Chương145: Núi Bảo Thạch, Tư lệnh viên.

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Tam Vượng cố gắng lắm mới giữ vững được dáng vẻ của mình, khắc chế vọng động muốn nhảy dựng lên. Cậu bé nhìn người phóng viên gục trên mặt đất, rất lễ phép nói một câu tiếng Anh theo kiểu tiếng Trung: “wao~ đạp du đổ doanh?” (chỗ này đã được phiên âm sang tiếng Trung)

Người phóng viên kia không ngừng chụp hình đôi chân mang giày cao gót của Đào Lỵ Lỵ, thật không nghĩ đến Trung Quốc ngu muội lạc hậu bị phong bế mà truyền thông nước mình vẫn luôn tuyên truyền lại có cô gái mang giày cao gót!

Không phải bọn họ đều sẽ bó chân sao! Không phải là chỉ có hơn ba thốn sao!

Chụp xong thì anh ra đứng lên, nhếch miệng khoa trương cười lên, rồi chụp hình Tam Vượng, lưu giữ hình ảnh của đứa bé trai có đôi mắt tròn lớn hắc bạch phân minh, mặc dù cậu bé mặc đồng phục giống với những vận động viên nam khác, nhưng là bên trong còn mặc một chiếc áo len khác với mọi người.

Chiếc áo len màu xanh đen, nơi cổ áo có từng vòng hoa văn màu trắng, cổ cao lật xuống, khiến cho bé trai làn da hơi đen này có một loại khí chất nhẹ nhàng lại phấn chấn.

Thật là một chiếc áo len xinh đẹp! Thật là một đứa bé đẹp trai hoạt bát!

Trong lòng Henry sợ hãi không dứt, anh ta đột nhiên cảm thấy mình bị cấp trên nhỏ mọn chèn ép đến Iran cũng không phải chuyện xấu. Mình nhất định có thể đào được tin tức lớn, chờ coi, lũ khốn kiếp!

Chú Henry của các người nhất định sẽ đào được bảo bối, chấn kinh đám lừa ngu ngốc các người!

Bọn họ chính là người dân của đất nước Trung Quốc phong bế, bảo thủ, lạc hậu, cổ quái, bướng bỉnh, chính là như vậy sao!

Henry rất vui vẻ theo sát Tam Vượng bắt chuyện, đuổi theo hàn huyên, vừa chụp ảnh vừa phỏng vấn.

Tam Vượng chỉ có thể nghe hiểu mấy câu chào hỏi đơn giản nhất, loại khó khăn như phỏng vấn về các loại vấn đề quốc nội này làm sao cậu bé có thể tiếp chiêu? Nhưng chuyện này cũng không thể chậm trễ bạn học Tam Vượng tự tin, không kiêu ngạo không siểm nịnh trao đổi với người ta.

Cậu bé nghe không hiểu những vấn đề phức tạp của Henri, nhưng cậu bé có thể hỏi, cậu liền hỏi Henry: “wao cật dược nội mẫu?” (đã được phiên âm sang tiếng Trung)

Henri hoàn toàn nghe hiểu được, rất hưng phấn vỗ vỗ ngực mình, bang bang vang lên: “Henry, Henry!”

Tam Vượng gật đầu, giơ ngón tay cái lên, “Cố đích cố đích!”

Lý Chính và Đào Lỵ Lỵ: “. . . . . . . . . . . .”

Không chỉ là phóng viên thời báo Newyork của Mỹ, còn có Washington Post, còn có phóng viên các nước Châu Âu, bọn họ tề tụ tại Á Vận Hội, muốn đến thu hoạch tin tức tư liệu sống có thể khiếp sợ thế nhân.

Mà thái độ đội tuyển Trung Quốc thể hiện không thể nghi ngờ đã đánh sâu vào nhân thức của bọn họ và cho bọn họ linh cảm!

Dưới sự dẫn dắt của Tổng đội Triệu, đội tuyển Trung Quốc hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra đại sảnh phi trường, phía ngoài người vây xem cũng đều bị bọn họ làm cho kinh diễm.

Bởi vì trước đó, tất cả mọi người đều tuyên truyền Trung Quốc là một quốc gia lạc hậu, phong bế, mặc bao tải, không nghĩ đến vận động viên nữ của bọn họ lại mặc quần áo thanh tân xinh đẹp, trên chân mang giày cao gót màu đen!

Tam Vượng đi theo đội tuyển Trung Quố, bước lên xe buýt mà Cục Thể Thao Iran sắp xếp, đi đến trung tâm thể dục Aria Meire của Tehran gần thôn Á Vận.

Bắt đầu từ hôm nay bọn họ sẽ ở lại thôn Á Vận, tham gia huấn luyện tập trung, sau đó vào này một tháng chín sẽ tham gia nghi thức khai mạc của Á Vận Hội

. . . . . . . . .

Núi Tiểu Huyền.

Lần này một nhà Lâm Lam là đi xe Jeep tới, Hàn Thanh Tùng nói muốn mang vợ con đi trong vùng làm việc, lão cục trưởng rất nhiệt tình đưa xe Jeep cho anh dùng.

Hàn Thanh Tùng nghĩ đến việc cô vợ nhỏ nhà mình nhặt đá đến sáng mắt, không từ chối, mang đủ dầu ma-dút rồi lôi kéo vợ con đi đến núi Tiểu Huyền. Xuống xe, cuối thu khí sảng, vân đạm phong thanh, tâm tình lại càng thư sướng.

Lâm Lam ở gần đó tùy tiện đi bộ thì đã nhìn thấy mấy cục đá màu lam nho nhỏ. Chúng nó nằm ở trong lạch ngòi hoặc cát đá, không có người hỏi thăm, tản ra ánh sáng màu lam đậm!

Thật là vật nhỏ chọc người trìu mến!

Trung Quốc từ xưa lấy ngọc trắng làm chủ, khai thác ở quốc nội căn bản là Ngọc Thạch và Trân Châu, cộng thêm công nghệ hạn chế nên đá hoa cương ở quốc nội ít được khai thác, hơn phân nửa đều là vận chuyển từ Ba Tư Ấn Độ cùng với Nam Dương, gia công tương đối đơn giản, cho nên mỏ ngọc bích mấy ở quốc nội ngàn năm vẫn bảo lưu hoàn hảo như lúc ban đầu.

Cho đến sau năm 80 có chính sách đối ngoại cởi mới, mới biết được Âu Châu lại lấy đá xanh vì quý, cho nên dẫn phát ra những đợt sóng tầm bảo đá xanh ở Trung Quốc. Nghe nói lúc khai thác tràn lan, người người tấp nập, ngày đêm không nghỉ, cảnh tượng hết sức rung động đồ sợ. Chỉ qua mấy năm đã khai thác khô kiệt tài nguyên trên đất mặt, lại muốn tiếp tục khai thác mỏ, lúc này mới khiến cho phía chính phủ coi trọng, phong tỏa núi cấm khai thác, sau thành lập Hiệp hội bảo thạch đến phụ trách kinh doanh mua bán ngọc bích.

Lâm Lam, Nhị Vượng, Mạch Tuệ mỗi người cầm một chiếc túi, nhặt tất cả những tảng đá màu lam có thể nhìn thấy được. Những tảng đá màu lam từ năm này sang tháng nọ bị lũ lụt cọ rửa căn bản cũng không lớn, tảng lớn thì cỡ như hộp diêm, nhỏ thì giống như cát bụi.

Chỉ cần có thể nhặt lên, Lâm Lam toàn bộ không buông tha!

Nhị Vượng và Tiểu Vượng đi về một hướng khác, Hàn Thanh Tùng tự mình đi một hướng khác, Lâm Lam và Mạch Tuệ đi cùng nhau.

Mạch Tuệ: “Mẹ, con phát hiện mấy khối đá xanh này thật là xinh đẹp.”

Lâm Lam cười nói: “Mẹ cũng cảm thấy như vậy đó, chúng ta nhặt nhiều một chút, sau này có thể làm một bức tường đá màu xanh lam, mặt trời chiếu vào, nhất định là đẹp mắt.” Đáng tiếc nơi này chỉ có đá màu lam, còn không có nhìn thấy màu tím, màu vàng hay màu lục.

Mạch Tuệ cũng thích mấy đồ phát sáng như vậy, giúp cô nhặt rất hăng say.

Nhìn núi ở trước mắt, con đường mấy phút đồng hồ là có thể đến, bọn họ đã đi mất một giờ.

Đến dưới chân núi, Lâm Lam “Wow ~~ oa oa wow ~~ nơi này còn có, nơi này rất nhiều!”

Gần đó có trẻ con đến chăn dê, thấy bọn họ ở chỗ này nhặt đá, cười nói: “Loại đá đánh lửa này dùng rất tốt đó, con cũng nhặt vài khối mang về.”

Lâm Lam: “Người bạn nhỏ này, sao con không nhặt thêm nhiều một chút?”

Đứa bé kia lắc đầu: “Chỉ là đá thôi mà, nhặt nhiều làm gì, vô dụng.” Cậu bé cản không cho dê chạy.

Lâm Lam nhặt đến vui vẻ khoái nhạc đây, đây chính là đá quý thật đó, sao có thể tay không ra về chứ? Phải nhặt.

Đáng tiếc bọn họ nhân lực có hạn, cho đến khi trời tối cũng nhặt không hết xung quanh một tòa núi nhỏ.

Thật ra núi Tiểu Huyền là một dãy núi lửa cổ đại, tất cả lớn nhỏ tổng cộng có mấy chục tòa, trên núi cũng đều là nham thạch huyền vũ màu đen. Núi cũng không cao, điểm cao nhất của ngọn núi cao nhất cũng cao không đến 350m so với mực nước biển, không coi là nổi bật. Trên núi vốn có hai ngôi chùa, nhưng mấy năm trước đã bị đập nát, hòa thượng bên trong cũng bị giáo dục hoàn tục.

Không có chùa miếu, người ta cũng không đến dâng hương bái Phật nữa, ngày thường cũng bắt đầu làm việc ngày mùa, cũng không có thời gian đi dạo. Chỉ có mấy người lớn hay trẻ con chăn dê mới có thể đến đây, thuận tiện nhặt chút đá trở về làm đá đánh lửa. Cho nên lúc này nhìn qua, chính là vùng núi tĩnh lặng, không có gì mới lạ.

Lâm Lam ngẩng đầu xem xét, cô cảm thấy chỉ dựa vào lực lượng của mình, muốn nhặt hết tất cả đá quý trên bề mặt là không thể nào. Nếu đến năm 80 mà tình hình thế này, vẫn sẽ bị các thương nhân nước ngoài lấy đi, vậy không bằng phải nghĩ cách báo cáo cho chính phủ trước, để điều động những người có liên quan đến bảo vệ.

Hiện tại khai thác, cầm đến Châu Âu đổi lấy máy móc thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến cũng được mà.

Dù là khi đã bắt đầu chính sách mở cửa, các nước Âu Mĩ vẫn thực hiện chính sách phong tỏa kỹ thuật đối với Trung Quốc, bán cho Trung Quốc các loại máy móc cũ kỹ lạc hậu từ năm 50-60.

Nếu như hiện tại có thứ mà bọn họ muốn, vậy thì người Châu Âu phải cầm ra những thứ có giá trị tương ứng để đổi lấy.

Đá quý, nói trắng ra chính là đẹp mắt, bởi vì quý hiếm mà đại biểu cho sự xa xỉ, tôn quý, nếu như không có cũng sẽ không thế nào cả.

Nhưng nếu như có thể dùng nó để đổi lấy đồ vật có giá trị cao hơn, vậy thì ngược lại là chuyện tốt đây.

Hàn Thanh Tùng thấy Lâm Lam hồi lâu không nói lời nào, nhặt được tảng đá cũng không có vẻ mừng như điên như lúc đầu, nhìn cô một cái, “Làm sao vậy?”

Lâm Lam cười cười, “Anh Ba, anh nghĩ cái gì vậy, mau để sọt xuống rồi tranh thủ thời gian nhặt đi!”

Hàn Thanh Tùng: rõ ràng là em vẫn luôn suy nghĩ mà.

Lâm Lam ngó chừng bóng lưng Hàn Thanh Tùng, anh là đại biểu cho chính phủ, cho dù có báo cáo chính phủ, cũng không kém chút vụn vặt ở dưới chân núi thế này, cô có thể nhặt bao nhiêu thì nhặt.

Nhặt được thì chính là của mình chứ sao.

Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng đi nhặt đá ở hướng ngược lại với các con, mặc dù biết đây là bảo thạch, nhưng khi bảo thạch ở khắp nơi trên đất giống như đất đá bình thường, cũng rất là mệt mỏi đó.

Ngày đầu tiên bọn họ nhặt được một túi nhỏ, đến tối thì Hàn Thanh Tùng lôi kéo bọn họ đến nhà khách huyện cách đó hơn mười dặm để nghỉ ngơi.

Hàn Thanh Tùng còn đi phòng làm việc gọi điện thoại cho bộ đội, Đại Vượng đi tham gia cuộc thi chọn lựa tinh nhuệ rồi, bọn họ không thể đi xem, chỉ đành phải thôi, cho nên tiếp tục nhặt đá.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba. . . . . . Mặc dù Lâm Lam cũng không nói gì, nhưng cô nói muốn nhặt đá ở chỗ này, Hàn Thanh Tùng cũng không hỏi nhiều, bọn nhỏ cảm thấy rất vui vẻ nên cũng phối hợp. Dù sao ở nhà thu hoạch vụ thu cũng là từng ngày bận việc, nhặt đá cũng không có gì, người lớn bảo làm, chính là hữu dụng cả.

Buổi tối, Mạch Tuệ và Nhị Vượng dẫn Tiểu Vượng đi dạo ở gần đó rồi vui đùa một chút. Lâm Lam thu dọn đồ đạc, Hàn Thanh Tùng nhìn bộ dạng lưu luyến không rời của Lâm Lam, “Vui đến quên cả trời đất.”

Lâm Lam: “Dùng loạn thành ngữ, em đây gọi thành phấn đấu vì cái tốt.”

Hàn Thanh Tùng: “Nhặt về để xây tường hả?”

Lâm Lam: “Xây tường.” Em tuyệt đối sẽ không khai ra.

“Vậy cũng phải trở về đi làm.”

Lâm Lam: “Anh Ba, chúng ta thương lượng chuyện này đi.”

“Chuyển đến trong núi ở hả?”

Lâm Lam: Bản thân em là muốn chiếm núi làm vua đó.

Cô giống như trẻ con lấy lòng người lớn, cười với anh: “Anh Ba, nếu không anh trở về đi làm trước, em và các con ở chơi thêm mấy ngày nữa, rồi chúng em ngồi xe lửa về nhé?”

Đi đến Bảo Sơn, người nào nỡ bỏ đi, nhìn thấy chỉ muốn ở lại nhặt thôi.

Hơn nữa, cô không nhặt, qua mấy năm nữa thì tất cả cũng bị nhặt đi, sau đó chảy ra hải ngoại với giá thấp, vậy thì phải nhặt thêm nhiều một chút a. Dĩ nhiên, nếu như có thể có một biện pháp tốt, lợi dụng số đá quý này, khiến chúng nó phát huy ra giá trị lớn hơn nữa, vậy tất nhiên là tốt nhất.

Hàn Thanh Tùng nhìn cô do dự tựa hồ có lời muốn nói, nhưng là cuối cùng cũng không nói ra, anh cũng không vội vã ép cô, chỉ làm như không biết.

“Vậy em có thể ở chơi thêm mấy ngày nữa, đến lúc đó anh sẽ đến đón em và các con.” Anh nói với cô.

Lâm Lam vui vẻ quay một vòng, “Anh Ba, anh thật là tốt.”

Hàn Thanh Tùng suy nghĩ một chút, “Ba ngày sau, anh đến đón em.”

Lâm Lam: “Anh không có ở đây, người của nhà khách có thể hoài nghi chúng em hay không?”

Hàn Thanh Tùng: “’Sẽ không, anh đã bắt chuyện qua, chúng ta đến chỗ này điều tra địa chất.”

Lâm Lam nửa tin nửa ngờ nhìn anh, “Anh Ba, Cục trưởng Cục công an còn có thể đến huyện thăm dò địa chất sao?”

Hàn Thanh Tùng: “Là em đến thăm dò, đến lúc đó đưa lên Cách Ủy Hội huyện ra một phần báo cáo điều tra, rồi nộp một bản cho Cách Ủy Hội địa khu.”

Anh nói rất nghiêm trang, thế nhưng không phải là giả dối.

Lâm Lam: “Anh Ba, anh nói thật sao?”

Hàn Thanh Tùng: “Em cảm thấy anh nói đùa sao?”

Lâm Lam: “Nhưng em không hiểu . . . . . . Ai, đúng vậy, anh Ba, anh quá tuyệt vời.”

Lâm Lam đột nhiên có một ý nghĩ rất tốt, cô cảm thấy mình có thể thử một chút, nếu như thuận lợi thì…, nhất định là có thể.

Cô đứng lên hôn anh anh một cái, “Tốt lắm, anh Ba, ba ngày sau anh tới đón chúng em nha.”

Đôi mắt Hàn Thanh Tùng thâm trầm, “Ba ngày đủ sao?”

“Đủ rồi đủ rồi. Ha ha.”

Hàn Thanh Tùng thấy tâm tình xuống thấp của cô lúc trước đã bị quét sạch, thay vào đó là dễ dàng và khoan khoái, vẫn trong sáng như lúc trước.

Anh cũng không muốn bức bách cô, nếu cô không nói vậy thì đó là do cô có lý do riêng, đợi cô muốn thì cô sẽ nói. Anh còn chủ động đi mượn hai chiếc xe đạp cho Lâm Lam và các con, cho bọn họ dễ dàng đi nhặt đá.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Thanh Tùng giúp Lâm Lam mang đá về, Lâm Lam đạp xe cùng Nhị Vượng, chở theo Mạch Tuệ và Tiểu Vượng tiếp tục đi nhặt đá.

“Các con à, hôm nay chúng ta đi dạo ở chỗ mấy ngọn núi khác, hiểu rõ tình huống một chút. Ghi chép mấy chi tiết.”

Nhị Vượng: “Mẹ, ghi chép chi tiết gì thế?”

Lâm Lam suy nghĩ một chút, nói những chuyện mình biết cho con biết, về phần là nghe được ở đâu, cô cũng không hao tâm tổn trí giải thích với các con. Ở chung lâu như vậy, các con đã quen với việc Lâm Lam thỉnh thoảng sẽ nói ra một chút chuyện mà mọi người không hiểu rõ lắm. Bởi vì không có gì đặc biệt ly kỳ, tự nhiên cũng sẽ không khiến người ta quá kinh ngạc.

Nhị Vượng nghe được thì cảm thấy rất hứng thú: “Mẹ, đây là nội dung của môn địa lý đó, nhưng là chúng con không được học những thứ này.”

Lâm Lam: “Kiến thức là vô cùng vô tận, chúng ta biết càng nhiều, sẽ phát hiện mình biết càng ít.”

Tiểu Vượng có chút không hiểu: “Mẹ, tại sao lại biết càng nhiều, liền phát hiện bản thân mình biết càng ít vậy, thật kỳ quái.”

Nhưng Nhị Vượng và Mạch Tuệ lại có chút hiểu.

Nhị Vượng giải thích: “Thời điểm chúng ta không hiểu cái gì cả, chúng ta cũng không cảm thấy bản thân mình không hiểu nhiều thế nào. Nói ví dụ như những người trong thôn, bọn họ không đi học không biết chữ, bọn họ đã cảm thấy mình chẳng qua chỉ là không biết chữ mà thôi, những chuyện khác, bọn họ không gì không biết. Mà chúng ta sau khi đi học biết chữ, học ngữ văn, toán học tiếng Anh, lịch sử, số học, hoá học, vật lý, sẽ phát hiện ra, thì ra là vũ trụ tồn tại nhiều chuyện chúng ta không biết như vậy. Chúng ta học được thứ này chẳng qua chỉ là muối bỏ biển, giống như hạt cát trong sa mạc. Mà những người không biết chữ trong thôn, thứ mà bọn họ hiểu biết có khi còn không bằng cả hạt cát. Nhưng bọn họ lại cảm thấy thế giới này, chỉ có một hai hạt cát như vậy thôi.”

Tiểu Vượng: “Em hiểu rồi. Trước kia lúc em còn chưa biết thổi kèn acmonica, nhưng em đã biết huýt gió, huýt sáo, hiện tại em biết là còn có Piano, violin, v.v, rất nhiều rất nhiều, em không học hết được.”

Mạch Tuệ gật đầu: “Chính là đạo lý này.”

Hiện tại Lâm Lam đặc biệt thích phương thức các con học tập thảo luận, cô nói cái gì, không cần giải thích nhiều hơn, Nhị Vượng đã có thể nhanh chóng lĩnh hội, sau đó Mạch Tuệ và Tiểu Vượng cũng lĩnh ngộ.

Nếu như các con có không gian lớn hơn nữa, vậy thì, chúng cũng sẽ có phát triển lớn hơn nữa.

Nghĩ đến chuyện này này, đột nhiên Lâm Lam buông xuống băn khoăn của mấy năm trước.

Lúc trước cô vẫn lo lắng, cho mình là xuyên qua rồi, quá mức khác người sẽ dễ dàng khiến cho người ta hoài nghi, cho nên khắp nơi thu liễm khống chế chính mình, sợ Hàn Thanh Tùng bên cạnh và bọn nhỏ hoài nghi cái gì đó.

Bây giờ nhìn lại, thật ra thì đã không cần khẩn trương như thế, các con và cô đã có tình cảm thâm hậu, các con quá chú ý và tin tưởng cô, chưa từng hoài nghi sự chân thật của cô, cho nên cô không cần thiết phải che giấu các con nữa.

Cô nên từ từ truyền thụ cho các con những kiến thức cao cấp hơn mà mình biết.

Quyết định được chủ ý này, Lâm Lam lại bắt đầu vây quanh ngọc bích rồi nói cho các con về các kiến thức lịch sử, địa lý mà cô biết. Kiếp trước cô đã làm biên tập và ký giả, còn làm chủ biên, từng biên soạn một chút sách chuyên ngành, mặc dù mình cũng chưa từng học tập một cách có hệ thống, nhưng là lại có thể nhớ kỹ một chút chuyện có ý tứ.

Những thứ này nói cho các con, cũng đủ để dẫn dắt chúng.

Hôm nay nhặt đá, bọn họ đã hàn huyên rất nhiều, về núi lửa, núi lửa không hoạt động, khủng long, hoá thạch, dầu hỏa và bảo thạch, vân vân, còn nói đến chuyện phát tán bảo thạch ra ngoài, người Trung Quốc thích đồ trang sức bằng ngọc, ngọc truyền thống đều là ngọc Hòa Điền trong nước, sau này mới bắt đầu từ dùng các loại bảo thạch phỉ thúy đến từ nước ngoài, bọn nhỏ nghe đến hăng say.

Lâm Lam còn nói đến việc Liên quân tám nước xâm chiếm Trung Quốc, các cường quốc đã cướp sạch Cố Cung, đoạt đi rất nhiều quốc bảo, trong đó có rất nhiều bảo thạch lịch đại tích góp từng tí một.

Nhưng Nhị Vượng lại nghĩ đến xa hơn, cậu bé cầm lấy một khối ngọc bích, “Mẹ, nếu như mài bóng mấy khối đó này, vậy thì sẽ trở thành đá quý mà người Châu Âu thích nhất đúng không?”

Lâm Lam gật đầu.

Mạch Tuệ: “Vậy chẳng phải là rất đáng tiền sao?”

Nhị Vượng: “Đây là đồ của giai cấp tư sản, lúc này ở trong nước chúng ta cũng không đáng tiền, còn có thể có thể là vi phạm pháp luật nữa.”

Cho nên, mấu chốt là tại sao có thể để cho vật này không phạm pháp, có một lý do danh chính ngôn thuận, căn hồng miêu chính.*(chỉ những người xuất thân từ công nhân, bần nông, con liệt sĩ…)

Tiểu Vượng: “Đây là đá của chủ nghĩa xã hội khoa học, không phải là bảo thạch của tư bản chủ nghĩa.”

Lâm Lam sờ sờ đầu của cậu bé, “Đúng vậy, đây là đồ của chúng ta, căn hồng miêu chính.”

Lúc trước cô được câu nói kia của Hàn Thanh Tùng dẫn dắt, đã nghĩ muốn khảo sát một chút, sau đó làm một phần báo cáo cho Khu Ủy Hội, xem xem có thể trình bày và phân tích mấy khối đá chủ nghĩa xã hội này một chút hay không, thật ra chúng có thể đổi lấy ngoại hối ngoại quốc, dùng để mua kỹ thuật và cơ khí của người ngoại quốc, để làm lớn mạnh lực lượng chủ nghĩa xã hội khoa học của chúng ta!

Cùng sự kiện, nhưng cách làm khác biệt thì kết quả cũng sẽ khác biệt, chuyện này đã được chứng minh qua vô số cuộc vận động cách mạng.

Nhị Vượng: “Mẹ, ngọc Hòa Điền là mài như thế nào? Loại ngọc bích này phải mài như thế nào mới có thể thành hình càng đẹp mắt?” Cậu bé cầm lấy hai khối bảo thạch mài vào nhau, cũng không có phản ứng gì, những khối đá tự nhiên càng không được.

Lâm Lam: “Cổ đại đều là dùng bột mài đá để mài ngọc thạch và bảo thạch. Nhưng mà bảo thạch quá cứng rắn, khi mài sẽ khá tốn thời gian và phí sức, hơn nữa dễ làm hỏng bảo thạch, cho nên vào thời cổ đại, có rất nhiều bảo thạch cũng chỉ được mài và đánh bóng một cách thô sơ rồi đã được khảm lên rồi.”

Tiểu Vượng cười hắc hắc nói: “Mẹ, mẹ nghe được thật là nhiều chuyện đó.”

Lâm Lam nghiêm túc nói: “Mẹ ở tại cơ sở dữ liệu huyện thấy rất nhiều sách mà các con chưa từng thấy.”

Bọn nhỏ cười lên, cũng không nói gì, bọn họ cảm thấy mẹ học được kiến thức từ đâu cũng không quan trọng, mấu chốt là rất thú vị.

Chuyện mà Nhị Vượng lo lắng, trên tay mình khẳng định không có công cụ có thể mài những khối đá, như vậy nghiên cứu này sẽ không phát triển được, vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp của Cách Ủy Hội. Có thể để bọn họ cung cấp công tượng (người thợ gia công) và công cụ, như vậy là có thể chế tạo và đánh bóng những khối đá này, sau khi thành hình, có thể thử một chút xem có thể giao dịch với người ngoại quốc hay không, đổi lấy những vật tư mà trong nước đang cần.

Từ trong giọng nói của Lâm Lam, cậu bé nghe ra được, Lâm Lam là muốn báo lên cho chính phủ, nhưng lại lo lắng sẽ bị người nói theo đuổi đá quý của tư bản chủ nghĩa là sai lầm, cho nên cậu bé rất do dự.

Cậu bé nói: “Mẹ, con có thể giúp mẹ viết một phần báo cáo.”

Lâm Lam kinh ngạc nhìn con trai: “Con trai, thật sao?”

Nhị Vượng rất tự tin: “Tất nhiên, con lừa mẹ làm gì chứ?”

“Vậy thì thật là quá tốt rồi!” Lâm Lam nắm cánh tay của cậu, “Con trai à, nếu như chuyện này làm thành, sau này mẹ sẽ phân đều đá quý nhà chúng ta cho các con, đến lúc đó cho vợ các con đeo.”

Nhị Vượng: “. . . . . .” Đột nhiên không đứng đắn như vậy, con cũng không dám nói tiếp.

Tiểu Vượng hỉ hả cười lên: “Phần của con đều cho mẹ cả.”

Mạch Tuệ: “Mẹ, con có thể để ở nhà để xây tường.”

Lâm Lam: “Ha ha, các con thật tuyệt đó. Vấn đề khó khăn mà mẹ suy nghĩ nhiều ngày, hiện tại sắp được các con giải quyết rồi.”

Tiểu Vượng nghi ngờ nói: “Mẹ, chúng con giải quyết cái gì?”

Lâm Lam: “Nhặt đá, các con xem xem, các con thật là có khả năng đó, nhặt được nhiều hơn một mình mẹ. Mẹ thật là sợ sẽ nhặt quá ít đó. Ha ha.”

Cho nên ba ngày nay, ban ngày trời còn chưa sáng thì bọn họ đã đi nhặt nguyên thạch đá quý, buổi tối đến lúc tối mù mới về nhà khách, bởi vì trước khi Hàn Thanh Tùng đi đã thông báo, cho nên cũng không có người hỏi đến bọn họ, cũng là có người của Cục công an Cách Ủy Hội huyện sẽ đến quan tâm một chút bọn họ có cần hỗ trợ hay không….

Nhị Vượng thưởng thức đám nguyên thạch ngọc bích kia, suy tư phải viết báo cáo thế nào mới có thể để cho lãnh đạo của Cách Ủy Hội địa khu đồng ý nghiên cứu mỏ đá lam hỏa ở núi Tiểu Huyền, mà không phải rước lấy phiền toái.

Cậu bé trời sinh có một loại nhạy cảm như vậy, so với người khác càng thêm dễ dàng tính toán được tâm tư của người khác, lấy lời nói của Lâm Lam chính là năng lực cộng tình (đồng tình) vô cùng tốt, có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để cân nhắc vấn đề của họ.

Thời điểm câu thông với Hàn Vĩnh Phương thì loại năng lực này cũng đã thể hiện ra ngoài, hôm nay lại càng ngày càng tự nhiên hòa hợp, không có nửa điểm cố ý và trì trệ.

Hơn nữa khi giao thiệp với Hàn Vĩnh Phương, cậu bé đã học được rất nhiều thứ từ chỗ Hàn Vĩnh Phương, biết người cách mạng thế hệ trước coi trọng nhất là cái gì, chú ý nhất là cái gì, chuyện không thể dễ dàng tha thứ nhất là cái gì, cùng với điểm mấu chốt và kỳ vọng lớn nhất của bọn họ.

Cậu bé cũng biết làm thế nào để cắt nhập luận điểm để thuyết phục được bọn họ, để cho bọn họ vì một tương lai tốt đẹp hơn, mà tạm thời dễ dàng tha thứ bỏ qua cho một số thứ mình không thích.

Nói thí dụ như dùng khối đá của chủ nghĩa xã hội khoa học mài thành bảo thạch của tư bản chủ nghĩa rồi bán cho bọn họ, sau đó đổi lại bằng khoa học kỹ thuật mà chủ nghĩa xã hội khoa học cần.

Cậu bé không vội viết, mà là suy nghĩ thật kỹ trước, kết nối tất cả các chi tiết lẻ tẻ, có thể cần một ngày cũng có thể sẽ cần mấy ngày, dù sao một khi tương thông, thì cậu bé có thể một lần là xong, không bị làm khó dễ chút nào.

“Mẹ, mẹ có biết Chủ nhiệm Cách Ủy Hội địa khu chúng ta là hạng người gì sao?” Nhị Vượng hỏi.

Lâm Lam lắc đầu, “Chuyện này sợ là phải hỏi cha các con rồi.”

Chủ nhiệm Cách Ủy Hội địa khu cũng chính là Tư lệnh Trần của quân phân khu bọn họ, nga, cũng chính nhân vật mà Miêu Hồng Anh khoe khoang là anh em kết bái sinh tử với cha của cô ta, người được lấy ra để uy hiếp Lâm Lam.

Chẳng qua Lâm Lam cũng không phải lo lắng người ta bởi vì chuyện của Miêu Hồng Anh mà khó khăn, dù sao có thể lên làm Tư lệnh, thì sẽ không thể không phóng khoáng như vậy.

Điểm này thì có thể bảo đảm.

Nhị Vượng: “Địa khu của chúng ta vẫn là rất tốt.”

Ít nhất so với những địa khu khác thì chính sách cũng được nới lỏng hơn, thời điểm vận động, cũng trì hoãn hơn những địa khu khác một chút. Hơn nữa địa khu của bọn họ cũng coi trọng phát triển thể dục, văn hóa hơn những nơi khác, đối với nghề phụ của đại đội cũng tương đối dễ dàng.

Từ đủ loại thực tế chính sách mà Nhị Vượng cũng cho ra một kết luận: Tư lệnh Trần của địa khu là một người có thể dễ dàng tiếp nhận cái mới.

Cho dù ông có không chấp nhận, cũng sẽ không giống như ít người, chỉ cần chính mình mà không ủng hộ ai, thì sẽ mạnh mẽ trấn áp bức bách người ta vứt bỏ những ý kiến kia, không nghe giải thích.

“Mẹ, chúng ta có thể thử một chút.” Nhị Vượng giả định Tư lệnh Trần là một lãnh đạo luôn quan tâm đến sự phát triển quốc gia, khá khoan dung và có tư cách, trên cơ sở này cậu bé viết một phần báo cáo.

Lâm Lam thật cao hứng: “Vậy thì mẹ phải cảm ơn con rồi. Nếu là thành công, thì đây chính là phúc khí của tất cả mọi người!”

Hiện tại toàn bộ thế giới đều cô lập Trung Quốc, chính phủ Trung Quốc dùng rất nhiều sức lực và trả giá rất lớn mới có thể bước ra biên giới Châu Á, đánh Đài Loan ra giành lấy địa vị. Nhưng là muốn để cho các quốc gia Châu Phi và Châu Á ủng hộ mình, vậy thì cần đầu nhập rất nhiều tài lực, cũng không phải chỉ đơn thuần dựa vào hữu nghị mà có được.

Nếu như có thể dùng đá quý hấp dẫn tầm mắt của người châu Âu, đánh vào nhu cầu của bọn họ, để cho bọn họ chủ động dùng khoa học kỹ thuật, máy móc hiện đại tiên tiến và thái độ hữu hảo để đổi ngọc bích, đó mới là giá trị lớn nhất của đám đá quý này.

Nếu như thành công, công lao của Nhị Vượng đương nhiên là rất lớn.

Nhị Vượng khiêm tốn nói: “Mẹ, con liền thử một chút, mẹ đừng ôm hy vọng quá lớn, tránh để thất vọng.”

Nhưng Lâm Lam có lòng tin rất lớn đối với con trai thứ hai.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng thì bọn họ đã thức dậy ăn sáng, sau đó lại đạp xe đến núi Tiểu Huyền, đi đến mấy ngọn núi khác thăm dò.

Khoảng chín giờ, Hàn Thanh Tùng lái xe Jeep đến.

Anh dừng xe tắt máy, mở cửa xe nhảy xuống xe, nhìn một vòng liền đi tìm mấy mẹ con Lâm Lam, rồi bước qua.

Tiểu Vượng: “Cha!”

Lâm Lam cười cười, “Ai nha, Anh Ba, anh tìm được bọn em sao. Em còn cố ý tránh đi để anh không tìm được đó.”

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . .”

Anh giúp Lâm Lam cầm túi, dẫn cô đi sang một hướng khác.

Tiểu Vượng muốn đi cùng, nhưng Mạch Tuệ kéo cậu bé lại.

“Em trai, chúng ta qua bên kia, tách ra nhặt được nhiều hơn.”

Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng nhặt được một lát, coo ngồi ở trên tảng đá nghỉ ngơi, nói với Hàn Thanh Tùng: “Anh Ba, em muốn thẳng thắn với Đảng và chính phủ.”

Hàn Thanh Tùng còn đang dùng mộc côn cạy tảng đá, giúp cô nhặt đá đánh lửa màu xah, “Thẳng thắn cái gì?”

Lâm Lam: “Cái kia. . . . . . mấy khối đá này đó, nó là đá quý.”

Hàn Thanh Tùng gật đầu, “Anh biết.”

Nếu đó chỉ đơn thuần là đá đánh lửa, thì có kẻ ngu mới đi nhặt, vợ của anh lại không ngốc.

Lâm Lam: “Nhưng chính phủ của chúng ta lúc này, anh cũng thấy đó, tất cả mọi người không coi trọng cái này.”

Hàn Thanh Tùng ừ, đúng là không coi trọng, ai cũng đều đề xướng gian khổ mộc mạc, vàng bạc đều không cho mang huống chi mà loại đá quý vừa nhìn đã thấy có hơi thở của chủ nghĩa tư bản này.

“Nhưng là!” Lâm Lam vuốt vuốt một khối đá màu lam trong tay, rồi đưa đó lên nhìn dưới ánh mặt trời, “Vật này ở ngoại quốc rất đắt tiền, rất đáng tiền.”

Hàn Thanh Tùng khom người nhạt đá, nghe vậy quay đầu nhìn cô.

Lâm Lam cười cười, “Thật sự rất đáng tiền, em không lừa anh. Em đoán qua thêm mười năm hai mươi năm nữa, khi mọi người biết được giá trị của nó thì khẳng định sẽ điên cuồng đi đoạt. Anh nói xem khi đó mới đi tranh giành, còn không bằng chúng ta tự mình khai thác, có phải không? Khai thác sớm một chút còn có thể phát triển kinh tế địa phương sớm một đó.”

Hàn Thanh Tùng vẫn nhìn cô, không nói chuyện.

Lâm Lam: “Em nghĩ, nếu là nói cho chính phủ, tìm người có năng lực quản lý, bắt đầu quản lý nơi này không để cho người ta nhúng tay vào, quốc gia chúng ta tự mình cầm đi làm ăn trao đổi với người ngoại quốc, đổi ngoại hối, đổi lấy kỹ thuật và máy móc, vậy có phải là có thể phát huy được giá trị lớn hơn hay không?”

Ngoại hối.

Đây là một từ rất mới mẻ đối với Hàn Thanh Tùng, nhưng mà cô lại biết.

Hàn Thanh Tùng nhìn một cái cô thật kỹ, tiếp sau đó lại cúi đầu nhặt đá, tìm được thì nhét vào trong túi áo, vẫn không nói gì.

Anh không nói lời nào, trong lòng Lâm Lam không yên tâm, cô đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, “Anh Ba, anh nói xem có cần phải nghĩ cách hay không?”

Hàn Thanh Tùng: “Nếu giao cho chính phủ, thì em không thể nhặt được nữa.”

Lâm Lam cười lên, “Chúng ta nhặt nhiều như vậy rồi, thật ra thì cũng kém không nhiều lắm, hơn nữa. . . . . .” Lâm Lam vội vàng biểu hiện một chút, “Anh Ba, em nhặt không phải là vì làm của riêng, em nhặt về là muốn nghiên cứu.”

Ha ha, cho dù anh không tin, thì em cũng phải thanh minh một chút mình không phải là lòng tham không đáy, không thể chiếm lấy một ngọn núi, chính là biểu hiện ra việc đi nhặt thôi, chừng này cũng đủ để cô ngắm cả đời rồi.

Hàn Thanh Tùng gật đầu, tiếp tục giúp cô nhặt, một lát sau, anh nói: “Buổi tối đi đến Bộ Tư lệnh với anh một chuyến.”

Lâm Lam lập tức cảnh giác, “Anh Ba, anh muốn làm gì?”

Hàn Thanh Tùng liếc cô một cái.

Lâm Lam lập tức đến đừa giỡn, nắm cánh tay của anh, “Cục trưởng Hàn, em chỉ nhặt đá thôi, anh ngàn vạn đừng bắt em, em thật sự chỉ nhặt thôi, không phải là trộm mà.”

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . . . . . . . .”

Anh đưa tay xoa xoa tóc của cô, “Dẫn em đến gặp Tư lệnh Trần báo cáo, lập công.”

Lâm Lam: “Anh thật hiểu em, anh Ba.”

Hàn Thanh Tùng lộ ra một tia cười, “Chính phủ khai thác, em tham dự nghiên cứu, bán bảo thạch, thuận tiện ngắm.”

Lâm Lam cười ha ha, “Anh Ba, anh thật xấu.” Anh lại nhìn thấu tâm tư của cô. Cô đích thật là muốn tham dự khai phá, nghiên cứu, thiết kế kiểu dáng bảo thạch, đến lúc đó để cho các công nhân kỹ thuật cắt, mài gia công, sau đó bán cho người ngoại quốc.

Cô rất muốn tham dự.

Nhưng là, có thể sao?

Cô nhìn Hàn Thanh Tùng, căng thẳng nói ra một câu: “Anh Ba, nếu là bọn họ tá ma giết lừa thì làm sao bây giờ?”

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . . Con lừa?” Ánh mắt anh nhìn về phía cô đều mang lên vẻ khiếp sợ.

Lâm Lam: . . . . . . Tôi ngu xuẩn đột xuất như vậy là chuyện gì xảy ra chứ? Anh Ba, anh tin tưởng em, em không phải là ý tứ kia!

Hàn Thanh Tùng không nhịn được, sờ sờ đầu của cô, mặt mày đều lây nhiễm nụ cười, “Anh biết.”

“Anh biết cái gì mà anh biết, anh không hề biết!” Lâm Lam có chút gấp gáp.

“Mau nhặt đá đi, trước khi báo cáo thì cái gì nhặt được đều là của em.”

“Đúng đúng, đừng nói nhảm, nhanh nhặt đi.” Lâm Lam lập tức hành động, một khi biết sẽ mất đi, lập tức sẽ thấy quý trọng.

Bốn giờ chiều, Hàn Thanh Tùng mang túi lên xe, trở về nhà khách.

Lâm Lam vẫn chưa thỏa mãn, “Anh Ba, nếu không ngày mai. . . . . .”

Hàn Thanh Tùng trực tiếp ôm ngang Lâm Lam lên xe, bọn nhỏ len lén cười vội vàng đuổi theo.

Trở lại nhà khách, Hàn Thanh Tùng để cho bọn nhỏ ở nhà khách, anh và Lâm Lam đi ra ngoài một chuyến.

Lâm Lam: “Anh Nhị Vượng cũng đi theo!”

Con thứ hai hiện tại cũng rất lợi hại, phải gọi anh!

Hàn Thanh Tùng nhìn cậu bé một cái.

Nhị Vượng cười nói: “Cha, mấy ngày qua con cũng biết thêm rất nhiều tư liệu về đá này đó, có thể giúp mẹ bổ sung nếu mẹ quên mất.”

Lâm Lam dùng sức gật đầu, “Đúng đó.”

Hàn Thanh Tùng dừng lại một chút rồi đồng ý, để cho Mạch Tuệ và Tiểu Vượng ở nhà khách nghe radio, ba người bọn họ đi ra ngoài.

Hàn Thanh Tùng đã gọi điện thoại cho Tư lệnh Trần, xin được gặp mặt, Tư lệnh Trần cũng đã sắp xếp thời gian, để cho anh đến ký túc xá Cách Ủy Hội sao giờ cơm chiều.

Tư lệnh Trần có hai nơi dùng để xử lý công việc, một là ký túc xá Cách Ủy Hội, một chính là phòng làm việc tổng bộ quân khu.

Hàn Thanh Tùng dẫn Lâm Lam và Nhị Vượng đi Cách Ủy Hội, đưa ra chứng minh thân phận cho võ cảnh (cảnh sát vũ trang) ở cửa, võ cảnh cũng biết anh là người Tư lệnh Trần đang đợi.

Có người đến dẫn ba người sang.

Cảnh vệ của Tư lệnh Trần đứng ở cửa phòng làm việc, thấy bọn họ đến thì gõ cửa, “Thủ trưởng, Cục trưởng Hàn đến rồi.”

“Vào đi.” Trong phòng truyền đến một giọng nói vang dội hơi tang thương, tự có một cổ uy nghiêm.

Lâm Lam nhìn Nhị Vượng một chút, hi vọng con không cần khẩn trương.

Nhị Vượng cũng không khẩn trương chút nào, còn cười cười với cô.

Lâm Lam: Thật ra là mẹ có chút khẩn trương.

Hàn Thanh Tùng dẫn đầu đi vào, chào Tư lệnh Trần, “Chào Thủ trưởng.”

Tư lệnh Trần đứng lên khỏi ghế, đáp lễ Hàn Thanh Tùng, sau đó lại nhìn về phía Lâm Lam và Nhị Vượng, “Hàn Thanh Tùng, cậu ở địa phương làm việc không tệ lắm!”

Hàn Thanh Tùng: “Không dám làm lãnh đạo mất thể diện.”

Hàn Thanh Tùng lại giới thiệu vợ và con trai thứ hai của mình cho ông.

Lâm Lam và Nhị Vượng vấn an Tư lệnh Trần, Tư lệnh Trần trước mắt  vóc dáng không cao lắm, nhưng là rất khỏe mạnh, mày rậm mắt híp, cằm hào phóng, một đầu tóc hoa râm, đặc biệt cứng rắn.

Tư lệnh Trần ý bảo bọn họ ngồi, còn thô sơ giản lược hỏi công việc của Lâm Lam và việc học tập của Nhị Vượng.

Lâm Lam và Nhị Vượng đều trả lời rất chân thành.

Tư lệnh Trần gật đầu, “Không tệ, cậu cố gắng trong công việc, giáo dục được con cái cũng tốt. Tôi nghe nói. . . . . . nhà cậu có một đứa con thứ ba đi tham gia Á Vận Hội?”

Lâm Lam cũng không ngờ Tư lệnh Trần nhật lý vạn cơ (một ngày bận rộn nhiều việc) còn có thể nghe nói con nhà mình tham gia Á Vận Hội, đoán chừng là biết Hàn Thanh Tùng muốn đến, tạm thời hỏi cũng có.

Lâm Lam lại khiêm nhường nói hai câu, “Đứa nhỏ thích bơi lội, được huấn luyện viên chọn trúng, mang theo đi quen mặt.”

“Không tệ!”

Hàn huyên mấy câu, Lâm Lam phát hiện vị tính tình Tư lệnh Trần này thật ra rất hiền hòa, ít nhất không giống với vẻ ngoài thoạt nhìn nghiêm túc, lại còn vui lòng hàn huyên thân thiện một chút với bọn họ để tạo hòa khí thân thiện. Nếu như là có ít người, chỉ sợ sớm đã không nhịn được đi thẳng vào vấn đề.

Cô lại có thêm hai phần tin tưởng đối với chuyện kế tiếp.

Ttư lệnh Trần: “Cậu nói muốn hồi báo một chuyện, tôi nghĩ nhất định là rất quan trọng, nếu không cậu sẽ không trực tiếp tìm tôi báo cáo.”

Hàn Thanh Tùng nói cho Tư lệnh Trần tin tức về mỏ đá quý ở núi Tiểu Huyền.

Nghe xong lời của anh, mắt híp của Tư lệnh Trần đều trừng lớn, “Cái gì? Đá quý? Chính là núi Tiểu Huyền sao?”

Hàn Thanh Tùng gật đầu, “Đúng vậy.”

Tư lệnh Trần cảm thấy có chút bất khả tư nghị, đá quý, ông vẫn biết một chút, khi đó vào thời điểm quân Ngụy tan tác cướp bóc nhà giàu, thì thích đoạt vàng bạc châu báo trang sức, đá quý chính là một loại trong đó.

Ông thậm chí còn nhớ được khi còn bé, trên tay ông nội là mang một chiếc nhẫn vàng có gắn đá quý, khi đó ông nội nói cái này còn quý hơn cả vàng, nhưng là trong nước không có, căn bản đều là từ bên ngoài mang vào.

Ông cũng không cảm thấy hứng thú với cái này, nên cũng không để tâm, hôm nay vừa nói cũng nhớ đến.

Tư lệnh Trần thấy Hàn Thanh Tùng quá buồn bực, không bắt chuyện được, lại chuyển hướng sang Lâm Lam, “Dồng chí Lâm Lam, cô có gì muốn nói sao?”

Lâm Lam nói: “Thủ trưởng, sau khi Cục trưởng Hàn phát hiện, chúng tôi lập tức triển khai điều tra nghiên cứu, tìm đọc một chút tài liệu tương quan. Loại ngọc bích này ở ngoại quốc rất được hoan nghênh, nhất là Châu Âu, rất đắt tiền.”

Ánh mắt Tư lệnh Trần nhất thời sáng ngời, chẳng qua là lại dập tắt trong nháy mắt, khoát tay nghiêm túc nói: “Không được, đây là phạm pháp. Đá tảng của chủ nghĩa khoa học xã hội chúng ta, không phải là đá quý của chủ nghĩa tư bản.”

Nhưng Lâm Lam đã định liệu trước, vừa rồi quang mang trong mắt Tư lệnh Trần cô cũng thấy rất rõ rang.

Lâm Lam và Nhị Vượng liếc nhau một cái, ý bảo con lên.

Nhị Vượng cười cười, “Thủ trưởng, tảng đá của chủ nghĩa xã hội khoa học chúng ta, cư nhiên là đá quý của tư bản chủ nghĩa, chúng ta thật rất tuyệt rồi! Nếu có thể dùng đá của chúng ta, đổi lại những thứ cần thiết hơn, vậy thì càng tốt rồi.”

Tư lệnh Trần còn tưởng dẫn con đến để chơi thôi, không nghĩ đến đứa nhỏ này không đơn giản, lại biết nói chuyện như vậy.

Thoáng cái đã nói đến tâm khảm của ông !!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro