Chương 65

Ở kiếp trước, điều Tô Tiếu Tiếu không thể chấp nhận nhất là đi làm 996. Việc bắt cô ấy làm việc đúng giờ 8 tiếng sẽ lấy đi mạng sống của cô ấy. Mặc dù không có tài sản thừa kế khổng lồ do cha mẹ để lại, cô ấy vẫn có thể làm blogger ẩm thực trên các nền tảng video ngắn để kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Kiếp này, không có điều kiện thì không có cách nào khác. Thời đại này, lấy chồng, nuôi con, đi làm kiếm tiền nuôi gia đình , phải thật thà, kiên định mà từng bước một đi.

Tô Tiếu Tiếu và Lý Ngọc Phượng ở bên nhau không lâu, nhưng cô ấy thật lòng đối xử với bà như mẹ ruột. Có lẽ kiếp trước quá thiếu thốn tình mẹ, kiếp này luôn muốn dành nhiều thời gian hơn cho Lý Ngọc Phượng.

" Thẩm tra chính trị chắc là sẽ có kết quả sớm thôi," Hàn Thành nói. Anh ấy sẽ không nói rằng hôm nay anh ấy đã thúc gục tiến độ khiến các lãnh đạo cũng phải nóng nảy, " Cuối năm công việc tuyên truyền chắc cũng sẽ nặng hơn một chút, nhưng chúng ta cứ làm theo ý mình, trì hoãn một chút nhận việc cũng không sao cả."

" Vâng" Tô Tiếu Tiếu nhón chân " Chụt" một cái vào mặt anh ấy, " Đi ngủ trưa đi, phần còn lại em dọn dẹp. Anh phải nghỉ ngơi dưỡng sức để cống hiến cho đất nước, kiếm tiền nuôi gia đình."

Hàn Thành đã quen với việc cô ấy thể hiện tình cảm theo cách này. Hiện tại ngay cả Cơm Nắm và Bánh Đậu cũng thích hôn người khác bất cứ lúc nào.

Dù sao cũng đã dọn dẹp gần xong, Hàn Thành hôm nay quả thực có chút mệt, cũng không miễn cưỡng, anh cong môi vươn tay xoa đầu cô, rồi quay người ra khỏi bếp.

Cơm Nắm và Bánh Đậu cũng đã quen. Bố ngủ trưa, chúng cũng phải đi theo ngủ trưa.

Mặc dù Cơm Nắm còn muốn đào thêm giun để nhanh chóng nuôi béo Cháo Bún Mì Cơm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng bố vào nhà ngủ.

Tranh thủ khoảng thời gian này, Tô Tiếu Tiếu kịp đi gửi thư trước khi Hàn Thành đi làm buổi chiều.

Các loại hàng hóa ở Hợp tác xã xung tiêu ở đây phong phú hơn rất nhiều so với Hợp tác xã cung tiêu ở huyện nhà Tô gia thôn. Tô Tiếu Tiếu liền mua một ít đặc sản không cần phiếu mà bên kia không mua được, lại còn có thể gửi đi. Cô ấy cũng mua một ít văn phòng phẩm không cần phiếu cho Đại Bảo và Tiểu Bảo. Còn những thứ như hộp bút, cặp sách cần phiếu thì cô ấy không mua.

Tô Tiếu Tiếu mua khá nhiều loại, nhưng số lượng không lớn, nên cũng không tốn kém bao nhiêu. Bưu cục cũng không xa, cô ấy liền gửi cùng với thư.

Tô Tiếu Tiếu lại mau thêm chút đồ lặt vặt cho nhà rồi quay về.

Khi đi ngang qua con hẻm nhỏ. Cô nghe thấy có người " hư hư hư..."

Tô Tiếu Tiếu nhìn kĩ lại, một bà thím ăm mặc rất cũ nát, một mắt có vẻ không tốt đang vẫy về phía cô.

Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, không chắc đói phương có phải đang gọi mình không.

Bà ấy lại " hư hư hư hư...".

Tô Tiêu Tiếu chỉ vào mũi mình: " Thím đang gọi cháu ạ?"

Bà thím nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai mới nói: " Lại đây, cô lại đây đi." Thời buổi này người ta vẫn còn ngay thơ chất phác, chắc không có chuyện " ăn vạ" đâu, Tô Tiếu Tiếu đi đến: " Thím có chuyện gì không ạ?"

" Cô là cô vợ mới của chủ nhiệm Hàn, người rất ham ăn đó phải không?" Bà thím hỏi cô.

Tô Tiếu Tiếu: "..." Cô ấy mới đến mấy ngày mà? Rốt cuộc là ai đã gán cho cô ấy cái " thiết lập nhân vật" này vậy? Sao không phải là " tiểu tiên nữ xinh đẹp hiền lành" chứ?

" Thím, cháu là vợ của Hàn Thành, nhưng cháu cũng không ham ăn đến vậy." Câu sau rõ ràng có chút thiếu tự tin. Thời này chắc nhà nào cũng không ăn thịt hai bữa một ngày.

Tô Tiếu Tiếu sực tỉnh. Đợi trời lạnh một chút, cô ấy vẫn nên mua nhiều đồ trữ trong nhà, đỡ phải để mọi người ngày nào cũng dòm ngó xem nhà họ có mua thịt ăn hay không.

" Vậy cô đi với tôi." Bà thím kéo tay Tô Tiếu Tiếu.

Tô Tiếu Tiếu bất động thanh sắc rút tay mình ra: " Trẻ con trong nhà đang ngủ trưa, cháu phải vội về. Thím không có chuyện gì thì cháu phải đi đây."

Bà thím lén lút nhìn quanh, thấy không ai lại gần mới nói: " Là thế này, nhà tôi điều kiện không tốt, cháu trai nhặt được ít ốc đá, xem có thể đổi lấy ít tiền với cô không."

Bà thím nói xong, hai bàn tay thô ráp liên tục vẫy vẫy: " Tôi tôi tôi, tôi không phải bán cho cô, tôi là đổi với cô."

Thời này, đầu cơ trực lợi, cắt đuôi chủ nghĩa tư bản là phải ngồi tù. Nếu không phải nhà thực sự khó khăn, ai cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.

Tô Tiếu Tiếu còn tưởng là chuyện gì, nghe bà ấy nói vậy liền buông cảnh giác. " Được thôi, thím biết nhà cháu ở đâu không? Cháu bây giờ không rảnh theo thím lấy, thím đợi trời tối lặng lẽ mang đến nhé, đừng để lộ, cháu sẽ đổi tiền với thím lúc đó."

Bà thím không ngờ cô ấy không hỏi gì cả mà đồng ý luôn, cũng rất ngạc nhiên: " Vậy tôi tối nay mang qua, còn tiền..."

Tô Tiếu Tiếu nói: " Thím cứ tính theo giá thị trường là được."

Bà thím vui mừng khôn xiết: " Cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm, thật sự cảm ơn. Cháu trai tôi học lớp một, tôi bảo nó nhặt nhiều một chút, thế là có tiền mua vở rồi."

À...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro