì đặt ở ngoài sân hoặc là nhà hàng xóm, mượn bát, mượn bàn, mượn ghế là đã có thể làm ra được vài bàn.
Làm bạn tốt của tân nương, Điền Mật nơi nào cũng không đi, vẫn luôn ở trong phòng bồi Cố Yến.
Thân thích, hàng xóm vào nhà xem cô dâu cũng thuận tiện nhìn Điền Mât từ đầu tới chân.
Có một số các thím trông có vẻ thân thuộc còn lôi kéo Điền Mật khen ngợi đủ lời, sau đó còn hỏi đông hỏi tây bên ngoài giống như đang điều tra hộ khẩu.
Đương nhiên phần lớn những người ở đây khi biết nàng có hộ khẩu nông thôn, còn chưa đi làm việc nên họ cũng không nói thêm gì nữa.
Điền Mật cũng chẳng thèm để ý mà chỉ dùng toàn lực đặt vào bữa tiệc cưới này thôi.
Đây là lần đầu tiên cô được chứng kiếm một lễ cưới vào những năm 1970, hôn lễ còn đơn giản mộc mạc hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.
Cố Yến trên người lục quân trang, thậm chí dưới chân mang giày da đen, tất cả đều là từ thân thích bên kia mượn.
Toàn thân duy nhất thuộc về nàng chính mình tân nương giả dạng, ước chừng chính là bím tóc thượng kia một đôi tinh tế dây buộc tóc màu đỏ.
Không chỉ không được mặc lễ phục kết hôn mà đến ngay cả trang điểm cũng không có.
Thế nhưng hôm nay là một sự kiện vui nên tình thần của Cố Yến trông rất phấn chấn, mặt mày đều lộ ra niềm vui sướng.
Điền Mật nghĩ, chẳng sợ vật tư tuy là thiếu thốn, chỉ cần bạn tốt hai vợ chồng lòng có chờ mong, nhật tử tổng có thể càng ngày càng tốt.
Chín giờ chín phút, tân lang Diêu Xuân Tuấn tới.
Diêu Xuân Tuấn cũng không tính là đẹp cho lắm, vóc dáng cũng không cao trông có vẻ không khác Cố Yến là bao, chỉ tầm cỡ một mét sáu mấy, nhìn qua có vẻ rất thẹn thùng. Kể từ khi vào nhà, mặt anh ấy lại càng đỏ hơn nhưng khi ánh mắt trông thấy cô dâu lại vừa nhiệt liệt vừa vui sướng.
Với tư cách là một người đứng xem một buổi hôn lễ cực đơn giản thế này, đồng thời Điền Mật cũng cảm thấy vui mừng thay cho bạn tốt và giống như cũng nhìn thấy được hình ảnh thu nhỏ của hôn lễ tương lai của mình.
Ở một thời đại cái bảo thủ như này, nàng đối với hôn nhân chưa bao giờ chờ mong, không biết có thể hay không may mắn tìm được một cái bạn lữ lẫn nhau tôn trọng cách mạng.
=
Theo phong tục bản địa, cô dâu phải đến nhà trai trước mười hai giờ cho nên bên đằng nhà gái mở tiệc rất sớm.
Làm một người bạn của nhà gái nên Điền Mật sẽ ăn tiệc ở bên đằng nhà gái, tất nhiên đi sáng bên nhà trai ăn tiệc thì sẽ không được tốt cho lắm, thời buổi này lương thực nhà ai đều rất trân quý.
Chờ nhìn theo Cố Yến ngồi tân lang mượn tới xe đạp, lao tới tốt đẹp tân sinh hoạt. Sau, nàng lại một lần nữa đi bờ biển.
Lúc này đây, Điền Mật lại càng chuẩn bị kỹ càng hơn.
Tuy rằng khi lên bờ, nàng như cũ vẫn bị đông lạnh thành cẩu, nhưng thay đổi quần áo, nàng vẫn thay đổi quần áo và lau tóc cho đến khi khô được khoảng một nửa mới đi đổi lấy tiền.
Lần thứ hai bán cá, kiếm được 32 đồng 3.
Tới một chuyến huyện thành, không vớt đến đồ cổ cùng hoàng kim, lại có thể vớt được một bút cự khoản hơn 60 đồng.
Lúc ngồi trên xe buýt trở về, bởi vì trong túi có tiền nên Điền Mật cảm thấy dường như cơn say xe đã không còn khó chịu như vậy nữa...
Nôn...
=
Mặt trời lặn về hướng tây, lại là một ngày nữa lại trôi qua.
Điền Mật không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng trở về được Thôn Triều Dương trước khi trời tối.
Nhưng khi vừa vào tới cửa thôn nàng lại phát hiện có điều gì đó không ổn, một số thôn dân trong làng lúc nhìn thấy nàng lại lộ ra biểu cảm muốn nói nhưng lại thôi, thậm chí trong mắt còn lộ ra vẻ đồng tình.
Vốn dĩ tâm trạng của Điền Mật vẫn còn đang bay cao nhưng lúc này lại lập tức bị bóng ma bịt kín.
Trong lòng cô có dự cảm không tốt cũng không còn tâm trạng nhàn nhã nữa, nàng nhấc chân chạy nhanh như bay về về hướng Điền gia.
Từ rất xa nàng đã trông thấy ngoài cửa nhà có một đám người vây quanh.
Lại gần hơn một chút nữa lại nghe thấy tiếng khóc nháo bén nhọn truyền tới trong tai Điền Mật.
Trong lúc nàng còn đang cân nhắc âm thanh thét chói tai này là ai vì có hơi quen tai thì ngay sau đó đã nghe được một tiếng khóc kêu thê lương:
"... Không được! Trường Khanh như thế nào có thể đi lao động cải tạo? Hắn vốn dĩ là đứa trẻ ngoan sao có thể chơi lưu manh? Này nói rõ là bị người tính kế, lão Đại, người ta không phải muốn Nhị nha đầu sao? Ngươi kêu Điền Mật kia nha đầu chết tiệt kia đi, kêu nàng đi đem ta ngoan tôn đổi về tới... Trường Khanh a, ngươi cũng thật muốn nãi mệnh a... Ô ô... Ta Trường Khanh, nãi ngoan tôn nha..."
Giờ khắc này, Điền Mật chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình như bị đông cứng lại. Vốn dĩ ở sau lưng nàng còn có con tôm hùm muốn cùng người nhà chia sẻ, giống như... Cũng thành chê cười.
<>~<>~<>~<>~<>~<>~<>~<>~<>~<>
Một số chú thích
[1] Câu gốc là: Bồi Liễu phu nhân hựu chiết bình. 赔了夫人又折兵.
Nghĩa: Tiền mất tật mang; xôi hỏng bỏng không; vừa mất phu nhân lại thiệt quân; mất cả chì lẫn chài.
Dựa theo tích: Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến bắt giữ đòi lại Kinh Châu.
Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏi Đông Ngô, Chu Du đem quân đuổi theo đánh, mắc mưu của Gia Cát Lượng, hao binh tổn tướng vô ích.
Sau này mọi người dùng câu này để ví như muốn chiếm lợi người khác nhưng kết quả ngay cả vốn liếng của mình cũng tiêu mất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro