Chương 428

Ở nửa tháng, ba cậu cháu chuẩn bị khởi hành về thủ đô.

Chờ Lương Quân tới đón họ, dựa vào bên khung cửa nói chuyện, Thẩm Vũ Hiên tinh mắt: "Bên đó hình như có người đang nhìn trộm các con."

"Cái gì gọi là nhìn trộm chúng con? Con cảm thấy là đang nhìn cậu út đó, bắt cậu về nhà làm con rể." Nhị Bảo ranh mãnh nói.

Thẩm Vũ Hiên lớn lên tuấn tú lịch sự, điều kiện gia thế lại bày ra đó, mấy ngày ở thôn Thanh Thủy, không biết có bao nhiêu cô gái đánh chủ ý lên anh ấy, trong tối ngoài sáng xum xoe, cho dù Thẩm Vũ Hiên có đối tượng cũng không từ bỏ ý định, cho nên mấy hôm nay gần như ngày nào Thẩm Vũ Hiên cũng chạy vào huyện thành.

Đương nhiên, đây cũng là cho Thẩm Vũ Hiên một cái cớ quang minh chính đại đi tìm Lương San San, vợ chồng nhà họ Lương gọi con gái về chính là muốn tách hai người họ ra, cái cớ này của Thẩm Vũ Hiên khiến hai vợ chồng vừa tức giận vừa bất lực, đành mặc cho đôi tình nhân.

"Đừng nói bậy!" Thẩm Vũ Hiên quở trách, khóe miệng không kiềm chế được giương lên: "Cẩn thận để mợ út con biết lại ầm ĩ với cậu."

"Nha, liền thành mợ nhỏ rồi." Tiểu Bảo trêu chọc.

Thẩm Vũ Hiên tức giận, làm bộ muốn đá hai đứa cháu bất hiếu này, ba người đùa giỡn một lúc, Thẩm Vũ Hiên nói: "Nói thật, cậu thật sự cảm thấy đối phương là nhắm tới hai đứa, chính là người phụ nữ ở cách vách nhà cũ nhà con, đã mấy lần rồi, cậu nhìn thấy cô ta có ý vô tình nhìn các con."

"Con cũng chú ý tới." Tiểu Bảo nói.

"Em cũng chú ý tới?" Nhị Bảo kinh ngạc, bị Thẩm Vũ Hiên vỗ vai một cái: "Mẹ con không cho con về một mình đúng là một hành động sáng suốt!"

"Không phải." Nhị Bảo kêu oan cho mình, thực ra Nhị Bảo cũng chú ý tới, chỉ là cho dù họ ở thủ đô, bởi vì vẻ ngoài, đi trên phố lớn đều sẽ thường có người nhìn trộm họ, càng đừng nói ở nông thôn, ném ánh nhìn lên người họ chỉ nhiều không ít.

Tuy Giang Uyển Nhu nhìn họ, nhưng không làm gì cả, cậu chỉ quy cô ta giống với người khác, sao lọt vào mắt cậu út và em trai cậu, lại là...

"Không phải dì ta muốn âm thầm giở trò xấu chứ?" Nhị Bảo hỏi.

"Chắc không tới mức đó." Tiểu Bảo trầm tư, ăn hết bánh hạch đào trong tay, phủi phủi tay, đem vụn bánh phủi hết: "Em đi tìm dì ta nói chuyện!"

"Em có thể nói gì với dì ta?" Nhị Bảo kinh ngạc, vội vàng nói: "Đợi anh, anh đi cùng em."

"Không cần, anh hai, em tự đi là được." Tiểu Bảo xua tay, tiêu sái lưu lại một bóng lưng.

Sao Nhị Bảo có thể để cậu đi một mình, chỉ là cậu vừa nhấc chân, bị Thẩm Vũ Hiên nắm cổ kéo lại, Thẩm Vũ Hiên: "Được rồi, con đừng đi, Tiểu Bảo có tính toán."

"Nó có tính toán gì chứ?" Nhị Bảo lẩm bẩm: "Lỡ như thật sự giở trò xấu, người ta một quyền đã đánh bay em ấy."

Nhưng cuối cùng không kiên trì.

Rất nhanh Tiểu Bảo đã quay lại, Nhị Bảo kéo Tiểu Bảo hỏi đã nói gì với đối phương, Tiểu Bảo úp mở bảo cậu đoán.

Nhị Bảo đang muốn truy hỏi tiếp, Lương Quân lái xe tới, cậu không hỏi nữa.

Hai ngày sau, chuyến xe lửa của Nhị Bảo và Tiểu Bảo đến lúc chạng vạng, Thẩm Y Y đi đón họ, buổi chiều tan làm về sớm, tới nhà còn chưa tới giờ, cô liền đến chỗ cha mẹ Lý.

Còn chưa vào đường phố đã nghe thấy tiếng cười đùa rộn ràng, Thẩm Y Y nhìn từ xa, nhìn thấy một bầy trẻ con đang chơi diều hâu bắt gà con, bây giờ đang nghỉ hè, bọn trẻ không cần đi học, trẻ con trên phố mỗi ngày đều tụ tập lại chơi.

Tiểu Bối cũng ở trong đó, cô bé nhỏ người, ở vị trí cuối cùng, chạy không nhanh, suýt chút bị hất ra, An An bảo vệ cô bé, hai chị em lau mồ hôi, tươi cười rạng rỡ lại gia nhập vào trong trò chơi.

Thẩm Y Y thấy chúng đang chơi hưng phấn, bèn đi vào nhà, từ sau khi trong nhà lắp điện thoại, thường có người tới nhà ngồi, bây giờ còn nhiều người hơn, bọn họ chuyển tivi tới phòng điện thoại.

Đây là do Thẩm Y Y đề nghị, mỗi ngày phần lớn thời gian của cha mẹ Lý gần như đều ở trong phòng điện thoại, hàng xóm láng giềng cũng không phải lúc nào cũng tới, tới cũng không phải lúc nào cũng có chuyện nói, có tivi cũng có thể đốt chút thời gian.

Vốn dĩ cha mẹ Lý không muốn chuyển, bởi vì chuyển ra sẽ xem, nếu xem đồng nghĩa với tốn không ít tiền điện, bản tính tiết kiệm của hai ông bà vẫn khiến họ không nỡ.

Chỉ là Thẩm Y Y đã nói như vậy rồi, họ cũng không nỡ từ chối, bèn chuyển ra.

Bây giờ cũng có một số gia đình mua tivi, nhưng không phải nhà nào cũng có, cộng thêm tivi hao điện, có một số gia đình mua tivi cũng chưa chắc nỡ xem.

Nhà họ Lý chuyển tivi ra, mọi người nghe tin liền tới, dĩ nhiên người cũng đông lên.

Mẹ Lý thấy cô về, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay tan làm sớm như vậy?"

"Chuyến xe của Nhị Bảo tối nay tới ga, tới lúc đó con phải đến ga tàu đón chúng nên tan làm trước." Thẩm Y Y nói: "Tới đây ngồi chơi chút."

"Ồ đúng." Mẹ Lý vỗ đùi, vội nói: "Tối nay gọi đám Nhị Bảo, ở đây ăn cơm."

"Được." Thẩm Y Y gật đầu nói, Nhị Bảo Tiểu Bảo bọn họ về quê một chuyến, chắc chắn cha mẹ Lý có rất nhiều lời muốn hỏi chúng.

"Y Y à." Dương Phương Mai cũng ở đây, quan hệ của bà ấy với mẹ Lý giống như là oan gia hoan hỉ, hai người ở cạnh nhau luôn có thể chí chóe, nhưng Dương Phương Mai ở trước mặt Thẩm Y Y, thái độ vẫn luôn rất tốt: "Nghe nói cháu với cô Hoàng mở lớp bổ túc?"

"Phải ạ." Thẩm Y Y cười nói.

"Thật à?" Dương Phương Mai kinh hỉ, hỏi cô: "Không phải cháu nhậm chức ở nhà máy thực phẩm số một sao? Ngoài ra còn phải mở cửa hàng quần áo, có thể lo xuể không?"

"Cửa hàng quần áo có chị cả cháu và Đại Nữu quản lý, nhà máy thực phẩm số một không cần cháu túc trực mỗi ngày." Thẩm Y Y giải thích: "Thêm nữa cháu đã tốt nghiệp rồi, Nhị Bảo cũng thi đại học xong, có thể dành ra chút thời gian."

"Vậy tốt quá rồi!" Một người khác tiếp lời.

Thẩm Y Y có thể đỗ Bắc Đại, chắc chắn có trình độ, con trai cả của cô là thiên tài, khoan nói đã, nhưng con trai thứ hai của cô thi đỗ đại học quốc phòng dưới sự phụ đạo của cô, quá rõ ràng, dĩ nhiên không cần nghi ngờ năng lực.

Trước đây hàng xóm láng giềng đã muốn Thẩm Y Y phụ đạo cho con của họ, bây giờ càng muốn.

Nghe nói Thẩm Y Y với Hoàng Mai mở lớp bổ túc, mọi người đều rất vui, hỏi cô khi nào mở lớp, địa chỉ ở đâu, tiến trình tới đâu rồi.

Thẩm Y Y trả lời lần lượt, bởi vì Hoàng Mai thực tập ở trường học đêm, có không ít tài nguyên ở phương diện này, họ muốn mở lớp phụ đạo không khó, tới hiện tại, một tháng ngắn ngủi, giao đoạn trước công tác của họ về cơ bản đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ đã tiến vào giai đoạn tuyển sinh.

Trước mắt những hàng xóm láng giềng này của cô đều là khách hàng tiềm năng.

Thời gian nói chuyện rất nhanh trôi qua, Thẩm Y Y nên đi đón bọn Nhị Bảo, cô đứng dậy cười nói: "Cháu phải đi đón con rồi, nếu mọi người còn có gì muốn tìm hiểu hoặc không hiểu với những giải thích vừa nãy của cháu về lớp bổ túc của bọn cháu, đợi cháu về sẽ giải thích lại cho mọi người, hoặc mọi người đến chỗ lớp bổ túc bọn cháu, có giáo viên chuyên môn trình bày cho mọi người."

"Ài, được." Mọi người gật đầu, tươi cười nhìn cô rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro