Chương 67
Bác sĩ Trần tên Trần Ái Dân, sau khi tốt nghiệp Đại học Công Nông Binh được phân về đây chưa đầy một năm, kinh nghiệm còn thấp, vẫn đang trong thời gian thực tập.
Hàn Thành sẽ không có tư thù cá nhân mà đày anh ta xuống nông thôn hẹp hòi như vậy. Thông thường, những nhiệm vụ tuyên truyền kiểu này đều do khoa sản điều động nhân sự đi cùng đội tuyên truyền, nhưng năm nay khoa sản đặc biện bận, không thể điều động người. Trần Ái Dân đúng như tên anh ta, rất nhiệt tình, rất gần gũi với dân, hòa đồng với bất cứ ai. Kiến thức vệ sinh và kế hoạch hóa gia đình là kiến thức cơ bản của mỗi bác sĩ. Hàn Thành, chủ nhiệm khoa, còn phải lo việc điều động nhân sự, anh ấy thật sự cho rằng anh ta phù hợp mới hỏi ý kiến anh ta. Nếu anh ta không muốn, Hàn Thành sẽ không miễn cưỡng anh ta.
Bác sĩ Trần vui vẻ nói: " Tôi nguyện ý chấp nhận sự thử thách của Đảng và nhân dân, tôi nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc niệm vụ mà lãnh đạo giao phó!"
Lãnh đạo giao niệm vụ cho anh ta, chẳng phải là lãnh đạo muốn rèn luyện và thử thách anh ta sao?
Hàn Thành hài lòng gật đầu: " Tôi tin anh có thể làm tốt, đồng chí Trần Ái Dân."
Bác sĩ Trần gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: " Tôi nhất định không phụng sự tin tưởng của lãnh đạo! Về sẽ học thuộc tài liệu kĩ càng, chủ nhiệm Trần tôi phải tranh thủ từng giây học tập, vậy tôi không đợi anh nữa, đi trước một bước đây."
Sau đó, Hàn Thành thấy một bóng người nhanh chóng lướt qua bên cạnh mình, rất nhanh biến thành một tàn ảnh biến mất ở con hẻm phía trước.
Hàn Thành hài lòng gật đầu, " trẻ nhỏ dễ dạy" ( ngụ ý rằng người trẻ dễ uống nắn, dạy dỗ).
Tuy nhiên, lời của Trần Ái Dân quả thực đã nhắc nhở anh ấy, sau này vẫn nên để vợ hôn trong phòng, không cần ở sân, để tránh thị phi.
Trở lại đơn vị, Hàn Thành đi thẳng đến bộ phận hậu cần, báo cáo tình hình sức khỏe của hai đứa trẻ ở nhà. Anh nói trong thời gian này có thể cần bổ sung dinh dưỡng, vợ anh nấu ăn cũng không tệ, dù có thể gây tranh cãi với hàng xóm.
Lãnh đạo bộ phận hậu cần tỏ vẻ hiểu. Việc ăn uống tốt hơn mốt chút bằng chính thu nhập của mình không phải là hành vi thối nát. Ông ấy bảo anh cứ yên tâm, ông ấy hiểu rõ. Vì vậy, khi Hàn Thành đề xuất có thể đổi phiếu công nghiệp và phiếu nhu yếu phẩm của mình sang phiếu thịt và phiếu vải, lãnh đạo cũng vui vẻ đồng ý. Những thứ như phiếu định mức, mỗi người mỗi tháng phát bao nhiêu là rõ ràng, cũng sẽ không phát thêm. Hàng ngày mọi người căn cứ vào nhu cầu của từng gia đình mà trao đổi với nhau, đó là chuyện rất bình thường.
Một cô dì tốt bụng ở văn phòng còn hỏi anh có cần phiếu sữa bột không, nói cháu dâu nhà bà ấy đủ sữa, trẻ con tạm thời không cần bổ sung sữa bò.
Hàn Thành tại chỗ nói lời cảm ơn và dùng các phiếu định mức khác đổi lấy phiếu sữa bột với bà ấy.
Kể từ đó, cả bệnh viện quân đội đều biết con cái nhà chủ nhiệm Hàn đặc biệt gầy yếu, đặc biệt cần bổ sung dinh dưỡng.
Nơi nhỏ bé không có bí mật, tốc bộ truyền tin cũng nhanh. Chuyện của hai đứa trẻ ít nhiều mọi người đều biết. Vì vậy, tất cả những đồng chí độc thân có phiếu thừa tạm thời không dùng được đều vui lòng đổi cho Hàn Thành.
Hàn Thành làn lượt nói lời cảm ơn, dũng những phiếu tốt hơn để đổi với họ.
Tô Tiếu Tiếu hôm qua đã hứa sẽ dạy Cơm Nắm viết chữ. Sau khi hai anh em ngủ trưa dậy, Tô Tiếu Tiếu trước tiên dạy Cơm Nắm viết các số Ả Rập từ một đến mười.
Trong lúc Cơm Nắm làm bài tập, Tô Tiếu Tiếu bắt đầu gọt vỏ hồng.
Tiểu Bánh Đậu lúc chạy đến xem Tô Tiếu Tiếu gọt hồng, lúc lại đi quấy rầy anh trai một chút, cuối cũng mới ngồi xuống học anh trai xếp hồng như hôm qua.
Tô Tiếu Tiếu phát hiện tiểu Bánh Đậu ngoài việc chưa biết nói, những mặt khác đều rất thông minh. Hôm qua xem Cơm Nắm xếp hồng xong, hôm nay bé trai này lại có thể xếp ra một hàng mười quả, không thừa không thiếu, vừa đúng mười quả, còn xếp ngay ngắn. Ban đầu Tô Tiếu Tiếu nghĩ là trùng hợp, liền từ hàng mười quả bé vừa xếp lấy đi một quả để gọt vỏ.
Kết quả tiểu Bánh Đậu lại bổ sung thêm một quả.
Lần thứ hai, Tô Tiếu Tiếu bất động thanh sắc lấy đi hai quả, tiểu Bánh Đậu rất nghiêm túc bổ sung thêm hai quả.
Lần thứ ba, Tô Tiếu Tiếu trực tiếp lấy đi năm quả, tiểu Bánh Đậu cũng nghiêm túc bổ sung thêm năm quả trở lại.
Tô Tiếu tiếu kinh ngạc cực kỳ, người ta nói trẻ con chậm nói có trí tuệ lớn, tiểu Bánh Đậu lẽ nào lại là đứa trẻ thông minh hơn cả Cơm Nắm sao?
Tô Tiếu Tiếu không nhịn được hôn hôn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của bé, " Con thật sự là một tiểu Bánh Đậu thông minh nha."
Tiểu Bánh Đậu biết Tô Tiếu Tiếu đang khen mình, đôi mắt đen trắng rõ ràng cong thành hình lưỡi liềm nhỏ.
Tô Tiếu Tiếu khuyến khích bé: " Tiểu Đánh Đậu còn có thể xếp thêm một hàng nữa không?"
Tiểu Bánh Đậu đứng dậy " thịch thịch thịch" chạy đi nhặt hồng, sau hàng hồng vừa xếp lại xếp thêm một hàng nữa, cũng không thừa không thiếu, vừa đúng mười quả, còn xếp ngay ngắn.
Tô Tiếu Tiếu giơ ngón cái lên với bé: " Thằng bé nhỏ nhà mình thật là quá giỏi!"
Tiểu Bánh Đậu giơ lên khuôn mặt tươi cười, hàm răng trắng tinh như ngọc dưới ánh nắng đặc biệt chói mắt.
Tô Tiếu Tiếu cảm thấy lo lắng của mình là thừa thãi. Hàn Thành và Dương Mai đều là trí thức, con cái sinh ra làm sao có thể ngốc được chứ? Chậm nói một chút thì chậm nói một chút đi, dây thanh quản không có vấn đề, trẻ con muốn tự nhiên sẽ nói, hàng ngày chỉ dẫn dắt nhiều một chút là được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro