Mười phút sau, rốt cuộc xe lửa cũng khởi động.
Lý Sâm lấy ra một bình nước nhỏ mang theo từ nhà ra, "Vợ, em có khát không? Anh đi lấy nước."
"Anh đi đi," Thẩm Y Y nói.
Lý Sâm liền đi ra ngoài.
Hiện tại thời tiết rất lạnh, tuy rằng trên xe lửa giường cứng có chăn, nhưng vẫn là quá lạnh, Thẩm Y Y từ trong túi lấy ra mấy tấm chăn lông dê, đưa cho ba đứa rồi dặn dò nói: "Lúc ngủ lấy đắp thêm cùng chăn, sẽ ấm hơn một chút."
"Dạ!" ba đứa liền đáp lại.
Thẩm Y Y đem túi cất đi, sắp xếp giường đệm của cô cùng Lý Sâm liền nghe thấy một tiếng nói cố ý bóp giọng truyền đến, "Làm phiền một chút..."
Thẩm Y Y quay đầu nhìn lại, một người diện mạo bình thường, nhưng mặt mày trang điểm đậm, cả người dáng vẻ chật vật, hành lý trên tay cô ta cũng không có, tóc tai rối loạn, hơi thở còn có chút gấp, giống như là phía sau có người đang truy đuổi.
Thẩm Y Y im lặng nhường đường.
Cô ta ở giường ngủ phía trên, lúc tìm được giường ngủ của mình vừa muốn trèo lên trên, bỗng nhiên nhìn thấy thứ gì ngoài cửa sổ, hoang mang rối loạn ngồi xổm xuống.
Thẩm Y Y theo ánh mắt cô ta nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy một nam nhân diện mạo hiền hậu giản dị, trên tay ôm đứa bé khoảng một tuổi, không màng nhân viên trên tàu ngăn cản mà tìm kiếm ai đó trên xe lửa, trong miệng vẫn luôn kêu vợ ơi đừng đi, đứa bé trong lòng ngực hắn khóc đến tê tâm liệt phế.
Cuối cùng, nhân viên trên xe lửa đẩy họ xuống, xe lửa chậm rãi lăn bánh bỏ lại họ ở phía sau.
Người phụ nữ lúc này mới đứng lên, bĩu môi, một bên trèo lên trên giường ngủ một bên khinh thường mà nói, "Giống thuốc cao bôi trên da chó, cũng không nhìn xem chính mình là cái thứ gì."
Nhìn đến tình cảnh này, Thẩm Y Y còn cái gì mà không hiểu?
Không chỉ có Thẩm Y Y hiểu, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng hiểu.
Từ lúc bắt đầu thanh niên trí thức trở về thành phố, trong thôn một ít gia đình có con kết hôn cùng thanh niên trí thức rất lo lắng con dâu hoặc là con rể nhà mình có thể bởi vì trở về thành phố mà bỏ chồng con hay vợ con không.
Ví dụ sờ sờ trước mắt này không phải là việc bỏ rơi chồng bỏ con hay sao?
Chuyện này vốn dĩ không liên quan Thẩm Y Y, nhưng thế giới của bọn trẻ luôn là phân chia tốt xấu rõ ràng, nhìn bộ dáng cha con họ đáng thương ngoài cửa sổ, Nhị Bảo từ trước đến nay ghét cái ác như kẻ thù, đối với người phụ nữ này càng thêm chán ghét.
Cho đến khi nhìn người này đang ngại thang lạnh và cứng chân mình, lúc giẫm lên giường đệm của nó để đi lên, nó có chút ghét bỏ nói, "Có thể không cần dẫm lên giường đệm của tôi không?"
"Ai nha," người phụ nữ ỏng ẹo đáp lại, ngồi xổm xuống dưới, chớp chớp đôi mắt, "Cái thang này quá cứng làm người ta đau chân, nên cô giẫm một chút mà thôi, không cần để ý như vậy."
Do cô ta chạy trốn hấp tấp làm chân rất bẩn, thậm chí tản ra một mùi rất hôi.
Nhị Bảo: "..." Nó là đứa nhỏ đơn thuần, không biết người phụ nữ này đang làm gì, chỉ cảm thấy thực ghê tởm.
Nếu là đàn ông, nó sẽ động thủ nhưng đối phương lại là phụ nữ, nó tự hiểu là một người đàn ông thì không thể đánh phụ nữ.
Ở dưới Thẩm Y Y tuy rằng nhìn không thấy người phụ nữ hướng Nhị Bảo nháy mắt, nhưng cô là người trưởng thành rồi, người phụ nữ này vừa nhìn liền làm người ta cảm thấy cô ta là loại phụ nữ lẳng lơ, đặc biệt là giọng nói phát ra cùng dáng vẻ kệch cỡm, có cái gì còn không hiểu nữa?
Nhị Bảo được cô nuôi dưỡng rất rắn chắc, thoạt nhìn còn lớn hơn tuổi thật đến mấy tuổi, hơn nữa so sánh với khí chất thanh thuần của Đại Bảo càng nhiều thêm một phần cẩu thả không câu nệ tiểu tiết, nhưng dù thế nào nhìn nó cũng không phải người trưởng thành, người phụ nữ này là như thế nào không biết xấu hổ đi dụ dỗ một đứa nhỏ?
Làm một người mẹ, Thẩm Y Y ghê tởm cực kỳ, "Tự cô đem chân dời đi hay là chờ tôi mang dao đến chặt xuống?"
Trong tay cô đang cầm một con dao nhỏ là cô mới từ không gian lấy ra, trên xe lửa không được cầm dao lớn, cho nên cô cũng không lấy dao quá lớn ra, nhưng dao nhỏ cũng đủ rồi.
Người phụ nữ kia quay đầu nhìn Thẩm Y Y liếc mắt một cái, ý thức được Nhị Bảo cùng cô còn có bên kia giường ngủ hai đứa trẻ nữa, lại thấy Thẩm Y Y trong tay còn cầm một con dao, tự nhiên không dám tiếp tục.
Cô ta kỳ thật đối Nhị Bảo cũng không có động tâm tư gì, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, thuận miệng chọc ghẹo nó thôi.
Người phụ nữ sảng khoái dời đi chân, trong miệng lại còn lầu bầu oán trách, "Làm gì hung dữ như vậy? Không phải chỉ để chân một chút thôi sao? Thật sự đem nơi này trở thành giường của chính mình?"
"Hắt xì!" Tiểu Bảo đối điện người phụ nữ, chợt hướng về phía người phụ nữ hắt xì một cái.
Cô ta nhìn giường đệm lấm tấm nước bọt, mặt tối sầm.
Tiểu Bảo vẻ mặt "hoảng sợ" nhìn cô ta: "Dì à, con xin lỗi, con không phải cố ý, nhưng con chỉ là đứa trẻ, người không cần cùng con so đo?"
"..."Cô ta nhìn Tiểu Bảo, so đo cũng không được, không so đo cũng không được, vẻ mặt càng thêm khó coi.
"Haha," Thẩm Y Y khẽ cười một tiếng.
Cô ta chợt quay đầu lại nhưng Thẩm Y Y đã dời ánh mắt đi, vẻ mặt "Quan tâm" nói, "Tiểu Bảo? Con cảm mạo còn chưa khoẻ lại sao? Có phải còn khó chịu không? Có đau đầu không? Ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi, mẹ khen thưởng cho con một viên đường.
Yên tâm đi, dì ấy sẽ không so đo, không phải chỉ hắt xì một cái thôi sao? Giường cũng không phải của riêng dì ấy."
"Đúng ạ," Tiểu Bảo vẻ mặt vui vẻ nói: "Vậy con cũng không cần hướng tới dì ấy xin lỗi nữa, con rút lại lời xin lỗi nhé!"
Người phụ nữ: "..." Còn có thể như vậy à?
Không phải, bọn họ kẻ xướng người hoạ, còn có chỗ nào để cô ta nói nữa không?
Sắc mặt cô ta càng khó coi hơn, vừa vặn lúc này ánh mắt cô ta liếc thấy một người đàn ông đang đi vào phòng, khi nhìn thấy diện mạo người đàn ông, ánh mắt cô ta sáng lên.
Người khiến mắt cô ta sáng lên chính là Lý Sâm, anh đi lấy nước nóng trở về, phát hiện không khí trong phòng khác thường, anh nhìn vợ hỏi, "Làm sao vậy?"
Thẩm Y Y nhìn thấy động tác của người phụ nữ, ánh mắt kia nhìn say mê dính ở trên người Lý Sâm, trong lòng chán ghét, "Gặp được một người phụ nữ lẳng lơ."
Sợ bọn nhỏ học cái xấu cho nên cô hết sức nhỏ giọng, trên xe lửa ồn ào người phụ nữ đó cũng không nghe được.
Lý Sâm nghe được mày nhăn lại, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn về phía trên bên phải.
Người phụ nữ kia chính là Trịnh Tuệ Nhàn chú ý tới ánh mắt Lý Sâm, thẹn thùng cười một cái nhìn hắn chớp chớp mắt.
Thẩm Y Y thấy cô ta chính là liếc mắt đưa tình với người đàn ông của cô, định mở miệng nói...
Lý Sâm chán ghét nói, "Có bệnh?"
Trịnh Tuệ Nhàn: "..." Biểu cảm cô ta cứng đờ.
Người đàn ông này không biết lãng mạn là gì sao?
Thẩm Y Y "..." cười cười, không thể không nói đàn ông hiểu tình yêu thật là tốt, trà xanh tới đều không cần cô ra tay.
Lý Sâm dời đi tầm mắt, đối với Thẩm Y Y nói; "Vợ, em muốn uống nước không?"
"Muốn," Thẩm Y Y nói
Lý Sâm đi đổ nước cho cô, cũng không gọi ba đứa nhỏ xuống, cầm ra một cái ly tráng men, trực tiếp đổ đưa cho bọn họ cùng nhau uống, "Cẩn thận nóng!"
"Cảm ơn cha!" Đại Bảo nhận lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro