Chương 411

Hoàng Mai hoảng sợ, theo bản năng nhanh chóng rút tay ra, lùi về sau một bước, phát hiện Thẩm Y Y bước một bước về phía mình, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, lại giải thích: "Bạn học, cô đã nói với em, bây giờ trời sắp tối rồi, cô còn vội về nhà..."

"Cô xem thường chúng tôi?" Giọng nói âm trầm của Lâm Gia Lạc vang lên khiến người nghe khiếp sợ, giống như nếu Hoàng Mai không cho cậu ta một lời giải thích, thì Hoàng Mai phải kết thúc ở đây: "Vừa rồi tôi với em tôi hỏi một câu, cô bảo chúng tôi đợi một chút, cô phải dạy kèm cho người khác trước, bây giờ sau khi cô dạy kèm cho người khác xong rồi, cô lại bảo cô phải đi?"

"Bạn học, sao em có thể nói như vậy?" Một người luôn hiền hoà không muốn người khác tổn thương như Hoàng Mai cũng thấy tức giận, "Cô ưu tiên dạy kèm cho bạn khác, đó là vì cha mẹ bạn học đấy cho cô tiền, em không cho cô tiền cô cũng không đuổi bọn em đi, những thứ mà các bạn học trả tiền cho cô có thì bọn em cũng có, kể cả những câu hỏi mà em hỏi, cô đã cố gắng trả lời càng nhiều càng tốt, nhưng nền tảng của em kém, những câu hỏi toàn là những câu cơ bản, cho dù cô có ý định giúp em nhưng cô vẫn phải về nhà? Em không cảm ơn cô thì thôi đi, sao còn lại đổ lỗi cho cô? Các em quá đắng lắm rồi?"

Theo lời nói của Hoàng Mai, sắc mặt của Lâm Gia Lạc càng ngày càng ảm đạm, khi Hoàng Mai nói ra câu cuối cùng, ánh mắt cậu ta như muốn ăn thịt người, vung nắm đấm về phía Hoàng Mai.

Không ngờ cậu ta lại dám ra tay tàn nhẫn trắng trợn như vậy, Hoàng Mai tránh ré, nghĩ rằng lần này cô không chết thì cũng bị thương, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Đám học sinh ở xung quanh còn chưa rời đi khi nhìn thấy cảnh này đã kinh ngạc hét lên, ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, một cây gậy không biết là dùng để gãi ngứa mạnh mẽ tàn nhẫn lướt qua phía bên cạnh Hoàng Mai, đập trúng vào xương cánh tay của Lâm Gia Lạc.

Một tiếng thét phá vỡ bầu trời đột nhiên vang lên khiến người nghe run rẩy.

Dương Phương Mai đang múc cơm trong bếp giật mình, hai tay run rẩy, bát cơm không cầm vững, rơi xuống đất, cơm trong bát rơi đầy xuống đất.

Vốn dĩ Dương Phương Mai còn tưởng rằng hôm nay Thẩm Y Y và Hoàng Mai đã làm việc vất vả cả buổi chiều rồi, muốn mời bọn họ ở lại ăn cơm, bây giờ thì tốt rồi, đổ hết rồi!

Nếu là lúc trước có khi bà ấy đã ra ngoài chửi người rồi, nhưng tiếng thét quá thảm thiết, trong tiềm thức làm bà ấy cảm thấy có gì đó không đúng, âm thanh quá giống giọng cháu trai, bà ấy sợ đến mức tim gan run rẩy, không quan tâm đến việc dọn dẹp đống lộn xộn trên mặt đất nữa chạy ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.

Khi đến hiện trường, bà ấy nhìn cậu bé đang bò trên mặt đất mà khóc... May mắn thay, đó không phải là cháu trai của bà ấy, mà là cháu trai của người hàng xóm mới chuyển đến!

Dương Phương Mai thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim lại nhấc cao lên.

Là ai? Ra tay tàn nhẫn như vậy?

Bà Dương đang có tinh thần trọng nghĩa, ánh mắt quay sang tìm người khởi xướng liền phát hiện Thẩm Y Y đang cầm một cây gậy gái ngứa, Dương Phương Mai: "..."

Người ra tay lại làThẩm Y Y?

Dương Phương Mai nuốt xuống những lời trách móc, kéo mấy đứa nhỏ vẻ mặt ngu ngốc ở bên cạnh, khẽ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Người được hỏi vẫn đang đắm chìm trong ảo mộng, vừa rồi cảnh Thẩm Y Y ném một cây gậy gỗ về phía Lâm Gia Lạc, có thể nhìn ra được cô là người tàn nhẫn.

Người khác làm hành động đó thì mang vẻ hung dữ xấu xí, nhưng một khi đã là người đẹp thì cho dù làm cái gì cũng khiến người ta thấy như cảnh đẹp ý vui.

Chính vì quá đẹp mắt nên mang đến cho người ta cảm giác tương phản to lớn, không thể tin được Thẩm Y Y lại có một mặt tàn nhẫn như vậy.

Mặc dù người kia nói năng lộn xộn, nhưng Dương Phương Mai cũng hiểu đại khái, lập tức trở nên tức giận.

Bởi vì năm ngoái cháu trai của bà ấy thi trượt, cho nên năm nay bà ấy đặc biệt chú ý đến việc học của cháu trai và vô cùng hạnh phúc khi Hoàng Mai đến dạy kèm cho cháu trai của mình.

Mà Lâm Gia Lạc thật sự muốn đánh cô ấy? Không chịu được!

Cây gậy của Thẩm Y Y vừa rồi, là cậu ta đáng bị đánh!

Dương Phương Mai muốn mắng Lâm Gia Lạc, nhưng khi bà ấy vừa đến gần, ánh mắt của bà ấy đập vào bàn tay bị đánh của Lâm Gia Lạc, bàn tay đỏ đen sưng tấy còn chảy máu, năm ngón tay duỗi thẳng vì đau, khuôn mặt méo mó tái nhợt.

Dương Phương Mai hơi sửng sốt, lùi về phía sau một bước, phát hiện mình đang ở gần Thẩm Y Y, bà ấy nhanh chóng nhảy ra xa như một cái lò xò, cảnh giác nhìn cây gậy gãi ngứa trong tay cô, cây gậy gãi chắc chắn đó đã bị nứt ra.

Dương Phương Mai: "..." Nhìn Thẩm Y Y mềm yếu, không nghĩ tới cô lại khoẻ như vậy!

Thẩm Y Y liếc nhìn Dương Phương Mai, nếu cú đấm vừa rồi của Lâm Gia Lạc đánh trúng Hoàng Mai, Hoàng Mai chắc chắn cũng không khá hơn là bao, nhưng hẳn là tốt hơn gậy trong tay cô một chút, nhưng... Khi thù mới hận cũ cộng lại, cũng là điều khó thể tránh khỏi, ai bảo cậu ta đập vào tay cô.

Thẩm Y Y "vô tội" nghĩ.

"Mẹ! Anh cả!" Cô bé khóc vang lên, Lâm Gia Hân sợ hãi nhìn cảnh này, giây tiếp theo liền bỏ chạy, hét lớn: "Mẹ, anh cả, hai người mau tới đây, anh hai sắp bị đánh chết rồi! Anh cả! Mẹ! Hai người mau tới đây!"

"Y Y, phải làm sao bây giờ?" Hoàng Mai cũng tỉnh táo lại, cô ấy không cảm thấy Thẩm Y Y tàn nhẫn, so sánh qua lại, cái nắm tay của Lâm Gia Lạc định đánh lên đầu cô ấy vừa rồi mới khiến cô càng thấy chấn động và sợ hãi, nhưng tình huống bi thảm bây giờ của Lâm Gia Lạc cũng là sự thật, cô sợ Lâm Gia Lạc thật sự xảy ra chuyện, do đó liên luỵ đến Thẩm Y Y, dù sao Thẩm Y Y cũng là vì cô ấy mới đánh Lâm Gia Lạc.

Thẩm Y Y không sợ, liếc nhìn Lâm Gia Lạc, thấy cậu ta nằm đó bất động, giơ chân đá cậu ta một cái, nghe thấy tiếng cậu ta rên rỉ, chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ bừng chứa đầy thù hận nhìn cô.

Thẩm Y Y nhún vai không chút quan tâm, "Nhìn xem, nó còn chưa chết!"

Mọi người: "..." Tuy là vậy, đây đúng thật là một người tàn nhẫn!

Một lúc sau, Dư Dĩnh hoảng sợ đi tới, đám đông tự động nhường đường cho bà ta, Lâm Gia Lạc đang nằm trên mặt lọt vào ánh mắt của bà ta.

"Gia Lạc!" Dư Dĩnh nghẹn ngào hét to một tiếng, quỳ xuống đất, nâng người dậy, nhìn thấy cánh tay bị thương của Lâm Gia Lạc.

Quay đầu hỏi chuyện gì đang xảy ra, không ai nói gì, Lâm Gia Hân lau nước mắt, chỉ vào Thẩm Y Y và Hoàng Mai rồi nói tất cả đều là do bọn cô.

Thấy lời nói của Lâm Gia Hân đều ám chỉ Lâm Gia Lạc không làm gì sai, tất cả đều là lỗi của Thẩm Y Y và Hoàng Mai, các bạn học chứng kiến chuyện xảy ra đều thấy không vui, đồng thời giúp bọn cô giải thích hai câu.

Dư Dĩnh tự động lọc lời nói, vội vàng chạy tới đánh Thẩm Y Y và Hoàng Mai, "Các người đánh con trai tôi, sao các người lại đánh con trai tôi."

Hoàng Mai vô thức đẩy Dư Dĩnh, giây tiếp theo Dư Dĩnh giống như một con diều bị đứt dây, yếu ớt rơi xuống đất, sau đó nằm trên mặt đất kêu lên: "Ăn hiếp người quá đáng! Các người ăn hiếp người quá đáng!"

Vừa rồi Lâm Gia Hân la hét suốt một đường về nhà, khiến những người hàng xóm xung quanh ai cũng cảm thấy hoảng hốt, bọn họ không hiểu chuyện gì chỉ trỏ hai người.

Hoàng Mai cũng tức điên người khi nhìn thấy Dư Dĩnh ngã xuống đất, mặc dù cô ấy nghĩ muốn đẩy Dư Dĩnh, nhưng cô ấy lại vội vàng đứng trước người Thẩm Y Y, cô nên không dùng chút lực nào, chỉ chạm vào bà ta mà thôi, thế mà bà ta lại ngã xuống đất?

"Gia Lạc!"

"Mẹ!"

Lúc này, Lâm Gia Đống vì chân què mà đến muộn, cuối cùng cũng đến, miệng gọi tên Lâm Gia Lạc, khi nhìn thấy mẹ mình nằm trên mặt đất liền đi đến nâng mẹ dậy, Dư Dĩnh chỉ vào Hoàng Mai và Thẩm Y Y rồi nói bọn họ bắt nạt bà ta.

Lâm Gia Đống nhìn Thẩm Y Y bằng đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt đầy bi thương.

Thẩm Y Y có linh cảm không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro